Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Giang Tây

[MINH HUỆ 31-05-2022] Hơn 20 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã chứng kiến người Trung Quốc bị những tuyên truyền phỉ báng của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tẩy não như thế nào. Trong đó, có những người đã dần biết được chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và đã lựa chọn ủng hộ các học viên cho dù cuộc đàn áp vẫn diễn ra tàn khốc.

Bí thư giúp đỡ chồng tôi

20 năm trước, khi con trai chúng tôi ra đời, chồng tôi bị bắt đúng vào ngày chúng tôi đưa con trai mới sinh về nhà. Chồng tôi cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Khi ra ngoài mua đồ trẻ sơ sinh, anh đã bị cảnh sát bắt giữ. Lúc đó, tôi thậm chí còn chưa ra khỏi giường được nên phải gọi họ hàng tới giúp khi không thấy chồng trở về nhà.

Dì của chồng tôi phát hiện ra cảnh sát đã bắt giữ anh và định đưa anh tới một trung tâm tẩy não. Bố mẹ chồng tôi đã tới sở cảnh sát để ngăn cảnh sát đưa chồng tôi đi nhưng vô ích. Lòng tôi tan nát, nhưng chỉ có thể nằm trên giường, ngay cả ngồi dậy thôi cũng rất khó khăn. Làm sao tôi có thể tự chăm sóc cho bản thân và con nhỏ mới sinh đây?

Sáng hôm sau, một số đồng nhiệp mang quà tới thăm tôi. Khi biết việc chồng tôi bị bắt giữ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, họ đã rất tức giận và trao đổi với Bí thư Jun của đơn vị chúng tôi.

Một đồng nghiệp của tôi hỏi: “Chị ấy làm sao sống như vậy được? Chẳng phải chính cảnh sát đã bắt các học viên phải tới Bắc Kinh để kiến nghị sao?”

Bí thư Jun lập tức gọi cho cấp trên và cảnh sát

Bà nói: “Nếu có điều gì xảy ra, tôi và đơn vị sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng nếu việc bắt bớ này khiến gia đình nhân viên của tôi không còn lựa chọn nào khác mà phải đến Bắc Kinh kiến nghị thì việc đó nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.”

Vì sự kiên quyết, bền bỉ của bà nên lãnh đạo cấp cao đã đồng ý gọi điện cho công an huyện đòi thả chồng tôi ra. Bí thư Jun đã lập tức cử hai nhân viên bảo vệ tới sở cảnh sát đón chồng tôi để chắc chắn anh trở về nhà an toàn. Bà cũng tới nhà tôi để xem mọi việc có ổn không.

Rất hiếm có ai ở vị trí như Bí thư Jun lại chịu áp lực để bảo vệ gia đình một học viên trong những ngày đen tối nhất của bức hại này. Gia đình tôi rất biết ơn bà, và tinh thần chính nghĩa của bà cũng đã được đền đáp. Sau khi nghỉ hưu, bà được nhiều nơi mời làm việc với mức lương cao hơn nhiều.

Lòng tốt của hai giám đốc

Công an huyện đã từng tới lục soát nơi tôi ở trong khi lệnh khám xét không có chữ ký. Mặc dù cảnh sát không tìm được bất cứ điều gì để kết tội cho tôi nhưng họ vẫn tiếp tục gây áp lực đối với các cán bộ thôn và chủ nhà tôi để đuổi tôi đi. Họ cũng phát tán tin đồn chồng tôi là đối tượng nguy hiểm.

Không còn cách nào khác, tôi đã tìm gặp lãnh đạo nơi tôi làm việc để xin giúp đỡ.

Giám đốc nhân sự nói: “Mỗi công dân đều có quyền tìm nơi cư trú. Miễn là chị trả tiền thuê thì chị không phải chuyển đi cho dù họ có bắt chị đi nữa.”

Anh ấy lập tức gọi điện cho trưởng thôn. Vì áp lực của cảnh sát huyện, trưởng thôn nhất quyết yêu cầu tôi chuyển đi.

Giám đốc nhân sự nói: “Tôi không có quyền hạn như cán bộ thôn. Tôi hy vọng có người có thể giúp được chị.”

Tôi liên lạc với giám đốc sản xuất. Anh lập tức cử phó phòng an ninh tới thôn và gọi điện trực tiếp cho trưởng thôn nhưng đều không có tác dụng. Anh rất xin lỗi vì không thể giúp tôi xử lý việc này.

Sau đó, cả hai giám đốc này đều đã được nhận phúc báo vì đã ủng hộ các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Đơn vị nơi tôi công tác là một doanh nghiệp nhà nước, sau đó chuyển sang tư nhân và bị một công ty khác mua lại, khiến nhiều nhân viên bị sa thải. Giám đốc nhân sự vẫn giữ được chức vụ của mình trong khi giám đốc sản xuất mở công ty riêng và đã rất thành công.

Hai nhân viên an ninh

Công an huyện thường xuyên tới nơi làm việc để sách nhiễu tôi. Hai nhân viên an ninh tìm cách tránh gặp mặt họ. Khi không tránh được, họ thường từ chối làm theo yêu cầu của cảnh sát mà có hại cho tôi. Thỉnh thoảng, họ hỏi xin các tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp để đọc và biết rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt.

Thời điểm đó, tôi phụ trách nhập sổ đầu vào nguyên vật liệu thô ở chỗ làm. Một nhà cung cấp đã đề nghị tôi ghi khống số lượng so với thực tế để anh ta kiếm thêm tiền. Đổi lại, anh ta sẽ trả tôi 2.000 Nhân dân tệ mỗi tháng. Hồi đó, thu nhập tháng của hai vợ chồng tôi chỉ có vài trăm tệ, hơn nữa chúng tôi lại phải trả tiền thuê nhà và nuôi con. Mặc dù khó khăn về tài chính nhưng tôi đã từ chối lời đề nghị đó và giải thích rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn.

Nhà cung cấp này vẫn không từ bỏ ý định và cố gắng thuyết phục tôi mấy lần nữa. Câu trả lời của tôi luôn là như vậy. Sau đó, anh ta hỏi xin tôi tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp bởi anh ta muốn biết thêm về môn tu luyện này. Tôi không do dự đã tặng anh ấy một cuốn tài liệu nhỏ.

Một thời gian sau, một trong hai nhân viên an ninh nói có người tố cáo với lãnh đạo vì tôi phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp tại nơi làm việc. Thấy tôi không đoán ra được người đó là ai, nhân viên an ninh bèn nói đó chính là nhà cung cấp. Tôi đã kể lại toàn bộ câu chuyện và nhân viên an ninh này đã nhắc tôi phải cẩn thận với kiểu người này.

Sau nhiều lần giúp đỡ tôi, cả hai nhân viên an ninh này đã được phúc báo. Một người vẫn giữ được công việc sau khi công ty tôi bị một công ty khác mua lại. Người còn lại thì mua được một căn hộ thu nhập thấp mà những công nhân nhập cư như anh ấy không đủ điều kiện để mua. Tôi đã rất vui mừng cho họ.

Sự hối hận của một Chủ tịch Ủy ban Cư trú

Khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, chủ tịch ủy ban cư trú đã tuân thủ chặt chẽ chính sách bức hại. Lúc đó tôi vẫn chưa lập gia đình và ông ta đã còng tay tôi tại ủy ban trong một ngày một đêm. Ngoài việc cố gắng ép tôi phải từ bỏ đức tin thì ông ta còn tống tiền cha mẹ tôi để mua thuốc lá, rượu và thức ăn trước khi thả tôi. Ngày hôm sau, ông ta đã đưa tôi tới đồn cảnh sát.

Nhưng ông ta đã sớm nhận quả báo. Khi chuyển tôi từ trại giam này sang trại giam khác, ông ta kể với tôi đã gặp nhiều vấn đề về dạ dày sau khi bắt giữ tôi. Nhưng thay vì rút ra bài học, ông ta vẫn tiếp tục bức hại, đưa tôi và một học viên khác tới một trung tâm tẩy não.

Tuy nhiên, sau khi về nhà, ông ta thấy con gái ông – đã lập ra đình – không có tiền mua căn hộ. Vì vậy, ông ta đã bán căn hộ của mình và mua cho con gái một căn hộ khác. Sau khi chung sống cùng con gái và con rể, vị chủ tịch này đã không thể hòa hợp được với họ. Ông ta muốn chuyển ra ngoài nhưng không còn chỗ nào để ở nữa. Bệnh tật ngày càng trầm trọng hơn, cuối cùng, ông ta cũng đã qua đời.

Hai vị giám đốc

Bởi vì làm ăn không hiệu quả nên đơn vị nơi tôi công tác phải tái cơ cấu sau khi tôi mang thai. Gang, giám đốc của tôi đã biết việc tôi mang thai và đối xử tốt với tôi. Là kế toán, tôi chỉ chuẩn bị báo cáo thu chi hàng tháng và bảng lương nhân viên. Vì vậy, hàng ngày tôi đều tự nguyện giúp đỡ các đồng nghiệp khác.

Sau khi sinh con và chồng tôi bị bắt, giám đốc Gang cùng một số đồng nghiệp đã tới thăm tôi. Khi hỏi tôi nhận được bao nhiêu tiền trong thời kỳ thai sản, tôi nói với anh ấy rằng khoản đó chỉ bằng một phần nhỏ so với tiền lương tháng, chưa đến 200 tệ.

Giám đốc nói: “Thế thì làm sao chị sống được chứ? Chồng chị lại bị bắt, chị còn phải trả tiền thuê nhà, còn phải chăm sóc cho con nhỏ.”

Giám đốc Gang đã quyết định rằng bộ phận của tôi sẽ trả thêm cho tôi một số tiền, để tôi có thể nhận được tổng cộng 300 tệ mỗi tháng.

Anh ấy đã xin lỗi: “Bộ phận chúng ta cũng đang gặp khó khăn về tài chính. Nếu không, chúng tôi đã có thể trả thêm cho chị.”

Tôi đã cảm ơn vì lòng tốt của anh ấy bởi số tiền thêm này đã giúp tôi rất nhiều khi đó. Sau đó, có một số thay đổi về tổ chức nhưng giám đốc Gang được chỉ định làm một vị trí khác ở một bộ phận khác.

Thực ra, Gang là giám đốc của tôi nhiều năm qua. Khi cuốn Cửu Bình được xuất bản, tôi đã mua tặng anh ấy một quyển. Anh ấy rất thích và cũng đã đưa cho bạn bè của anh xem. Sau đó, anh hỏi xin tôi thêm tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp và đã đồng ý thoái các tổ chức của ĐCSTQ. Sau đó, anh được đề bạt lên chức vụ cao hơn. Ngay cả vợ anh cũng nhận được phúc báo. Mặc dù chị được chẩn đoán bị ung thư từ hơn 20 năm trước nhưng tới giờ chị vẫn sống khỏe mạnh.

Sau kỳ thai sản, tôi đi làm trở lại và được chuyển tới một bộ phận khác, còn Wei trở thành người quản lý mới của tôi. Anh ấy là giám đốc trẻ nhất trong công ty, không rành lắm về điều hành và hậu cần. Sau đó, anh đã đề nghị tôi đảm đương thêm trách nhiệm, kể cả việc mua nguyên vật liệu thô, hậu cần và nhiều việc khác nữa. Mặc dù mức lương không cao nhưng tôi đồng ý giúp đỡ nhiều nhất có thể.

Khi phụ trách việc mua hàng, tôi thường tiếp xúc với những người bán hàng chào mời tôi những khoản thu nhập mờ ám thông qua các giao dịch. Tôi nói với họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi sẽ không nhận tiền không thuộc về mình. Một số người không tin và đã ghi khống số tiền trên hóa đơn để tôi có tiền. Bất cứ khi nào việc này xảy ra, tôi đều thông báo chi phí thực tế với giám đốc Wei để công ty không bị thiệt hại. Vì thế, anh và nhiều đồng nghiệp đều rất tôn trọng tôi.

Khi một bảo vệ gọi cho tôi và giám đốc Wei để thông báo rằng có một chỉ tiêu từ cấp trên nhằm vào một số học viên nhất định và rằng tôi sẽ bị đưa tới một trung tâm tẩy não.

Giám đốc Wei nói: “Không thể nào. Cô ấy là trưởng nhóm kỹ thuật trong bộ phận này. Hoạt động của bộ phận này không thể tiếp tục nếu không có cô ấy.”

Khi nhân viên an ninh này nhắc lại lần nữa rằng đó là lệnh của cấp trên, giám đốc Wei trả lời rằng: “Đó không phải việc của tôi, tôi mặc kệ!”

Sự chính nghĩa của anh đã được đền đáp. Sau đó, anh đã kết hôn với một người vợ xinh đẹp và có một cậu con trai. Khi làm bảng cân đối kế toán cuối năm, bộ phận nào cũng bị thâm hụt, ngoại trừ bộ phận chúng tôi. Chính bởi điều này, mà Wei đã được cấp trên khen thưởng và nhận được khoản tiền thưởng lớn.

Hàng xóm và chủ nhà của tôi

Để giúp thêm nhiều người biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã phát tặng nhiều tài liệu trong thôn. Nhiều người đã biết điều gì đang diễn ra và dần ủng hộ tôi.

Một hôm, khi đạp xe đạp về nhà, tôi nhận thấy ai đó đang theo dõi tôi trong một chiếc xe ô tô. Tôi vừa về đến nhà và đỗ xe thì Hong, một người hàng xóm ở tầng một liền kéo tôi qua một bên và nói rằng cảnh sát đã đến đây tìm tôi.

Cô ấy còn nói: “Tôi biết họ đã theo dõi khu vực này một lúc rồi. Nếu chị có sách và tài liệu Pháp Luân Đại Pháp thì cất vào chỗ nào an toàn nhé.”

Tôi cảm ơn cô ấy và đi lên tầng.

Vừa chuẩn bị mở cửa nhà thì chủ nhà hối hả chạy đến.

Cô nói: “Sớm nay, có mấy người đã ở đây và họ có thể sẽ quay lại lục soát chỗ cô ở. Nếu cô có tài liệu gì nhạy cảm thì hãy đưa đây tôi giữ cho an toàn, sau sẽ mang trả lại cô không thiếu thứ gì.”

Tối hôm đó, cảnh sát đã tới lục soát nhà tôi đã đưa vợ chồng tôi tới đồn cảnh sát. Bởi cảnh sát không tìm thấy gì ở nhà tôi nên họ không làm gì được, đành phải thả vợ chồng tôi vào sáng hôm sau.

Sau đó, cô Shan cũng được nhận phúc báo. Một lần, khi người trông trẻ đưa con cô xuống tầng, chẳng may bị trượt chân khiến xe đẩy và em bé lăn xuống cầu thang. Mọi người thảy đều kinh sợ. May thay, em bé không bị thương chút nào, như một phép màu vậy.

Ông Qiang, chủ nhà mới của tôi là một lãnh đạo cũ ở cơ quan tôi. Tôi đã tặng ông một cuốn cửu bình. Ông rất thích và giới thiệu cuốn sách cho bạn bè của ông. Vợ ông Qiang cũng là một người tốt. Bà đã đề nghị nấu ăn cho vợ chồng tôi bởi chúng tôi thường đi làm về rất muộn. Chúng tôi rất cảm kích.

Một hôm, vợ ông Qiang cho biết có một thanh niên đã đến đây từ sớm để yêu cầu bà chấm dứt hợp đồng thuê nhà của chúng tôi.

Tôi nói: “Chắc hẳn đó là công an huyện. Trước đây, họ đã buộc chúng tôi rời đi, nay họ lại đến đây.”

Bà nói: “Đừng lo. Tôi đuổi họ đi rồi. Cuối cùng, cô cũng cần có nơi để ở. Hơn nữa, đây là nhà của tôi, và tôi có thể cho bất kỳ ai mà tôi thích thuê lại!”

Ở đây tôi muốn cảm ơn những lãnh đạo, hàng xóm và chủ nhà đã giúp đỡ tôi. Sau này, họ sẽ được nhận phúc báo vì đã ủng hộ các học viên Pháp Luân Đại Pháp và Chân-Thiện-Nhẫn.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/31/442272.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/2/201654.html

Đăng ngày 16-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share