Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-03-2022] Một trong những sứ mệnh quan trọng nhất của đệ tử Đại Pháp trong đại dịch là trợ Sư cứu độ chúng sinh.

Trước Tết cổ truyền 2020, các trường hợp nhiễm Covid-19 bắt đầu gia tăng, sau đó không lâu, chính quyền quyết định phong tỏa toàn thành phố chúng tôi. Hơn 200.000 người phải làm xét nghiệm và nhiều người bị cách ly.

Các con đường, khu dân cư và các tòa nhà chung cư đều bị phong tỏa. Ai cũng rơi vào trạng thái hoảng sợ.

Nhà tôi là điểm phân phối tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp cho các đồng tu. Một ngày trước khi phong tỏa thành phố, một học viên đã chuyển tài liệu đến căn hộ của tôi từ sáng sớm. Trong ngày, nhiều học viên khác đến nhận hết tất cả các loại tài liệu. Một số đồng tu còn nhờ tôi hỗ trợ các vấn đề kỹ thuật về máy tính xách tay. Tôi bận rộn suốt ngày hôm ấy, mãi đến 5 giờ chiều, tôi và cháu gái nhỏ mới ăn bữa thứ hai.

Gia đình được thụ ích từ việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Như thường lệ, cháu gái tôi không làm phiền tôi, cũng không kêu đói. Tôi cũng không lo lắng vì tôi biết Sư phụ đang quản cháu. 11 năm nay vẫn vậy.

Khi cháu gái tôi mới vài tuổi, đôi khi tôi bận đến nỗi quên cho cháu ăn, sáng hôm sau bát của cháu vẫn còn nguyên trên bếp, cháu dụi mắt và nói với tôi: “Bà ơi, tối qua con chưa ăn”. “Ôi! Bà rất xin lỗi con! Con có đói không?”, tôi hỏi. “Bây giờ, con mới đói ạ”, cháu nói. Sư phụ đã luôn chăm sóc đứa trẻ may mắn này.

Cháu và con gái tôi đều từng học Pháp Luân Đại Pháp trước đây và các cháu ủng hộ tôi trong việc cứu độ chúng sinh. Các cháu được thụ ích rất nhiều từ Đại Pháp, con gái tôi đã khỏi bệnh đau ruột thừa mãn tính lâu năm, còn cháu gái tôi luôn đứng đầu lớp. Trong kỳ thi cuối kỳ năm ngoái, cháu đạt điểm cao nhất toàn khối trong hai môn Toán và Tiếng Trung và được giáo viên khen ngợi.

Hoàn thành sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp

Vẫn còn 40 tờ tài liệu Chúc bạn an toàn và Tuần báo Minh Huệ chưa được đóng gói. Khi đóng gói, tôi cảm ơn Sư phụ từ bi đã an bài tất cả, nhờ vậy các đồng tu có được tài liệu giảng chân tướng để đánh thức lương tâm của mọi người và hoàn thành sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp.

Mọi người đều biết thành phố và khu dân cư sẽ bị phong tỏa, nên người người đổ xô ra các cửa hàng và chợ để mua thực phẩm. Giá cả tăng vọt. Một bắp cải Trung Quốc có giá 4 hoặc 5 nhân dân tệ mỗi cân Anh, trong khi giá của chúng trước đại dịch là 1,5 nhân dân tệ. Thực tế, tôi ít khi phải ra ngoài mua sắm nên các đồng tu có thể gặp tôi ở nhà để giao nhận hàng.

Chính Sư phụ đã điểm hóa cho tôi vài ngày trước khi phong tỏa. Tôi đến nhà của một học viên khác và nghĩ mình nên mua gì đó trên đường về nhà. Vì vậy, tôi đã mua một số thực phẩm và rau củ có thể bảo quản lâu như củ cải, cải thảo, hành tây, cà rốt, … Đợt phong tỏa dài hơn một tháng và cuối cùng tôi vẫn còn dư lương thực. Trong thời gian đó, tôi cũng chia sẻ một số thực phẩm với hàng xóm. Họ biết tôi là đệ tử Đại Pháp và rất cảm kích.

Đồng tu là tấm gương phản chiếu cho nhau

Một lần, con gái của một đồng tu gửi tin nhắn thông báo hàng xóm của cô ấy, cũng là một học viên, đã bị bắt sáng hôm đó, và nhiều vật dụng trong nhà của học viên đó cũng bị tịch thu.

Tôi biết học viên này có một thẻ nhớ USB có thể chứa mật khẩu truy cập vào tài khoản email của cô ấy và tài khoản email chung của chúng tôi. Máy tính xách tay của cô ấy cũng lưu mật khẩu của cả hai tài khoản email này. Vì lý do bảo mật, tôi lập tức xóa một số tin nhắn trong tài khoản chung.

Đồng thời, tôi hỏi các học viên kỹ thuật trong khu vực liệu có nên thay đổi mật khẩu không. Họ khuyên chúng tôi nên tạo tài khoản email mới để đảm bảo bảo mật. Vì vậy, tôi đã tạo một địa chỉ email mới và gửi tin nhắn mã hóa để thông báo cho các đồng tu về mật khẩu của tài khoản mới. Tôi cũng hỏi ý kiến các đồng tu về chuyện này.

Một số đồng tu đồng ý với tôi, vì bảo mật cần được ưu tiên. Nhưng đồng tu điều phối mà tôi rất thân thiết lại gửi email cho tôi: “Chị cứ phải tạo email hay gì mới là sao? Hễ có đồng tu bị bắt là chị lại đổi tài khoản. Chị không thấy mệt mỏi sao? Chị tưởng chị phải chịu trách nhiệm về tất cả các đồng tu sao. Chị thực sự có thể đảm nhận trách nhiệm ấy sao? Các đồng tu ở khu vực khác, bao nhiêu năm qua, đâu cần thay đổi email. Tình hình đại dịch ở khu vực chúng ta đang nghiêm trọng thế này. Chị không có việc gì khác sao?”

Tôi choáng váng khi nhận được tin nhắn, tôi nghĩ: “Sao cô ấy có thể nói được những lời này? Chúng ta đều biết đại dịch này là do Thần an bài. Tại sao tôi phải chịu trách nhiệm cho người khác? Có thể tôi đã không đủ cố gắng để cứu được nhiều chúng sinh. Để tiết kiệm thời gian, tôi thậm chí không mua hay ăn những món ăn mất nhiều thời gian chế biến. Tôi hiếm khi tham gia các buổi tụ tập với bạn bè, người thân vì tôi đã giảng chân tướng cho họ hết rồi.”

Rơi vào bẫy tâm tính người thường

Cuối cùng, tôi bình tĩnh lại và hướng nội. Tôi nghĩ đến từng đồng tu mà tôi quen biết, liệu tôi có nói chuyện với họ bằng giọng điệu tương tự hay không. Sau đó, tôi nhận ra có một đồng tu cũng là đồng hương với tôi. Chúng tôi rất hợp nhau và luôn nghĩ cho đối phương trước. Tôi đã chỉ trích bà ấy nhiều lần và tưởng mình làm đúng. Nhưng sau đó, tôi thường cảm thấy hối hận: “Mình đang làm gì vậy? Tại sao mình lại cư xử như người thường vậy?” Tôi nhiều lần xin lỗi bà ấy, nhưng sau đó lại không thể kiểm soát được bản thân khi xảy ra vấn đề. Điều này thể hiện thiếu sót của tôi, dùng cái tình trong người thường để đối đãi với đồng tu, mong muốn chứng thực bản thân và coi thường người khác. Tôi đột nhiên thấy thật có lỗi với bà ấy. Chẳng phải tôi đang hành động không khác gì người đã chỉ trích mình hay sao?

Tôi chưa bao giờ nhận ra mình đã đối xử tệ với đồng tu như vậy. Bà ấy đã ngoài 70 và chưa từng sử dụng máy tính. Vậy mà, tôi lại bảo bà ấy làm bao nhiêu việc, đều là việc mà tôi phải mất nhiều năm học mới làm được, lại giao cùng một lúc cho bà ấy. Làm sao tôi lại kỳ vọng bà ấy có thể thành thạo mọi kỹ năng trong một thời gian ngắn được?

Để phối hợp với đồng tu đi phát tài liệu và để cứu được nhiều người hơn, ngày nào bà ấy cũng làm việc không biết mệt mỏi. Có lần, tôi đến nhà bà ấy, vì có chìa khóa, nên tôi đi thẳng vào nhà thì thấy bà ấy đang ngồi làm việc trước máy in, bên cạnh là bát cơm còn đang ăn dở đặt trên sàn. Lúc đó, tôi cảm thấy thật xấu hổ. Tại sao trước đây tôi không nhìn thấy mặt tốt của bà ấy? Bởi vì tôi chỉ luôn tập trung vào những thiếu sót của bà, khi đấy, tôi cũng tự đánh mất cơ hội để đề cao bản thân. Tôi hối hận vô cùng. Tôi liền viết email xin lỗi bà ấy. Bà ấy email lại, nói: “Tôi đã khóc khi đọc bức thư của bà. Bây giờ tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.“ Cảm tạ Sư phụ! Xin cảm ơn các đồng tu!

Sau đó, tôi bình tĩnh gửi thư trả lời người điều phối, nói với cô ấy rằng nếu cô ấy muốn sử dụng tài khoản email trước đó, thì tôi cũng sẽ không xóa tài khoản mới; tôi chỉ muốn tạo một nền tảng giao tiếp an toàn và bảo mật cho mọi người. Sau đó, cô ấy đã trả lời email và chia sẻ một số thiếu sót của bản thân mà cô ấy nhận ra sau khi xem video Sư phụ giảng Pháp cho các học viên Úc và xin lỗi tôi.

Treo vật trang trí dán chín chữ chân ngôn

Khi khu dân cư chúng tôi bị phong tỏa, không ai được phép ra ngoài. Ban quản lý khu dân cư thông báo cho mọi người ngày hôm sau phải xếp hàng bên ngoài chờ kiểm tra. Suốt đêm hôm đó, tôi nhanh chóng phát 40 số tờ rơi Chúc bạn an toàn và Tuần báo Minh Huệ còn lại đến các hộ trong khu dân cư. Tôi lấy đĩa CD có dán chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân- Thiện-Nhẫn hảo” và treo lên cây ở các ngã tư, trông như vật trang trí treo dây.

Khi tôi quăng một chiếc CD đó lên cành cây, chữ lại bị lộn ngược, mà tôi lại với không tới để chỉnh, tôi thành tâm cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Sáng hôm sau, tôi đi tìm và thấy nó đã được quay xuôi lại! Tôi liền chắp tay cảm tạ Sư phụ.

Đó là một ngày giá rét, gió giật mạnh, mọi người đứng chờ bên ngoài đều rét run. Những chiếc đĩa CD trang trí mang chín chữ chân ngôn đung đưa, nổi bật lên trong khung cảnh ảm đạm, như muốn nói với mọi người rằng: “Đừng lo! Tôi đến đây để cứu các bạn! Nếu tin vào tôi, bạn sẽ thoát khỏi thảm họa! “Tôi ước bất cứ ai nhìn thấy nó sẽ khởi lên thiện niệm và được đắc cứu.

Vào đêm giao thừa Tết Cổ truyền, mọi người được ra khỏi khu dân cư để đi mua sắm nếu có giấy thông hành. Tôi nhanh chóng in nhãn dán có nội dung “Hãy ghi nhớ, niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ sẽ cứu bạn khỏi thảm họa”, và dán trên lối vào chính của mọi tòa nhà. Trong đầu tôi chỉ có một niệm: “Tôi phải để chúng sinh (những người hữu duyên với tôi) thấy cách để tự cứu bản thân; tôi phải làm vì sự kỳ vọng của chúng sinh”. Tôi đã mất hơn hai giờ để dán nhãn dán lên hơn 80 cánh cửa trong khu chúng tôi, sau đó tôi cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

Không động tâm trước giả tướng

Sau Tết Cổ truyền 2021, vẫn còn rất ít người có thể ra ngoài và đây là thời điểm thuận lợi để phát tài liệu cứu người. Vì vậy, tôi đã ra ngoài nhưng chân tôi bị đau và tôi không thể đi lên cầu thang một cách bình thường. Tôi phải quay người lại, một tay nắm lan can, tay kia ấn vào tường mà nhảy lên cầu thang từng bậc một. Khi một đồng tu nhìn thấy tôi, anh ấy khuyên tôi mang ít tài liệu đi. Nhưng tôi cảm thấy thời gian không còn nhiều để lãng phí. Tôi gia trì bằng cách học Pháp và học thuộc Pháp, tăng cường phát chính niệm và luyện công. Tôi cố gắng chiểu theo tiêu chuẩn của Pháp một cách nghiêm túc và không động tâm trước những giả tướng. Tôi muốn người dân trong khu vực của mình sớm biết được cách đối mặt với đại dịch, bằng cách thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi muốn mọi người có được cơ hội đắc cứu.

Hơn một tháng sau, các khu dân cư bắt đầu mở cửa và mọi người quay trở lại làm việc, tôi cầu xin Sư phụ trong tâm: “Bây giờ, nhiều người ra ngoài hơn, và con sẽ gặp được người hữu duyên khi đi phát tài liệu. Họ có thể sẽ không lý giải được nếu nhìn thấy con nhảy cầu thang như thế. Xin Sư phụ giúp con”. Không lâu sau, tôi không còn phải nhảy cầu thang như thế nữa. Tôi đã phát tài liệu cho gần 2.000 hộ dân trong khu vực nơi tôi ở. Mặc dù vẫn có những người nhiễm Covid và bị cách ly, nhưng dưới sự bảo hộ của Đại Pháp, không ai bị thiệt mạng.

Sức khỏe quan trọng hơn quyền lực

Sau một ngày đi phát tài liệu, trên đường về nhà, tôi gặp một người cao tuổi và tới chúc ông sức khỏe. Ông cảm ơn tôi. Tôi nghĩ ông ấy có lẽ từng là một quan chức, nên tôi đề nghị: “Sức khỏe là điều quan trọng nhất. Cho dù có quyền lực mà không có sức khỏe thì vẫn là bất hạnh. Ông có nghĩ vậy không?” Ông ấy đồng ý. Tôi tiếp tục: “Tôi bị ung thư cách đây 26 năm, từng phải nằm chờ chết. Nhưng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bình phục. Trong 26 năm qua, tôi không phải uống một viên thuốc hay tiêm bất cứ thứ gì.”

Ông nói: “Bà thật may mắn. Bà bao nhiêu tuổi rồi?” Khi tôi nói tôi gần 70 tuổi, ông ấy nói trông tôi trẻ hơn nhiều. Sau đó, tôi hỏi ông ấy đã từng gia nhập ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc) chưa. Ông nói đã từng tham gia, nên tôi giải thích cho ông ấy vì sao cần phải thoái Đảng, về đại dịch và một số thông tin cơ bản của Pháp Luân Đại Pháp. “Trước đây, có ai nói với ông về điều này chưa? Ông đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ chưa?”, tôi hỏi. “Tôi sống ở nơi khác, ở đó có người đã nói với tôi về điều này rồi, nhưng tôi chưa thoái xuất”, ông ấy trả lời. Tôi nói thêm: “Hôm nay có duyên gặp, hãy để tôi giúp ông thoái xuất. Sẽ thật sự tốt cho ông. Tôi hy vọng ông sẽ thoát khỏi kiếp nạn để được an toàn và hạnh phúc!”. Ông ấy đồng ý thoái xuất và cảm ơn tôi.

Đôi khi, tôi bị đau chân, thực sự không muốn ra khỏi nhà. Nhưng Sư phụ đã kéo dài thời gian cho chúng ta và thời gian đó là để cứu người. Sư phụ đang phải chịu đựng rất nhiều cho việc này, và tất cả chúng sinh đang chờ đợi chúng ta. Hễ nghĩ đến điều này, tôi biết mình phải ra ngoài, tức thì ý niệm “Tôi không thể đi ra ngoài vì chân tôi bị đau” đã biến mất.

Phát xong khu vực của mình, tôi bắt đầu đi phát tờ rơi ở các khu vực xung quanh, tôi nghĩ những người ở các tòa nhà cao tầng có ít cơ hội nhận được tài liệu chân tướng của chúng tôi, vì vậy tôi cũng đến đó phát. Có camera giám sát ở thang máy nên vì lý do an toàn, tôi bèn đi thang bộ, dù phải leo 10, 20 tầng cũng không ngại.

Có một tòa nhà có sáu sảnh chính, mỗi sảnh dẫn lên 15 tầng. Tôi đã vào phát được ở năm trong sáu tòa đó, nhưng không thể vào được tòa cuối cùng sau nhiều lần đến đó. Một buổi sáng, sau khi phát chính niệm, tôi quỳ trước Pháp tượng của Sư phụ, cầu Sư phụ giúp tôi mở cửa vào tòa nhà đó để chúng sinh trong đó có cơ hội xem các tài liệu chân tướng.

Khi đến cửa tòa nhà, tôi không nghĩ gì, chỉ kéo tay nắm cửa, cánh cửa không mở nên tôi lại kéo, và cánh cửa mở ra, vừa bước vào tôi liền hợp thập, thầm niệm: “Cảm tạ Sư phụ!”. Tôi bắt đầu từ tầng dưới cùng nhanh chóng hoàn tất cả 15 tầng. Khi xuống cầu thang, chân tôi bước nhẹ như đang lơ lửng trên không vậy!

Tôi chỉ có một ước nguyện, và Sư phụ đã giúp tôi hoàn thành nó. Cuối cùng, mọi vấn đề trên chân của tôi cũng biến mất, nhờ đó những chúng sinh có cơ hội được đắc cứu.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/7/439226.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/28/200085.html

Đăng ngày 12-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share