Bài viết của một học viên tại tỉnh Liêu Ninh

[MINH HUỆ 11-04-2022] Tôi được thụ hưởng lợi ích rất nhiều từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, môn tu luyện thân tâm dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Kể từ tháng 7 năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại trên quy mô toàn quốc nhằm chống lại môn tu luyện, tôi đã bắt đầu nâng cao nhận thức về cuộc bức hại bằng cách giảng chân tướng trực diện và phát tài liệu chân tướng.

Mấy lần, tôi suýt bị bắt khi giảng chân tướng, nhưng đều thoát khỏi nguy hiểm nhờ đức tin kiên định vào Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ. Trong quá trình này, tôi cũng đã buông bỏ được tâm sợ hãi và dần làm tốt hơn.

Năm 2008, một học viên tại địa phương tôi qua đời vì bị bức hại. Để vạch trần những hành vi tàn ác của kẻ bức hại, các học viên tại địa phương chúng tôi đã sản xuất nhiều tấm áp phích dính mang thông tin liên quan, trong đó có ảnh của đồng tu đã qua đời. Tuy nhiên, làm áp phích xong, rất ít học viên dám ra ngoài đi dán, thế là hơn 200 tấm áp phích khổ A3 (khoảng 29,7cm x 42cm) nằm chất đống ở một góc.

Thấy vậy, tôi bèn nghĩ: “Đồng tu đã phải bỏ mạng vì bị bức hại. Sao mình còn có thể có tâm sợ hãi?“ Thế là, ban ngày, tôi ra ngoài đi dán áp phích. Hết con phố này đến con phố kia, tôi dán nhiều nhất là những nơi thường tập trung đông người. Tôi không sợ hãi, không lo lắng về camera giám sát.

Trước đây, tôi không được mạnh mẽ như vậy. Tâm lo sợ của tôi rất lớn, tôi thường chần chừ khi nói với người lạ về Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều lần, tôi ra ngoài rồi lại quay về mà không giảng chân tướng được cho bất kỳ ai. Mỗi lần như vậy, tôi thường cảm thấy vô cùng áy náy. Lần này, thế nào mà chính niệm của tôi trở nên rất mạnh mẽ và nỗi sợ hãi đã tan biến.

Tôi mất khoảng hai ngày để dán xong hơn 200 tấm áp phích này. Buổi tối khi ngồi thiền, thông qua thiên mục, tôi nhìn thấy một ngọn núi đã được Sư phụ dỡ đi. Tôi ngộ ra rằng đây chính là tâm sợ hãi của tôi, ở không gian khác nó biểu hiện ra là một ngọn núi. Từ đó tôi không còn sợ hãi nữa.

Một vài cuộc gặp trên phố

Năm 2011, một hôm, tôi cầm tài liệu Đại Pháp ra ngoài giảng chân tướng. Tôi gặp một người đàn ông tầm 40 tuổi, anh ta không nhận cuốn tài liệu nhỏ tôi đưa, mà túm lấy cánh tay tôi, không buông.

“Anh làm gì vậy?” Tôi nói với anh ta, “Tôi có việc quan trọng phải làm. Thả tôi ra.”

Nhưng anh ta không thả, mà kéo tôi đến tận phòng quản lý cộng đồng – thì ra anh ta là trưởng phòng.

Anh ta gọi cảnh sát và một số cán bộ đến đưa tôi đến sở cảnh sát. Đến nơi, tôi không mảy may sợ hãi. Ngoài giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại phi pháp, tôi cũng liên tục phát chính niệm và cầu xin Sư phụ gia trì. Tối hôm đó, họ đã thả tôi về.

Hôm sau, tôi lại ra ngoài và lại gặp anh trưởng phòng quản lý cộng đồng đó. Anh ta sốc khi nhìn thấy tôi, anh ta hỏi: “Sao chị lại ở đây?”

“À, tôi cần giúp người dân địa phương biết về cuộc bức hại sai trái này để họ có thể thoát khỏi những dối trá của ĐCSTQ”, tôi trả lời, “Nên tôi đến đây.”

Anh ấy không nói gì.

Càng về sau, thái độ của anh ấy càng thay đổi. Khi thấy tôi đưa tài liệu hay nói với mọi người về Đại Pháp, anh ấy không còn tố giác tôi nữa, mà thỉnh thoảng còn hỏi xin tôi tài liệu mới. Tôi thực sự mừng cho anh ấy.

Có lần, khi tôi đang nói về sự tàn bạo của ĐCSTQ đối với người dân và cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp đang diễn ra tại Trung Quốc, thì một người đàn ông chạc 40, 50 tuổi xuất hiện. Tôi đưa cho anh ấy một cuốn tài liệu nhỏ và bảo anh ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ để tránh bị diệt vong cùng chính quyền này. Anh ấy vui vẻ đồng ý làm theo.

Sau đó, anh ấy lấy thẻ căn cước ra, đưa tôi xem. “Chị có biết tôi là ai không? Tôi là cảnh sát ở đây đó”, anh ấy nói với tôi, “Hãy cẩn thận.” Sau đó, anh ấy rời đi. Tôi rất vui vì anh ấy đã lựa chọn giúp đỡ một học viên Đại Pháp như vậy.

Một lần nọ, vào năm 2016, tôi đưa tài liệu Đại Pháp cho một thanh niên trẻ.

“Chào chị! Chị có biết tôi là ai không? Tôi là cảnh sát đây!”, cậu ấy nói.

Tôi trả lời: “Cảnh sát cũng cần được biết đúng sai để có được một tương lai tốt đẹp.”

Nhưng cậu ấy khăng khăng bắt tôi đi cùng cậu ấy, rồi tôi quay người và bắt đầu chạy. Cậu ấy chạy theo tôi. Nhận thấy cậu ấy mỗi lúc một gần, tôi tăng cường phát chính niệm, “Tôi là đệ tử Đại Pháp, đến đây để cứu người. Cậu đừng can thiệp vào.“ Tôi cũng cầu xin Sư phụ trợ giúp.

Cậu ấy lập tức dừng lại, tôi vô cùng biết ơn Sư phụ.

Công viên thành phố

Mấy năm trước, tôi nhận ra có rất nhiều công chức nhà nước về hưu thích tập trung tại một công viên trước chính quyền thành phố. Tuy nhiên, hầu như không có học viên nào đến đó. Tôi quyết định đến công viên để những người về hưu ở đó cũng được nghe chân tướng.

Lần đầu đến đó, những người về hưu lắc đầu từ chối nhận những cuốn tài liệu nhỏ mà tôi đưa cho họ. Ngoài ra, họ còn nói những điều không tốt về Đại Pháp. Tôi không phát được cuốn tài liệu nào và phải quay về. “Mình không thể bỏ rơi họ như vậy”, tôi nghĩ, “Mình cần phải đến đó một lần nữa.”

Ngày hôm sau, vừa đến nơi, tôi bị mười mấy cảnh sát bao vây. Thì ra họ đã nghe báo cáo về việc này nên trực sẵn ở đó chờ tôi. Sau khi bị áp tải lên xe cảnh sát, tôi bắt đầu kể về những trải nghiệm của bản thân.

“Nếu các anh luôn ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’, các anh sẽ được bình an”, tôi nói với họ.

Đi được nửa đường, họ dừng xe lại và bảo tôi xuống xe. Tôi tưởng họ nói đùa nên cứ ngồi yên.

“Giờ chị có thể về nhà”, mấy người nói.

Tôi ra khỏi xe và về nhà.

Ngày hôm sau, tôi lại đến công viên. “Mình phải cứu họ, mình không thể bỏ cuộc”, tôi thầm nghĩ. Đến nơi, tôi thấy mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ – vì họ đã nhìn thấy tôi bị bắt ngày hôm trước. Tôi lấy tài liệu và đưa cho họ. Một số người về hưu đã bắt đầu nhận tài liệu. Mặc dù tôi chỉ phát được vài cuốn tài liệu ngày hôm đó, nhưng tôi biết đó là một khởi đầu tốt.

Ngày hôm sau, tôi lại đến và đã có nhiều người nhận tài liệu hơn. Vài ngày sau, tôi đến đó như thường lệ và thậm chí có nhiều người lấy tài liệu hơn nữa. Tôi đã nhanh chóng phát xong toàn bộ túi tài liệu. Sau đó, hàng tuần, tôi lại đến đó, mang theo các tài liệu khác, như Cửu Bình, tạp chí Minh Huệ và các file tiếng.

Tôi cứ duy trì như thế mấy năm liền.

“Những tài liệu này rất tốt”, mọi người nói với tôi.

“Tôi đã đợi chị mấy ngày nay, chị có thể đến đây [phát tài liệu mới] thường xuyên hơn được không?”, một số người hỏi tôi.

Thấy họ sẵn lòng chấp nhận thông tin liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp, tôi bắt đầu nói chuyện với họ về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Gần như ai cũng đồng ý và hầu như họ đều là đảng viên ĐCSTQ.

Đến công viên thường xuyên có người mới. Tôi lại đến giúp họ, hết nhóm người này đến nhóm người khác biết chân tướng và được cứu.

“Tôi vào Đảng cách đây 35 năm – Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày tôi sẽ bỏ nó”, một người nói với vẻ mặt nhẹ nhõm.

Vì những nỗ lực giảng chân tướng của tôi, tôi đã bị bắt mấy lần. Nhưng lần nào tôi cũng trở về nhà an toàn nhờ sự bảo hộ của Sư phụ. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/4/11/441154.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/12/199887.html

Đăng ngày 22-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share