Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-01-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, khi ấy tôi mới 24 tuổi. Đến nay tôi đã gần 50 tuổi.

Cha tôi mất sớm nên tôi sống cùng mẹ và chị hai. Mẹ tôi bị bệnh tim, cao huyết áp và nhiều bệnh tật khác. Bà phải nằm liệt một chỗ suốt 8, 9 năm và thường xuyên cần đến hỗ trợ y tế.

Tôi cũng bị viêm khớp dạng thấp và không thể tự chăm sóc bản thân. Chị hai tôi bị thoát vị đĩa đệm do chăm sóc mẹ và tôi quá sức. Chúng tôi đã thử các phương pháp trị bệnh khác nhau nhưng đều không có kết quả.

Được giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp

Một hôm, tình cờ chúng tôi được một người hàng xóm giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân và cảm thấy cuốn sách rất hay. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi ngay sau đó. Tôi vừa đọc vừa giới thiệu sách Chuyển Pháp Luân cho mẹ và chị gái, họ cũng rất thích cuốn sách. Bằng cách này, ba người chúng tôi đã đắc Pháp và cùng nhau bước vào tu luyện.

Sau khi đắc Pháp, chúng tôi chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn mà Sư phụ yêu cầu để làm một người tốt, thân tâm được tịnh hóa, cơ thể hồi phục từng ngày. Mẹ tôi từ một người nằm liệt giường 8-9 năm, nay cũng khỏe mạnh trở lại. Bệnh thoát vị đĩa đệm của chị hai cũng khỏi hoàn toàn. Tôi bắt đầu làm được nhiều việc lặt vặt trong nhà hơn. Thậm chí tôi có thể đạp xe đến điểm luyện công sau khi làm việc nhà và chị hai tôi đã tìm được một công việc khác.

Từ đó, cuộc sống ba người chúng tôi thật mãn nguyện và tràn đầy hy vọng. Cả gia đình tôi đều vô cùng biết ơn ân cứu độ của Sư tôn.

Một tháng sau khi đắc Pháp, chủ đầu tư muốn di dời chúng tôi đến khu chung cư xây mới, sau khi đã phá bỏ khu nhà ở cũ của chúng tôi. Họ trao cho chúng tôi một căn hộ trên tầng sáu, với diện tích chỉ bằng một nửa các căn còn lại, dù trước đó từng hứa hẹn cho chúng tôi một căn hộ ở tầng hai.

Chị cả của tôi và bố chồng chị ấy muốn đấu lý với họ. Chúng tôi nghĩ mình là người tu luyện thì không nên cư xử giống như người thường.

Mẹ tôi nói: “Chúng ta cần chiểu theo tiêu chuẩn của người tu luyện để hành xử. Sư phụ đã giảng rằng khi đại chu thiên của người tu luyện khai thông sẽ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, leo bậc thang cao mấy cũng không mệt. Vì không ai muốn leo bộ lên một căn hộ ở tầng 7 cả nên chúng ta sẽ nhận nó”.

Những người phụ trách phân nhà ở không thể tin rằng chúng tôi có thể làm được điều này. Nhiều người đã đấu tranh hoặc đút lót tiền để có một căn hộ tốt hơn. Thậm chí chủ đầu tư còn phải thuê vệ sỹ để bảo vệ bản thân. Họ đã tổ chức một buổi họp bàn sau khi nghe đề xuất của chúng tôi và đã sắp xếp cho chúng tôi căn hộ tốt nhất trên tầng bảy.

Chịu đựng ma nạn trong giai đoạn đầu của cuộc bức hại

Sau ngày 25 tháng 4 năm 1999, cảnh sát bắt đầu phá hoại việc luyện công của các học viên. Cứ đến buổi sáng là lại có một số cảnh sát đứng để quay phim chụp ảnh các học viên, trong khi một số khác bật loa phóng thanh, và phun nước vào người học viên để ngăn cản họ luyện công.

Giang Trạch Dân bắt đầu phát động cuộc bức hại các học viên vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Gia đình chúng tôi trở thành cái gọi là mục tiêu “trọng điểm” bị nhắm đến kể từ thời điểm đó.

Hoàn cảnh lúc đó như thể cả bầu trời đổ sập xuống. Trên TV tràn ngập những tuyên truyền dối trá vu khống Đại Pháp và Sư phụ. Bạn bè và người thân gọi điện hối thúc chúng tôi từ bỏ môn tu luyện này.

Chị hai tôi bị bắt giữ vì mang theo băng tiếng và tổ chức cho mọi người luyện công vào buổi sáng. Các đặc vụ của văn phòng khu phố và nhân viên đồn cảnh sát đến lục soát nhà và bắt giam chúng tôi.

Đối mặt với tất cả ma nạn bất ngờ này, chúng tôi không cảm thấy sợ hãi vì chúng tôi biết Sư phụ đã cứu cả gia đình chúng tôi. Chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt không có gì là sai cả. Cảnh sát đã cố gắng ép buộc chúng tôi phải viết bản cam kết không tu luyện Đại Pháp, hoặc viết những điều xúc phạm Sư phụ và Đại Pháp.

Mẹ và chị hai tôi bị đưa đến trung tâm tẩy não, nhà tù và trại giam nhiều lần, nhà của chúng tôi cũng bị lục soát. Chị hai tôi đã bị tra tấn và bị đưa đến trại lao động cưỡng bức. Trước nguy cơ tiếp tục bị tra tấn và ngược đãi, chị hai đã buộc phải rời nhà đi nơi khác.

Vì bị coi là mục tiêu “trọng điểm” nên các đặc vụ thường ghé thăm nhà chúng tôi vào những dịp lễ, hoặc những ngày mà họ gọi là “ngày nhạy cảm”. Họ tuyên bố đến để xem chúng tôi đang làm gì, nhưng thực chất là muốn chúng tôi từ bỏ tu luyện.

Chúng tôi nói với họ: “Chúng tôi từng mắc nhiều căn bệnh vô phương cứu chữa. Là Sư phụ đã cứu cả gia đình chúng tôi, giúp chúng tôi có một thân thể khỏe mạnh. Chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt không có gì sai cả. Chúng tôi không thể làm những việc có lỗi với Sư phụ và Đại Pháp, làm người không thể vong ơn bội nghĩa được”.

Cảnh sát hộ tịch, nhân viên đăng ký nhà ở và bí thư tổ dân phố thường đến nhà chúng tôi vào “những ngày nhạy cảm”. Chúng tôi đã tranh thủ cơ hội gặp mặt này để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho họ. Chúng tôi luôn giữ gìn căn nhà của mình thật gọn gàng và sạch sẽ. Tất cả những người đến thăm đều nhận xét là nhà chúng tôi thật là thuần tịnh.

Kỳ thực, đó là bởi người tu luyện Đại Pháp luôn có Sư phụ bảo hộ và bản thân người tu luyện có thể tu xuất được một trường thuần chính. Cả vị trưởng ban và bí thư đều nói nhà chúng tôi là căn hộ sạch sẽ nhất ở khu này.

Chúng tôi kiên định giữ vững đức tin trong suốt những năm bị bức hại và chưa từng thỏa hiệp với tà ác. Chúng tôi không bao giờ viết “tam thư”, không bán đứng đồng tu và không oán hận những người đã bức hại chúng tôi.

Tu Thiện

Chúng tôi đã dùng thiện tâm tu xuất được từ trong Đại Pháp để giảng chân tướng cho họ, giảng về những lợi ích mà gia đình chúng tôi đã nhận được từ khi tu luyện Đại Pháp, giảng về cuộc bức hại trong những năm qua và sự mỹ hảo của Đại Pháp. Dần dần, tất cả những người ghé thăm nhà chúng tôi, thông qua quá trình tiếp xúc với chúng tôi đã cải biến thái độ của họ, họ đều minh bạch rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Người quản lý khu chung cư gọi điện cho tôi trong trận đại dịch năm ngoái để hỏi xem liệu tôi có ra ngoài hay không. Tôi trả lời tất cả câu hỏi của cô ấy và chúc cô ấy bình an vượt qua đại dịch. Cô ấy cảm động và cũng chúc lại tôi như vậy.

Khi người quản lý cùng bí thư tổ dân phố đến nhà tôi để thực thi chiến dịch “xóa sổ”, tâm tôi vẫn bình tĩnh và hòa ái. Trông thấy tôi, vị bí thư nói: “Nhìn chị trẻ quá” (vì bề ngoài của tôi chỉ khoảng hai mấy tuổi)”. Tôi đáp: “Đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”. Cô ấy mỉm cười.

Tôi bắt đầu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho cô ấy nghe. Cô ấy hỏi tôi rất nhiều câu hỏi mà cô ấy không rõ, chẳng hạn về sự kiện “ngày 25 tháng 4” và “ngày 20 tháng 7”. Tôi đã dành thời gian để giải thích từng điều một cho cô ấy.

Tôi nói với cô ấy rằng Đại Pháp dạy các học viên tuân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, ngoài ra còn có tác dụng khứ bệnh kiện thân kỳ diệu. Tôi giảng cho cô ấy nghe về vụ tự thiêu giả tại Quảng trường Thiên An Môn, cuộc đàn áp và mổ cướp nội tạng các học viên, cũng như các lệnh trừng phạt của Hoa Kỳ với những đối tượng tham gia bức hại.

Chúng tôi nói chuyện trong hơn một giờ đồng hồ. Cô ấy rất chăm chú lắng nghe, lúc rời đi còn rất vui vẻ, và không đề cập chút nào về việc ký “tam thư”.

Vài ngày sau, người quản lý khu chung cư và một cán bộ hộ tịch lại đến gõ cửa nhà tôi và nói rằng cấp trên của họ muốn chúng tôi nộp “tam thư”.

Sau khi nói rõ mục đích đến thăm, người cảnh sát nói: “Tôi thực sự không quan tâm chị có viết chúng hay không. Thông qua tiếp xúc, tôi biết tất cả người trong nhà chị là những người tốt, không giống như những điều người ta nói là gây hại cho xã hội. Nhưng cấp trên của chúng tôi muốn chúng tôi đến đây, đó là công việc của chúng tôi, chúng tôi không thể làm khác được”.

Tôi nói với họ: “Các anh hãy đi và nói với cấp trên rằng trước đây chúng tôi từng mắc rất nhiều bệnh tật, nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi mới có được sức khỏe tốt. Sư phụ đã cứu cả gia đình chúng tôi”.

“Chúng tôi đã bị bức hại trong nhiều năm qua chỉ vì không chịu từ bỏ đức tin của mình. Chúng tôi không thể làm những điều trái với lương tâm. Chúng tôi nhất định sẽ không ký vào tam thư”.

Tôi và chị gái tiếp tục giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho họ. Khi giảng đến việc các học viên Pháp Luân Công bị bức hại tàn khốc ra sao, người quản lý có vẻ không tin và quay sang hỏi cảnh sát hộ tịch rằng liệu những gì chúng tôi nói có đúng hay không. Cảnh sát hộ tịch trả lời đúng là như vậy.

Chúng tôi đã trao đổi về nhiều thứ và họ đều vui vẻ lắng nghe. Họ nói với chúng tôi: “Hãy cứ coi chuyến thăm này của chúng tôi là để giao lưu thăm hỏi. Nói chuyện với các chị thật dễ chịu. Tôi nhận ra những người tu luyện làm được những việc mà chúng tôi không thể”.

“Tôi sẽ không ép buộc các chị làm những việc các chị không muốn [người nói muốn đề cập đến việc ký tam thư]. Tôi sẽ không lục soát nhà chị hay bắt giữ bất kỳ ai. Tôi sẽ bảo vệ gia đình chị”.

Khi họ rời đi, vị cảnh sát còn nói: “Tôi thấy trong tương lai Pháp Luân Đại Pháp nhất định sẽ có cơ hội bình phản”. Tất cả chúng tôi đều mỉm cười.

Người quản lý khu nhà thì nói: “Giá mà không có cuộc bức hại này thì tôi có thể tới thăm các chị thường xuyên hơn. Tương lai, chúng ta có thể coi nhau như người nhà. Tôi sẽ không yêu cầu các chị phải viết tam thư nữa“.

Tôi hy vọng tất cả những người thiện lương sẽ có niềm tin vào “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và đặt định được tương lai tốt đẹp cho bản thân.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/25/436414.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/12/199502.html

Đăng ngày 02-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share