Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-01-2022] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 25 năm. Tôi đã vượt qua nhiều khổ nạn và giữ lời hứa sẽ cho nhiều chúng sinh hơn biết “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo” để họ được cứu trong đại kiếp nạn.

Tôi đã từng mơ ước kết hôn với một người đàn ông sẽ yêu thương tôi và cùng tôi đi đến hết cuộc đời. Tuy nhiên, sau khi kết hôn, đó lại không phải là định mệnh của tôi. Mẹ chồng tôi rất ích kỷ. Bà không quan tâm đến cảm xúc của người khác, kể cả con trai và con gái của bà. Bà chưa bao giờ coi tôi như người trong nhà, và dần dần trong lòng tôi trở nên oán hận.

Chúng tôi sống chung, và hàng ngày tôi làm việc ngoài đồng với bố mẹ chồng. Nhưng mẹ chồng tôi luôn giấu tôi khi họ ăn uống.

Một buổi chiều, tôi đi làm đồng về, và mẹ chồng tôi đã nấu món thịt lợn. Cả nhà, gồm bố mẹ chồng và anh chị em chồng, đã ăn tối với nhau mà không bảo tôi vào ăn cùng. Tôi rất tức giận và đi ngủ mà chẳng ăn gì. Sau khi tôi sinh con gái, mẹ tôi đã chăm sóc tôi còn mẹ chồng tôi không giúp gì cả.

Chồng tôi cũng chẳng đối tốt với tôi, đặc biệt khi tôi sinh hai cô con gái. (Ở Trung Quốc, người ta thích con trai hơn con gái.) Hàng ngày chúng tôi cãi vã, và đôi khi anh ấy còn đánh tôi.

Tôi cảm thấy nhà chồng đối xử bất công với tôi, và tôi chẳng thể nói với ai về điều đó. Tôi đã chạm tới giới hạn về tinh thần và tôi nghĩ cách kết liễu cuộc đời. Lúc đó, tôi mới hiểu vì sao mọi người lại tự vẫn. Tôi không biết ý nghĩa của cuộc sống và bắt đầu bỏ bê bản thân mình.

Tôi cũng bắt đầu đi chơi bài và về nhà rất muộn. Đôi khi, tôi không thể hiểu tại sao mọi thứ quanh tôi lại tệ hại như thế. Tôi khá ưa nhìn và có thể làm mọi việc ở nhà. Tôi cảm thấy cuộc đời thật bất công!

Khi mẹ chồng tôi chia tài sản, bà đã không cho tôi cái bàn tròn như đã hứa. Tôi chỉ được 4 cái bát, sáu cái đĩa, và hai đôi đũa. Sáng hôm sau, tôi thậm chí không thể nấu ăn sáng vì tôi không có đến một cái nồi hay cây vét bột. Tôi ngày càng ghét mẹ chồng và suốt ngày chỉ trích bà sau lưng.

Ơn từ bi cứu độ của Đại Pháp

Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã hiểu được phần giảng Pháp về quan hệ nhân duyên và tôi đã nợ mọi người từ tiền kiếp như thế nào. Sau khi ngộ ra điều này, tâm oán hận đối với mẹ chồng của tôi đột nhiên biến mất, và tôi cảm thấy rất thoải mái.

Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã dạy chúng tôi đối xử tốt với tất cả mọi người, huống chi là gia đình. Đại Pháp dạy tôi Chân, Thiện và Nhẫn, nên giờ đây tôi rất tốt với mẹ chồng. Chúng tôi chuyển ra sống riêng sau khi xây xong ngôi nhà mới. Mẹ chồng thường đến nhà tôi ăn tối, và tôi đối với bà như khách và nấu rất nhiều đồ ăn cho bà.

Tôi thường mời bà đến nhà tôi nếu bà không muốn nấu nướng. Tôi đã không ăn bữa nào mà mẹ chồng nấu trong suốt hơn 30 năm rồi, nhưng tôi rất bình thản và không cảm thấy bất bình về điều đó nữa.

Gia đình tôi là tứ đại đồng đường. Là một học viên Đại Pháp, tôi kính trọng người già và chăm lo cho con trẻ. Chúng tôi thực sự tận hưởng sự hòa thuận trong gia đình. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, gia đình tôi chắc hẳn đã tan vỡ.

Sư phụ yêu cầu chúng ta coi nhẹ bạc tiền, lùi một bước khi có mâu thuẫn và không tranh cãi với người khác.

Khi chúng tôi bán hai căn nhà cũ được tổng cộng là 40.000 Nhân dân tệ, theo tục lệ ở quê tôi thì chồng tôi nên được nhận 20.000 Tệ và em trai anh ấy sẽ được 20.000 Tệ.

Tuy nhiên, mẹ chồng và chị chồng lại yêu cầu chúng tôi đưa tiền cho họ. Vì vậy, tôi đã đưa cho mỗi người 10.000 Tệ trong số 20.000 Tệ mà chúng tôi nhận được từ việc bán hai căn nhà đó.

Tình hình tài chính của chúng tôi eo hẹp, nhưng tôi không muốn làm họ khó chịu dù tôi phải chịu thiệt thòi một chút. Tôi cố gắng hết sức để trở nên chu đáo. Tôi chắc chắn sẽ không như vậy nếu tôi không tu luyện Đại Pháp.

Một ví dụ khác, chúng tôi ở chung trong căn nhà cũ với cậu em chồng. Sau khi chúng tôi xây xong nhà mới, chúng tôi đã để lại nhà cũ trị giá 30.000 Tệ cho em chồng.

Cậu ấy đã giúp chúng tôi và trông tụi trẻ khi chồng tôi và tôi buộc phải rời nhà để tránh bị bắt giữ phi pháp do tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi rất biết ơn vì những điều cậu ấy làm và muốn trả ơn cậu ấy.

Gia đình tôi được thọ ích từ Đại Pháp

Con cái cả của tôi bị viêm phế quản từ khi mới sinh. Tuy nhiên, sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp thì cháu thường nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo” và cháu đã khỏi bệnh. Giờ đây cả hai cô con gái của tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Hai cháu gái của tôi lên sáu và tám tuổi. Các cháu cũng thường nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và hiếm khi bị ốm.

Bảy thành viên trong gia đình chúng tôi tu luyện Đại Pháp, và những người không tu thì tin rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Tất cả họ đều được phúc báo.

Con dâu của cô tôi bị bệnh rất hiếm gặp. Không kể cháu đã đi khám bao nhiêu bác sỹ hay uống bao nhiêu thuốc đông y, nhưng tất cả những nỗ lực đó đều vô ích. Sau đó cháu bắt đầu niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo” và tất cả các bệnh của cháu đều được chữa khỏi.

Con dâu của cậu tôi không thể có thai trong nhiều năm. Sau đó cháu biết được rằng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” rất hiệu quả đối với những việc như vậy. Vì vậy cháu đã âm thầm quỳ trước Pháp tượng của Sư phụ và xin Ngài phù hộ để cháu có thể có con. Một năm sau, cháu đã sinh được một bé trai khỏe mạnh. Cả nhà đều quá vui mừng.

Em trai tôi cũng tu luyện Đại Pháp được ba năm rồi. Một lần, cậu ấy đưa vợ con từ nhà ngoại về. Khi đi được nửa đường thì cậu ấy phát hiện ra gần hết xăng. Cậu ấy không để vợ biết và liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Cậu ấy cũng bật nhạc Đại Pháp trong xe ô tô. Khi về đến nhà, kim chỉ mức xăng đã thực sự tăng lên thay vì giảm đi.

Giảng chân tướng khi bị giam

Một trong những trách nhiệm của tôi với tư cách là một học viên Pháp Luân Đại Pháp là ra ngoài phát tài liệu để nói với mọi người chân tướng về môn tu luyện tuyệt vời này.

Điều này có hiệu quả cứu độ chúng sinh vì tôi không muốn họ bị đào thải trong đại kiếp nạn. Kết quả của nỗ lực giảng chân tướng là chồng tôi và tôi bị bắt giữ và kết án phi pháp.

Trong trại tạm giam, tôi cảm thông cho những tù nhân khác vì họ không có đủ thức ăn và quần áo. Tôi yêu cầu gia đình gửi thêm thức ăn và quần áo để cho những người cùng buồng giam với tôi. Tất cả họ đều rất cảm động vì sự tốt bụng của tôi.

Tôi dạy họ cửu tự chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Một vài người thậm chí còn học Pháp và luyện công cùng tôi.

Vào ngày sinh nhật của Sư phụ Lý, tôi nhờ mọi người mua hai quả táo cho tôi. Các tù nhân cũng biết đó là ngày sinh nhật của Sư phụ, vì vậy họ cũng âm thầm mua cá hộp và đồ ăn để chúc mừng sinh nhật Sư phụ. Tất cả chúng tôi đều hợp thập để tỏ lòng tôn kính và khấu đầu trước Pháp tượng của Sư phụ.

Tất cả các tù nhân đã lâu rồi không có ai chăm sóc cho. Họ không hề biết rằng trên thế giới này vẫn còn có những người tốt như các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Những người này ban đầu là bản chất tốt, cũng như tư chất bẩm sinh của họ. Tuy nhiên, nhiều người trong số họ không có đức tin và không biết rằng đạo đức đã bại hoại dưới sự giáo dục vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Họ không tin là có Thần Phật trên thế giới này, và họ không biết rằng họ sẽ bị trừng phạt nếu làm điều sai trái. Họ tranh giành vì lợi ích cá nhân bất chấp việc làm hại người khác.

Một cậu thanh niên 20 tuổi là kẻ giết người và đã bị tra tấn tàn nhẫn trong trại tạm giam. Tôi bảo cảnh sát đừng đánh cậu ấy nữa. Cảnh sát nói: “Tất cả bọn họ đều là tù nhân. Chỉ có học viên Pháp Luân Công các chị là bị oan thôi và không nên ở đây.”

Con xin tạ ơn Sư phụ vì sự khổ độ từ bi của Ngài. Hợp thập!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/31/434950.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/16/199549.html

Đăng ngày 23-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share