Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-11-2021] Tôi sinh ra ở một vùng quê thuộc phía bắc Trung Quốc. Thành tích học tập của tôi luôn xếp hạng tốt, và tôi đã được nhận vào một trường đại học. Người ngoài nhìn vào thì thấy con đường nhân sinh của tôi thật thuận buồm xuôi gió, nhưng chỉ có tôi mới biết cuộc sống của mình không hạnh phúc. Tôi bắt đầu bị đau khớp khi mới học tiểu học. Đầu gối và các ngón tay của tôi bị sưng tấy đến mức tôi không thể uốn cong chúng.

Hễ đến mùa đông là những bức tường trong ký túc xá đại học trở nên ẩm ướt, khiến cho bệnh viêm khớp của tôi lại tái phát. Đến năm cuối cấp, mùa đông tình cờ là khoảng thời gian chúng tôi tham gia các kỳ thi. Chân của tôi sưng đến mức tôi không thể buộc dây giày và tôi cần tiêm thuốc chống viêm để giảm đau. Thậm chí tôi phải mất đến vài phút mới có thể từ trên ghế đứng dậy được. Sự căng thẳng từ các kỳ thi và những đau đớn trên thân thể gần như khiến tôi suy sụp cả về thể chất lẫn tinh thần.

Sau khi vượt qua các kỳ thi, tôi tiếp tục học lên để lấy bằng thạc sĩ. Nhưng tôi sớm nhận ra mọi thứ không như tôi mong đợi. Chứng kiến mọi người cạnh tranh chống lại nhau vì những xung đột lợi ích, khiến tôi nghĩ: “Mục đích của sinh mệnh là gì? Tại sao tôi gặp quá nhiều vấn đề phiền toái?”

Thắc mắc này vẫn không có lời giải đáp cho đến khi có người bạn đưa tôi một tờ giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp và hỏi tôi có muốn thử luyện không? Cứ như vậy, tôi bắt đầu bước vào tu luyện Đại Pháp vào tháng 11 năm 1998.

Học cách nhẫn chịu với bạn cùng phòng

Phòng ký túc xá của chúng tôi có bốn nữ sinh. Một trong số họ có tính khí không tốt và luôn gây gổ với những người khác. Vì điều này, tôi không muốn quay lại ký túc xá vì sợ cô ấy sẽ lại mất khống chế. Tôi luôn tìm cách tránh xa và chỉ về phòng lúc đi ngủ. Tôi thường đến phòng của một đồng tu để cùng học Chuyển Pháp Luân.

Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp đã giảng:

“[Đó] đều là nghiệp lực mà bản thân chư vị mắc nợ tạo thành; chúng tôi đã giúp chư vị tiêu trừ vô số phần rồi.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

“Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế?” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Một buổi tối khi tôi trở về phòng, và cô gái đó lại nổi cơn thịnh nộ. Tôi vừa bước vào thì cô ấy đóng sầm cửa một cách thô bạo. Vào thời điểm đó, tôi không cảm thấy khó chịu mà lại cảm thấy thoải mái.

Kể từ đó, mỗi ngày trôi qua tôi đều vô cùng hạnh phúc. Đối với sự việc nào tôi cũng tận lực làm cho tốt, còn kết quả thì tùy kỳ tự nhiên. Bằng cách này, tâm tôi cũng trở nên hết sức nhẹ nhàng.

Sư phụ điểm hóa tôi quay trở lại tu luyện

Chỉ vài tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện thì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu điên cuồng bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Do học Pháp không sâu nên tôi đã không biết phải làm như thế nào. Theo thời gian, tôi dần trôi theo dòng chảy của xã hội người thường và ly khai khỏi Đại Pháp. Tuy nhiên, trong thâm tâm tôi vẫn biết rõ tôi không bao giờ có thể rời bỏ việc tu luyện.

Nháy mắt một thập kỷ đã trôi qua, tôi gặt hái được nhiều thành tựu trong sự nghiệp. Tôi mua được nhà, mua được xe, và thăng tiến trong công việc. Nhưng đồng thời, chức vụ càng cao thì áp lực càng lớn, bệnh thoái hóa đốt sống cổ cũng xuất hiện. Động lực làm việc của tôi dường như luôn xoay quanh tiền, và nó cũng trở thành chủ đề chính khi trao đổi trong công việc.

Có một năm, tôi nằm mơ nhiều lần cùng một giấc mơ. Trong giấc mơ, tôi đã tham gia một kỳ thi nhưng không thể trả lời những câu hỏi dù đơn giản nhất. Tuy không để tâm đến giấc mơ này nhưng sau khi nó xảy ra lặp lại vài lần, tôi chợt ý thức được liệu đây có phải là một điểm hóa từ Sư phụ (Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp). Có phải đã đến lúc tôi cần làm một bài thi? Hơn nữa, trong năm nay tôi đã phải chịu đựng những áp lực chưa từng có trong công việc. Những câu hỏi về nhân sinh một lần nữa lại xuất hiện trước mắt tôi.

Sư phụ đã từng mượn lời của người khác để điểm hóa cho tôi: “Tôi nên liễu giải chân tướng”. Tôi nghĩ mình hiểu được điểm hóa này có nghĩa là gì, vì vậy tôi đã tìm một phần mềm để vượt tường lửa Internet và có thể truy cập vào các chủ đề bị chặn ở Trung Quốc. Tôi đã đọc được rất nhiều thông tin về những hoang ngôn trong lịch sử của ĐCSTQ và tải xuống tất cả các bài giảng Pháp của Sư phụ. Sau khi đọc xong các bài giảng, tôi đã khóc, khóc một cách thương tâm, vì tôi hận bản thân mình đã lãng phí hơn một thập kỷ cuộc đời rời xa Đại Pháp.

Đứng dậy sau khi vấp ngã

Vào thời điểm đó, tôi không sợ hãi cuộc bức hại và bắt đầu tự mình làm tài liệu giảng chân tướng. Sau đó tôi đi phân phát chúng trong khu vực của mình. Vì tôi học Pháp không sâu nên có nhiều chấp trước mà bản thân tôi không ý thức ra được.

Chỉ trong vòng vài tháng, tôi đã bị bắt, bị giam giữ phi pháp và bị đưa đến một trung tâm tẩy não. Dưới áp lực cự đại, tôi đã trượt ngã trong tu luyện. Tôi vẫn nhớ những cơn ác mộng mà tôi gặp phải: Tôi bị ngã từ thang máy xuống và phải cố gắng trèo lên trở lại.

Sau khi ra khỏi trung tâm tẩy não, tôi đã bị mất việc làm. Nhất cử nhất động của tôi đều bị ủy ban khu phố và những đặc vụ do cảnh sát phái đến theo dõi. Tôi cũng ngừng liên lạc với đồng nghiệp và bạn bè của mình. Rời khỏi phòng giam hữu hình, nhưng tôi lại tiến nhập vào một phòng giam vô hình khác. Bất cứ khi nào tôi bước ra khỏi nhà, sẽ có người theo sau tôi, lúc gần lúc xa. Nỗi sợ hãi bao trùm lên tôi vào mọi lúc!

Máy tính và toàn bộ sách Đại Pháp của tôi đã bị tịch thu, cảnh sát chỉ để lại cho tôi chiếc điện thoại di động. Tôi vẫn còn lưu băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ trong điện thoại, nhưng sau đó tôi lại vô tình xóa đi mất. Tôi đã khóc rất lâu, tôi không biết liệu Sư phụ có còn muốn một đệ tử như tôi không.

Một thời gian sau, tôi mua một chiếc máy tính mới và nghĩ sẽ tải lại các bài giảng của Sư phụ. Tuy nhiên, phần mềm gốc mà tôi sử dụng để vượt tường lửa không thể sử dụng được nữa. Mọi thứ dường như rơi vào vô vọng. Vì vậy, tôi bắt đầu thử tất cả các phần mềm mà tôi có thể tìm thấy, và sau hơn một giờ cố gắng, cuối cùng tôi đã tìm thấy một chương trình có thể sử dụng được.

Từ một công nhân cổ cồn trắng đáng ngưỡng mộ, tôi đã bị ĐCSTQ bức hại và trở thành tình huống như hiện tại. Sự khác biệt giữa hai trạng thái là quá lớn. Tôi nhận ra rằng mình sẽ không còn có được cuộc sống yên bình nữa, và lựa chọn phải kiên trì tu luyện là thực sự khó khăn. Tôi quyết định tĩnh tâm và học Pháp trong một thời gian dài. Mỗi ngày, tôi nấu ăn, làm việc nhà, sau đó dùng thời gian còn lại để học Pháp. Sau một năm, tâm trí tôi dần dần trầm ổn trở lại.

Khi mẹ tôi đổ bệnh, tôi nhận trách nhiệm chăm sóc bà vì những người khác trong gia đình còn đang bận đi làm. Tôi giúp mẹ lau và rửa chân sạch sẽ. Tôi kê một chiếc giường tạm trên sàn và ngủ bên cạnh giường bệnh của mẹ. Những người trong bệnh viện nói với mẹ tôi rằng: “Con gái của bác thật hiếu thảo!”

Tôi là con út trong gia đình. Không ai trong số anh chị em của tôi lý giải được tín ngưỡng của tôi, vì vậy tôi chỉ im lặng và làm tốt vai trò của mình. Tôi muốn thông qua hành động của mình để chứng thực Đại Pháp và tu tốt bản thân. Tôi đã ở lại với mẹ cho đến khi bà có thể tự chăm sóc bản thân, sau đó tôi trở về thành phố, và chuẩn bị bắt đầu lại từ đầu.

Quyết định hành động

Giữa lúc tìm kiếm một công việc ở thành phố, thời gian còn lại tôi vẫn ở nhà học Pháp. Một ngày nọ, tôi nghe thấy một tiếng động nhỏ bên ngoài hành lang. Tôi mở cửa và thấy ai đó đang thực hiện một số việc lắp đặt. Họ đang cài đặt một chiếc camera bỏ túi để theo dõi tôi suốt ngày đêm. Nỗi sợ hãi lại một lần nữa bao trùm lấy tôi, và tôi không biết phải làm gì. Tôi không có ai để chia sẻ, và cũng không có chính niệm mạnh.

Tôi đã lên mạng tìm đọc các bài chia sẻ của học viên trên trang Minh Huệ Net, để xem cách họ đối đãi với tình huống này như thế nào, nhưng vẫn không thể tìm được giải pháp cho bản thân. Tôi không thể chịu đựng được việc sống với camera giám sát mỗi ngày. Làm sao họ có thể đối xử với một người tốt theo cách này chứ? Tôi vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra được giải pháp nào tốt.

Đột nhiên tôi nghĩ đến một vị luật sư mà tôi biết, tôi muốn hỏi ý kiến anh ấy về việc tôi nên làm gì dựa trên góc độ pháp lý. Anh ấy đã cho tôi một số lời khuyên, và tôi đã tải xuống các văn bản pháp luật có liên quan.

Sau đó tôi đến tìm đến ban quản lý tòa nhà bởi việc này thuộc thẩm quyền của họ. Tuy nhiên, họ không muốn lắng nghe khi tôi đưa ra vấn đề. Tôi nói một cách công bình với họ: “Tôi là chủ sở hữu căn hộ này, vì thế tôi là khách hàng của các anh. Là người quản lý tòa nhà, anh có trách nhiệm kiểm tra xem ai đã xâm phạm quyền riêng tư của tôi”.

Họ thấy tôi không có ý định rời đi, nên họ đã gọi cho người của ủy ban khu phố. Tôi nghe thấy họ nói rằng: “Chủ căn hộ đang ở đây để hỏi tại sao camera giám sát được lắp đặt bên ngoài căn hộ của cô ấy và cô ấy muốn một lời giải thích”. Nhưng cuối cùng, người của ủy ban khu phố không ai dám đến gặp tôi.

Thấy không còn sự lựa chọn nào khác, ban quản lý tòa nhà đành đưa tôi tới ủy ban khu phố. Tôi hỏi một nhân viên ở văn phòng ủy ban: “Điều luật nào cho phép các cô lắp đặt camera giám sát trước cửa nhà tôi?” Nhân viên ủy ban không thể trả lời, cô ấy nói rằng sẽ gọi cho cấp trên và hứa hẹn cho tôi lời giải thích vào tuần tiếp theo. Tuy nhiên, tôi không thể chịu được việc bị giám sát như thế này, cho dù nó chỉ kéo dài thêm một ngày đi chăng nữa. Bởi vậy tôi đã nói với cô ấy: “Hãy gỡ bỏ camera ngay lập tức. Nếu cô không gỡ thì tôi sẽ tự mình gỡ bỏ!”

Về đến nhà, tôi đã tháo chiếc camera xuống. Còn người của ủy ban thì chưa từng đến để đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, và cũng không có việc nào phát sinh sau sự việc kể trên.

Thực ra, lúc đến gặp ban quản lý tòa nhà lần đầu, trong đầu tôi đột nhiên trở nên trống rỗng. Nhưng tôi nghĩ rằng, đã đến đây rồi thì không thể lùi bước, nên tôi nghĩ gì thì sẽ nói đó. Kết quả là, tôi càng nói thì chính niệm càng mạnh. Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng khi hồi tưởng lại đoạn Pháp Sư phụ giảng:

“Lịch sử nhân loại không lấy việc con người sống như thế nào làm mục đích cuối cùng, lịch sử nhân loại cũng không phải là khu vườn cho lạc thú hung tàn của tà ác. Lịch sử nhân loại chính là đã được tạo ra vì Chính Pháp, và chỉ có các đệ tử Đại Pháp mới xứng triển hiện những gì huy hoàng tại nơi đây.” (Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

“Tôi đã thực sự tìm thấy một kho báu”

Về sau tôi tìm được một công việc đầy thử thách. Lúc đó tôi đã ngoài 40 tuổi, công việc này đối với tôi mà nói giống như bắt đầu lại từ đầu trong một lĩnh vực hoàn toàn mới. Tôi cũng không biết liệu mình có thể hoàn thành dự án được giao hay không. Tuy nhiên tôi nghĩ rằng, Sư phụ an bài cho tôi công việc này chắc chắn phải có nguyên nhân. Bởi vậy, tôi chỉ cần nỗ lực làm cho tốt.

Đây là một dự án nước ngoài nên mọi tài liệu đều được viết bằng tiếng Anh. Khó khăn đầu tiên tôi gặp phải là tôi không hiểu chút nào về quy trình công nghệ, ngay cả khi nó được viết bằng tiếng Trung tôi cũng không hiểu chứ chưa nói đến việc viết bằng tiếng Anh. Thứ hai là tôi không biết gì về thiết kế hay các quy trình. Mặc dù vậy, tôi vẫn bắt tay vào tìm hiểu quy trình, sau đó tiếp tục tìm hiểu về thiết kế. Thông qua bản thuyết minh bằng tiếng Anh mà người tiền nhiệm để lại, tôi đã tự mình mày mò tìm cách vượt qua.

Hai tuần sau, về cơ bản là tôi đã hiểu được toàn bộ quy trình. Khi tôi giải thích về dự án cho người quản lý, cô ấy nói: “Chị giải thích rất tốt. Những người khác có thể biết cách sử dụng hệ thống, nhưng họ không thực sự hiểu nó là gì”. Một tháng sau, tôi đã xây dựng được mô hình cơ bản. Tốc độ xử lý này ngay cả đối với người có kinh nghiệm mà nói cũng vẫn là quá nhanh. Người quản lý đã nói với những nhân viên khác: “Tôi thực sự đã tìm thấy một kho báu rồi (ám chỉ kho báu là tôi)!”

Toàn bộ quá trình thiết kế kéo dài trong bảy tháng. Có đôi lúc tôi cảm giác không còn ý tưởng nào nữa, thì mọi thứ đột nhiên xoay chuyển và linh cảm lại đến. Kỳ thực, tôi biết rằng nếu không phải Đại Pháp cấp cho tôi trí huệ thì việc hoàn thành dự án này sẽ vô cùng khó khăn.

Kiên trì bước đi trên con đường tu luyện

Trong những năm qua, cuộc sống của tôi về cơ bản đã bị những nhân viên vô pháp của tà đảng Trung Cộng sách nhiễu và quấy rối. Tôi còn nhớ cách đây vài năm, khi vừa thoát khỏi một lớp tẩy não trở về nhà, thì sự giám sát, nỗi sợ hãi và đàn áp luôn khiến tôi rơi vào trạng thái căng thẳng và lo lắng cực độ.

Tôi cảm thấy sợ hãi mỗi khi đi ra ngoài. Cứ nhìn thấy người nào đó mặc đồng phục, tôi liền cảm thấy lo lắng. Tôi đã nghĩ rằng mình không thể sống một cuộc sống bình thường được nữa. Đôi khi tôi sợ đến mức không dám bật đèn hay trả lời điện thoại, thậm chí ở cả đêm trong xe để tránh camera giám sát.

Nhưng sau một năm tăng cường học Pháp, cuối cùng tôi đã có thể khôi phục lại cuộc sống chính thường. Trong đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ 19 của tà đảng, 18 người được chia thành ba nhóm để giám sát nhất cử nhất động của tôi. Bất kể tôi đi đâu họ cũng sẽ đi theo, và luôn có người đứng canh gác bên ngoài nhà tôi. Nhưng lần nào cũng vậy, nhờ có Pháp của Sư phụ mà tôi đã có thể dùng chính niệm vượt qua những giai đoạn khó khăn này.

Tôi biết họ sẽ lại ghé thăm tôi vào những “ngày nhạy cảm”, nhưng tôi không còn lo sợ và có thể đối đãi với họ như bằng hữu. Trước đây, tôi luôn phải nhìn ngó xung quanh mỗi lần đi trên phố và lo lắng đủ mọi thứ. Còn hiện tại, tôi cảm thấy mỗi bước đi thật vững vàng, dù cho gió thổi mưa bay tôi cũng sẽ không dao động.

Hồi tưởng lại quá trình tu luyện năm năm qua, tôi vô cùng cảm khái. Từ chỗ không có ai giúp đỡ, thông qua việc học Pháp mà tôi đã có thể thản nhiên đối diện với bất cứ khổ nạn nào. Có thể làm được điều này chính là vì tôi có Sư phụ thời thời khắc khắc gia trì và bảo hộ.

Con xin cảm tạ Sư tôn!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/29/434018.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/14/199190.html

Đăng ngày 13-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share