Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Vùng Vịnh San Francisco

[MINH HUỆ 03-04-2022] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Những ngày không bao giờ quên

Sư phụ đến Vùng Vịnh San Francisco để thành lập Thiên Quốc Nhạc Đoàn miền Tây Mỹ Quốc vào tháng 4 năm 2006. Khi nhớ lại thời đó, tôi cảm thấy rất may mắn. Hồi đó, tôi không có kiến thức nền về âm nhạc mà cũng không biết gì về các chức năng và tính chất của các nhạc cụ. Khi nhìn thấy rất nhiều nhạc cụ lớn nhỏ nằm trên sàn nhà, tôi nghĩ rằng chơi trống sẽ dễ hơn. Có quá nhiều tiêu chí như trống cái đứng hàng đầu, sousaphone thì đứng hàng cuối và tất cả đều phải là học viên nam chơi. Chỉ có trống con là nữ chơi và chiều cao và tuổi tác cần phải đạt yêu cầu.

Tôi quá lớn tuổi để chơi trống con, nhưng tôi không biết nhạc cụ nào mà tôi có thể chơi được. Tôi nghĩ rằng tôi chẳng biết gì về bộ hơi nên không kể nhạc cụ nào tôi chọn thì tôi cũng sẽ phải học từ đầu. Tôi quyết định để các đồng tu chọn nhạc cụ trước rồi tôi sẽ chơi bất cứ nhạc cụ nào còn sót lại. Sau khi giáo viên âm nhạc của Thiên Quốc Nhạc Đoàn New York trình bày xong, mọi người nhanh chóng chọn nhạc cụ cho mình. Khi tôi nhìn quanh thì không còn một nhạc cụ nhỏ nào còn lại cả. Chỉ còn lại một cây kèn baritone (thuộc bộ kèn trầm), nên tôi nhận cây baritone đó.

Trong cả tháng tiếp theo, tối nào chúng tôi cũng luyện nhạc cùng nhau. Hồi đó điều kiện rất tốt. Có rất nhiều phòng trống trong tòa nhà công ty truyền thông của chúng tôi. Vì thế mỗi nhóm đều có phòng luyện riêng. Hầu hết các học viên trong nhóm baritone đều là những phụ nữ lớn tuổi, những người mà thậm chí còn không biết cách cầm nhạc cụ thế nào. Không ai có thể thổi ra tiếng và tất cả chúng tôi đều khá lo lắng. Phải làm gì đây? Chúng tôi cứ cố và cuối cùng chúng tôi có thể thổi ra một chút âm thanh.

Một hôm, trong khi chúng tôi đang luyện tập thì Sư phụ bước vào với một nụ cười. Sư phụ ân cần hỏi việc luyện tập của chúng tôi thế nào rồi và bảo mọi người chơi baritone cho Ngài nghe. Trước khi Sư phụ đến chúng tôi có thể thổi ra được một chút âm thanh nhưng lúc đó thì không kể chúng tôi cố gắng đến đâu mà chẳng có chút âm thanh nào phát ra. Sư phụ chỉ tôi và nói rằng: “Chư vị thử xem nào.” Tôi rất căng thẳng nên không thể thổi ra được âm thanh.

Sư phụ mỉm cười, cầm lấy cây baritone của tôi và bắt đầu chơi. Sau đó, Ngài giải thích về nguyên lý cách chơi bộ hơi, ví dụ cách sử dụng hơi thế nào. Sư phụ bảo chúng tôi rằng baritone là nhạc cụ dễ chơi nhất. Điều này làm cho sự tự tin của chúng tôi tăng lên đáng kể.

Sau khi giải thích xong, Sư phụ bảo chúng tôi chơi lại cho Ngài nghe. Lần này, tôi có thể chơi nốt đồ, rê, mi, fa. Sư phụ cười và nói với tôi rằng: “Sao chư vị lại không chỉ huy mọi người cùng luyện nhỉ?”

Những ngày không thể nào quên đó vẫn còn tươi mới trong tâm trí tôi. Khoảnh khắc xúc động nhất là khi mọi người xếp hàng để đích thân Sư phụ trao mũ cho. Tôi thực sự xúc động. Một cảm giác vinh diệu mạnh mẽ và cảm nhận được sứ mệnh ngay lập tức dâng lên trong tâm tôi. Chúng tôi quá may mắn khi được Sư phụ đích thân dạy cách chơi nhạc và cách duy trì chơi như thế nào!

Sư phụ cẩn thận đi quanh và sửa các nhạc cụ. Tôi nhớ Sư phụ nói rằng đoàn nhạc giao hưởng cũng gọi là đoàn quân nhạc vì nó xuất thân từ quân đội. Mỗi thành viên trong đoàn nhạc chúng tôi thực sự trân quý quãng thời gian đó. Không kể chúng tôi sống xa nơi tập luyện đến như thế nào, nhưng chúng tôi vẫn đến luyện nhạc ngay khi tan làm.

Nhờ sự gia trì của Sư phụ, qua một tháng luyện tập vất vả, Thiên Quốc Nhạc Đoàn miền Tây Mỹ Quốc đã được thành lập với gần 200 thành viên với buổi ra mắt vào Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế Giới lần thứ bảy 13 tháng 5 năm 2006. Cảnh tượng thật hùng tráng. Đoàn nhạc biểu diễn 2 bài: Pháp Luân Đại Pháp hảo và Nước Mỹ tươi đẹp. Lần đầu tiên, dân chúng ở khu phố Tàu ở San Francisco được nhìn thấy một đoàn quân nhạc hùng tráng và thần thánh đến thế. Nhiều người đi đường nói rằng đó là một trải nghiệm thật tuyệt vời và khích lệ tinh thần. Âm nhạc mà chúng tôi chơi dường như đã chạm sâu đến tâm hồn họ vì chúng tôi nhận thấy nhiều người há hốc miệng đứng xem. Mọi người chạy từ trong cửa hàng ra xem và hầu như đều đưa ngón cái lên ra hiệu hưởng ứng chúng tôi.

Ở thời điểm đó, điều phối đoàn nhạc của chúng tôi là một nhạc công dày dặn kinh nghiệm rất nổi tiếng. Ông ấy nói rằng để có thể đạt được tiêu chuẩn biểu diễn như thế mà sau chỉ có một tháng thì quả là thần kỳ! Đó là bởi vì rất ít thành viên trong đoàn nhạc đã từng chơi một nhạc cụ nào đó và vài người thậm chí còn chẳng biết đọc nốt nhạc. Đối với người thường thì để đạt được tiêu chuẩn như vậy trong vòng một tháng là điều không thể. Tuy nhiên, kỳ tích này đã thực sự xảy ra.

Tham gia vào các buổi diễu hành cộng đồng trên toàn miền Tây Mỹ Quốc

Cùng với việc tham gia vào tất cả các buổi diễu hành lớn nhỏ ở San Francisco và các khu vực vùng lân cận, chúng tôi cũng di chuyển để tham gia vào nhiều buổi diễu hành như diễu hành lễ Giáng sinh ở Los Angeles, diễu hành lễ hội đuốc ở Seattle, diễu hành lễ hội hoa hồng ở Portland, diễu hành lễ Giáng sinh ở Vancouver, Calgary, Stampede, v.v.

Tôi vẫn nhớ lúc chúng tôi mới bắt đầu ra biểu diễn. Chúng tôi luôn thuê hai chiếc xe buýt và nhiều học viên cũng tự lái xe để chở mọi người đi về. Đối với mỗi chuyến đi xa, chúng tôi đi xe buýt qua đêm để có thể đến nơi vào sáng sớm hôm sau. Các học viên địa phương chuẩn bị bữa sáng ấm áp cho chúng tôi. Sau khi ăn no và chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, chúng tôi đến thẳng khu tập trung để diễu hành, nơi mà hàng nghìn khán giả đang chờ đợi. Khi chúng tôi diễu hành qua sân khấu, người hướng dẫn chương trình đều giới thiệu về chúng tôi: “Chào mừng Thiên Quốc Nhạc Đoàn. Họ đến từ tận San Francisco. Họ cũng tham gia diễu hành lễ Giáng Sinh ở Los Angeles, diễu hành lễ hội đuốc ở Seattle, diễu hành lễ hội hoa hồng ở Portland, diễu hành lễ Giáng sinh ở Vancouver, Calgary, Stampede, v.v.” Khán giả vỗ tay nhiệt liệt và các thành viên của đoàn nhạc biểu diễn tốt nhất để đem lại vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp đến cho người dân địa phương.

Khi buổi diễu hành kết thúc, chúng tôi lên xe và về luôn trong đêm. Mọi người hào hứng nói về trải nghiệm của mình trong khi tham gia diễu hành. Nhìn thấy những nụ cười tươi sáng trên khuôn mặt của khán giả khi họ giơ ngón cái lên, chúng tôi cảm thấy rất vui. Mỗi lần nhìn thấy các cúp đoạt giải đặt trong tủ kính dọc tường trong phòng của đoàn nhạc, tôi cảm thấy dinh dự là một thành viên của đoàn nhạc. Con tạ ơn Sư phụ!

Mỗi một buổi diễu hành mà đoàn nhạc tham gia đều là nhờ sự gia trì từ bi của Sư phụ. Băng rôn mà chúng tôi mang là “Pháp Luân Đại Pháp” và chúng tôi đem lại vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp đến cho mọi người qua những buổi biểu diễn. Những nơi mà chúng tôi đến biểu diễn, mọi người chúc mừng bằng những nụ cười và chúng tôi cũng cảm động đến rơi lệ. Con tạ ơn Sư phụ vì sự từ bi hồng đại của Ngài. Mọi người đã tha thiết chờ đợi giây phút được Đại Pháp cứu, khao khát nghe tiếng gọi của Sáng Thế Chủ.

Có một lần khi đang giảng chân tướng ở Stanford, tôi gặp một ông lão đến Mỹ Quốc để thăm thân nhân. Khi chúng tôi nói chuyện, ông ấy nói rằng truyền thông ở Trung Quốc không còn nhắc đến Pháp Luân Đại Pháp nữa rồi. Nên ông ấy nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp đã hoàn toàn biến mất ở Trung Quốc và rằng không ai ở hải ngoại tu luyện cả. Tuy nhiên, ông ấy đã xem buổi diễu hành ngày Quốc khánh ở Redwood City hôm mùng 4 tháng 7. Ông ấy không chỉ nhìn thấy đoàn diễu hành của Pháp Luân Đại Pháp mà còn nhìn thấy đoàn rất lớn mạnh. Có rất nhiều thành phần như nhóm biểu diễn các bài công pháp, đội trống lưng, xe hoa và thậm chí cả một đoàn nhạc! Ông ấy rất sốc và tất cả những gì ông ấy thấy là vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy nói rằng buổi diễu hành có tác động lớn lên ông ấy. Nên ông ấy muốn thật sự hiểu Pháp Luân Đại Pháp là gì.

Kiên định

Chúng tôi trải qua một khoảng thời gian khó khăn. Chúng tôi vẫn chưa hiểu nốt đen và nốt tròn nhưng chúng tôi phải đọc bản nhạc. Những “cọng giá đỗ” (các nốt nhạc) khiến bản các nhạc giống như những cuốn Thiên thư và tôi không thể hiểu được. Hồi đó, chúng tôi cũng không có nơi luyện nhạc cố định. Nay đây, mai đó. Thỉnh thoảng chúng tôi luyện tập ở công viên. Dần dần ít người đến luyện tập hơn. Nhiều thành viên trong đoàn nhạc cũng làm trong hạng mục truyền thông hoặc các hạng mục khác nên thời gian rất eo hẹp. Nhiều thành viên cảm thấy rằng chúng tôi có thể biểu diễn bằng việc chỉ cần biết chơi vài bản nhạc nên không cần đến phối nhạc toàn đoàn. Một hôm có chưa đến 20 người đến phối nhạc. Tôi cảm thấy rất buồn. Tôi nghĩ: “Thậm chí nếu chỉ một vài người chúng tôi mà kiên định thì vẫn ổn. Nhất định chúng tôi không thể để đoàn nhạc mà Sư phụ thành lập lại tan rã như vậy.”

Khi tôi nghe một học viên kể về việc Thiên Quốc Nhạc Đoàn New York luyện nhạc trong mùa đông thế nào thì tôi đã rất ngạc nhiên. Mùa đông ở New York rất lạnh và có tuyết. Vì các học viên lo sẽ làm phiền hàng xóm nên họ đã ra công viên để luyện. Một học viên nói rằng khi cô ấy chơi bài “Lá cờ lấp lánh ánh sao” ở công viên, một người Mỹ đã xúc động đến rơi lệ khi thấy một phụ nữ lớn tuổi người Trung Quốc chơi quốc ca Mỹ. Ông ấy cảm thấy thật tuyệt vời.

Trên con đường tu luyện, cũng có những lúc mà tinh thần của tôi khá thấp. Mỗi lần gặp phải vấn đề hay kiếp nạn thì tôi đều nhẩm lại bài : Bài Thần thánh ca và hát ở trong tâm:

“Nhân sinh tổng hội hữu mê mang

Mỗi đương sinh hoạt thất khứ phương hướng

Tâm trung đích ca tựu hội khinh khinh đích xướng

Bất yếu bão oán

Thủ trụ thiện lương

Nhân đa lai tự Thiên thượng

Vi liễu đẳng đãi Sáng Thế Chủ bả nhân đương

Na thị chúng sinh cửu phán đích hy vọng

Giá ca thanh sử ngã thanh tỉnh

Giá ca thanh cấp ngã lực lượng

Thần thánh đích toàn luật sử thiên không biến đích tình lãng”

Diễn nghĩa:

Đời người thường [sống trong] mê mang

Mỗi khi cuộc sống mất đi phương hướng

Bài hát trong tâm sẽ nhẹ nhàng cất lên

Đừng oán hận

Giữ vững thiện lương

Con người đa phần đến từ Thiên thượng

Vì để chờ đợi Sáng Thế Chủ [mà] đến làm người

Đó là hy vọng chờ đợi bấy lâu của chúng sinh

Tiếng hát này khiến tôi thanh tỉnh

Tiếng hát này cho tôi sức mạnh

Giai điệu Thần Thánh khiến cho bầu trời trở nên trong sáng

(Thần Thánh Đích Ca, Hồng Ngâm IV)

Trên con đường tu luyện của chúng ta, các học viên cần hỗ trợ và giúp đỡ lẫn nhau. Về sau, một vài thành viên kỳ cựu đã quay lại và nhiều thành viên mới cũng tham gia đoàn nhạc. Hiện nay, Thiên Quốc Nhạc Đoàn miền Tây Mỹ Quốc đang ở thời điểm tốt nhất. Chúng tôi có điểm luyện nhạc riêng và chúng tôi có các thầy giáo dạy chúng tôi chuyên môn.

Con tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ được đọc ở buổi giao lưu chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Thiên Quốc Nhạc Đoàn miền Tây Mỹ Quốc)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/4/3/440819.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/12/199881.html

Đăng ngày 06-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share