Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-5-2006] Đối với tôi, thánh Tư 1993 là một thời gian tôi không bao giờ quên. Nó cũng là một thời điểm then chốt trong cuộc đời tôi.

Tôi bị tàn tật và bị đau nhiều chứng bệnh trong quá khứ. Khi tôi nghe nói khí công có thể chữa lành bệnh, tôi không tránh được đi tìm học đủ thứ khí công loạn bậy. Dù chúng không giúp ích được gì, tôi vẫn không muốn buông bỏ sự truy cầu dùng khí công để chữa bệnh cho tôi.

Khi tôi nghe nói vào tháng Tư sẽ có một vị Thầy khí công đến thành phố Quí Dương tỉnh Quí châu để tổ chức một ‘khoá học Pháp Luân Công’, tôi quyết định tham gia nó. Khi đến lúc, một nhóm tập luyện khí công chúng tôi quyết định cùng nhau đi đến khoá học, nhưng tôi gặp phải một số can nhiễu. Sau đó, tôi vẫn có thể đến được Quí Dương cùng với hai người khác.

Khi ba người chúng tôi hối hả đến nơi, thì chúng tôi đã bị trễ mất nhiều ngày, và lớp học sẽ kết thúc trong ba ngày nữa. Sau khi bỏ xuống hành lý, sau đó tôi đi đến nơi với sự buồn và giận để gặp Sư phụ. Khi tôi tìm được căn phòng của Sư phụ và nhìn thấy cánh cửa đóng, tôi không tránh được quì xuống và khóc nức nở. Tôi vừa khóc vừa nói, “Có người đã cố cản ngăn tôi đi học Pháp môn…” Sau đó cánh cửa mở ra. Sư phụ từ bi bước ra để gặp tôi. Khi tôi nhìn thấy Sư phụ, tôi không thể nói được một lời nào.

Trong buổi chiều, chúng tôi đi đến lớp học. Nhưng vì chúng tôi mang sự hận thù trong tâm tư, nên khi chúng tôi đi đến nơi thì đã bị trễ hơn một giờ đồng hồ. Các giấy vào cửa đã ngưng bán. Chúng tôi không vào được bên trong. Sau đó chúng tôi cầu xin với các nhân viên phụ trách cho phép chúng tôi đi vào trong để nghe. Các người giữ cửa giải thích, “Đây là một luật lệ, không thể bán giấy vào cửa trong ba ngày cuối.” Tôi gần khóc, “Xin hãy cho chúng tôi đứng ở cửa để nghe lời giảng! Thật không dễ cho chúng tôi để đi đến được nơi đây từ xa xôi. Chúng tôi rất muốn trả tiền!” Trong khi nói, chúng tôi tất cả đều đưa tiền ra. Nhân viên bị cảm động bởi sự thành tâm của chúng tôi. Một người trong họ nói, “Nếu vậy, xin hãy đợi một chút, tôi sẽ đi vào trong nói với Sư phụ.” Một lúc không lâu sau, người đó trở ra và nói vui vẻ, “Sư phụ muốn chư vị đi vào. Ông nói chư vị đã đến vì một tiền duyên. Ông không cần chư vị trả tiền. Xin hãy vào trong!” Tôi thật vô cùng mừng rỡ. Chúng tôi cám ơn họ và đi vào trong.

Khi tôi vừa ngồi xuống, thì cảm thấy bộ đầu tôi kêu ầm ĩ và tim tôi đập loạn. Tôi không thể nghe rõ điều gì Sư phụ đang giảng. Trong một lúc tôi nghe tiếng vỗ tay và tiếng người dời ghế. Máy phóng thanh trên bực giảng cũng tuyên bố, “Xin hãy ở lại tại chỗ.” Tất cả mọi người tham dự đều đứng dậy. Chúng tôi cũng đứng dậy, đi theo họ. Sau đó chúng tôi hiểu rằng dạy công đã bắt đầu. Một thanh niên ở phía trước đang biểu diễn các động tác trong khi nói, “Đầu tiền bão luân…”

Tôi đã tập nhiều thứ khí công khác trước đây, vì vậy tôi khẽ nhắm mắt trong khi làm theo các động tác. Thình lình tôi cảm thấy hai bàn tay to và ấm dịu dàng nâng cườm tay tôi lên. Tôi lẹ làng mở mắt ra, và ngạc nhiên nhìn thấy Sư phụ đang sửa chữa động tác tay của tôi. Thình lình tôi cảm thấy ấm toàn thân và không thể nói lời gì trong khi nhìn trân Sư phụ. Tôi chỉ nghe Sư phụ nói nhẹ nhàng, “Không cần nhắm mắt lại trong khi mới bắt đầu học tập động tác.” Ông cũng chỉ nơi trán tôi và nói, “Lòng bàn tay của anh cần đối diện nơi này.” Sau đó Ông dùng đôi tay ấn hai ngón tay giữa của tôi và nói, “Hãy giữ bàn tay hoa sen.” Sau đó Ông chỉ cho tôi thấy ‘bàn tay hoa sen’ là sao. Thật là một vị Thầy từ bi lớn lao! Ông không những đích thân chỉ dẫn cho tôi động tác mà còn sửa chữa chỗ sai của tôi.

Chúng tôi trở về khách sạn sau 10 giờ đêm. Khi chúng tôi sắp sửa đi ngủ, tôi nghe có tiếng gõ cửa. Một học viên bước vào nói với chúng tôi với một nụ cười, “Hãy rửa mình sạch sẽ, và sau đó thư giản. Sư phụ nói trong một lát nữa đây Ông sẽ giúp điều chỉnh cơ thể cho chư vị. Sư phụ đang ở tầng lầu ba, ngay dưới căn phòng của chư vị.” Người học viên nói tiếp, “Dù chư vị hụt lúc Sư phụ gắn Pháp Luân và mở Thiên mục cho chúng tôi, Sư phụ nói cũng được thôi vì chư vị đã đến. Chư vị đến vì tiền duyên. Chư vị có thể đi sửa soạn đi. Sau khi Sư phụ điều chỉnh cơ thể cho chư vị xong, tôi sẽ mang quyển sách đến để chư vị đọc. Quyển sách tên là Trung Quốc Pháp Luân Công. Quyển sách này đã bán hết rôi.”

Chúng tôi tức thời đi rửa mình, và sau đó trở lại ngồi xếp bằng trên giường chờ Sư phụ đến. Tôi chỉ có thể ngồi xếp bằng thôi. Không đầy hai phút, tôi cảm thấy có cái gì quay nơi bụng dưới của tôi, nó từ nhỏ trở thành lớn, và có lúc quay nhanh có lúc quay chậm. Tôi cũng cảm thấy ấm và vô cùng thoả mái. Tôi biết tôi đã nhận được một Pháp Luân. Tôi không tránh được kêu lớn lên, “Tôi đã được một Pháp Luân! Tôi đã được một Pháp Luân!” Hai người kia cũng có cảm giác tương tự.

Chỉ sau đó tôi mới hiểu ra rằng tôi đã đắc được điều quí báu nhất trần đời! Dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi có ba ngày, đó là điều mà tôi đã hằng ao ước và chờ đợi từ hằng bao nhiêu ngàn năm. Cơ hội thật quá quí báu.

Vào tháng tám cũng cùng năm đó, Sư phụ lại đến Quí Dương để dạy Pháp. Lần này, dù tôi không thể ở cùng khách sạn với Sư phụ, ngoài việc được nghe chính Sư phụ dạy Pháp, tôi được có hai cơ hội gặp trực tiếp với Sư phụ. Một lần là khi chúng tôi trên đường đi về khách sạn sau buổi học. Khi bốn năm người chúng tôi đang bước đi chậm chạp, tôi thình lình nhìn về phía sau. “Ồ, Sư phụ đang đi phía sau chúng ta.” Chúng tôi đều nhìn lại phía sau, thấy Sư phụ chỉ cách chúng tôi có vài thước. Hai ba người học viên cùng đi với Sư phụ. Chúng tôi đều ngừng lại nhìn Sư phụ, mỉm cười không một lời nói. Sư phụ bước về phía chúng tôi trong khi nhìn chúng tôi. Ông gật đầu mỉm cười với chúng tôi.

Một lần khác là vào buổi sáng, ba người chúng tôi mà không thể bước đi bình thường đi trở lại nơi mà tất cả các học viên đã tập công cùng nhau. Tôi không thể nhớ rõ địa điểm. Chúng tôi bước đi rất chậm và nói chuyện cùng nhau. Thình lình tôi nghe được một giọng nói hiền lành đến từ phía sau chúng tôi, “Các anh có sao không?” Một học viên trả lời liền, “Chúng tôi tốt!” Chúng tôi biết ra rằng Sư phụ đã ở sau lưng chúng tôi từ một lúc lâu, che chở cho chúng tôi. Sự chăm sóc ân cần của Sư phụ cho thấy qua câu chào hỏi của Ông! Nó không chỉ nói lên sự lo lắng của Sư phụ xem chúng tôi có thể bước đi trở về khách sạn, hoặc nếu chúng tôi có thể học Pháp và tập Công không, mà nó còn có ý nghĩa là hỏi chúng tôi sau này có thể tiếp tục tu luyện không, chúng tôi có thể kiên định tiếp tục sự tu luyện và đi theo Sư phụ cho đến cùng không, và chúng tôi có thể làm như vậy khi chúng tôi gặp nhiều thứ trắc nghiệm và khó nạn trong tương lai! Con đường vẫn còn dài. Có bao nhiêu hoàn cảnh khó khăn đang chờ đợi chúng tôi? Sư phụ đang chăm sóc cho chúng tôi và che chở cho chúng tôi, cũng như đang khuyến khích chúng tôi!

Tôi cảm thấy xúc động mỗi khi nhớ lại kỷ niệm này. Cũng như lời Sư phụ nói trong Chuyển Pháp Luân
“Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền Công giảng Pháp, tôi nói thật rằng … Sau này chư vị sẽ hiểu ra, chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường.”

Thời gian qua thật nhanh và đã mười ba năm rồi từ khi đó. Giọng nói, cử chỉ và nụ cười của Sư phụ và sự từ bi của Ông đã cho tôi một kỷ niệm vĩnh viễn. Sư phụ thương kính, xin đừng lo! Con sẽ không làm Sư phụ thất vọng đâu! Sau tất cả những khó nạn và cản trở trong thời gian hơn mười năm, tôi không bao giờ nằm xuống mà không ngồi dậy. Dù tôi đã một lần bị kêu án và gửi đi nhà tù, tôi không bao giờ bị lung lay trong sự cương quyết tu luyện của tôi trong Đại Pháp. Tôi cương quyết đi theo Sư phụ và trở về nơi quê hương tuyệt vời mà tôi hằng mơ tưởng được trở về.

“Tầm Sư kỷ đa niên,
Nhất triêu thân đắc kiến.
Đắc Pháp vãng hồi tu
Viên mãn tuỳ Sư hài.”
(“Duyên qui thánh quả” trong Hồng ngâm)

Ngày 5 tháng 5 năm 2006

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/5/16/127934.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/5/23/73657.html

Đăng ngày 21-04-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share