Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-3-2007] Tôi được may mắn trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp vào tháng mười một 1994. Người phụ đạo địa phương biết rằng tôi là một học viên mới, vì vậy anh dạy cho tôi các bài tập và mua một quyển Pháp Luân công cho tôi. Sau khi đi về nhà, tôi bắt đầu sốt sắng đọc quyển sách. Tôi không hiểu rõ lắm vì sao tôi bắt đầu bị tiêu chảy trong thời gian tôi đọc quyển sách. Sự tiêu chảy trầm trọng đến độ tôi gần như không thể rời nhà cầu. Tôi bị mất nước rất nhiều, nhưng điều này không làm cho tôi cảm thấy tồi tệ, trái lại tôi thật sự cảm thấy càng có nhiều sinh lực hơn. Lúc bấy giờ, tôi không hiểu là Sư phụ đang tịnh hoá cơ thể cho tôi. Tôi chỉ nghĩ là cuốn sách Pháp Luân Công thật là mầu nhiệm và huyền bí. Các bạn đồng tu nói rằng tôi rất may mắn và có duyên với Đại Pháp.

Đầu tháng mười hai, người phụ đạo nói với tôi, “Sư phụ sắp giảng Pháp tại Quảng Châu vào cuối tháng mười hai, anh có muốn đi không?” “Có, tôi muốn” Tôi trả lời mà không suy nghĩ. Người trợ đạo nói, “Đừng trả lời ngay là anh sẽ đi. Quảng Châu là một thành phố đắt đỏ. Anh sẽ cần rất nhiều tiền.” “Tôi nhất định sẽ đi.” Tôi trả lời mà không ngần ngại.

Tôi quá may mắn được tham gia khoá dạy tại Quảng Châu, từ ngày 21 đến 28 tháng mười hai 1994. Đó là khoá dạy cuối cùng mà Sư phụ ban cho tại Trung Quốc trước khi Ông đi ra ngoại quốc. Tôi thấy tôi may mắn quá bây giờ nhìn lại quá khứ! Đó là những ngày sung sướng và không bao giờ quên trong đời tôi. Sư phụ nói trong Chuyển Pháp Luân,
”Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền công giảng Pháp, tôi nói thật rằng…… sau này chư vị sẽ hiểu ra; chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường. Tất nhiên chúng tôi nói về duyên phận; mọi người ngồi tại đây đều là duyên phận.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Mười hai năm đã trôi qua, nhưng những cảnh tượng trong quá khứ vẫn còn trong mắt tôi mỗi khi tôi hồi tưởng lại chúng. Dáng dấp cao lớn và vững chắc của Ông, áo quần đơn sơ và vừa vặn của Ông, nét mặt hiền từ của Ông mà làm cho chúng ta cảm thấy được đón mừng và kính trọng. Khi tôi nhìn thấy Sư phụ, tôi không cầm được nước mắt, chúng cứ dâng trào lên đôi mắt tôi. Những lời của Sư phụ, những hành động, và sự chăm sóc các đệ tử vô cùng của Ông là những cảnh tượng hết sức cảm động mà để lại những kỷ niệm hạnh phúc vô cùng trong tim chúng tôi.

Trong ngày đầu của khoá giảng, chúng tôi đi trở về phòng ngủ sau buổi giảng. Đêm đó, nhiều học viên tập bài công thứ năm ngoại trừ tôi, vì tôi chưa biết cách tập làm sao bài này. Căn phòng tôi ở có chín học viên. Cô Wang muốn dạy tôi sau khi biết là tôi chưa học cách tập bài này. Cả hai chân tôi đều cứng quá khiến tôi không thể nào ngồi xếp bằng, huống chi là ngồi kiết già. Cô kiên nhẫn dạy tôi cách nào xếp chéo đôi chân tôi và cũng dạy tôi động tác tay. Tôi làm theo từ từ các lời chỉ dẫn của cô. Ngay ngày hôm đó, mầu nhiệm thay tôi có thể ngồi kiết già! Lúc bấy giờ, một luồng ấm chạy xuyên suốt cơ thể tôi từ đầu đến chân. Tôi chảy nước mắt và khóc trong hơn hai mươi phút. Các bạn đồng tu trong phòng đều cảm động, và họ rất mừng cho tôi.

Sau khi khoá dạy tại Quảng Châu kết thúc, hai học viên đang chờ xe lửa trong nhà ga. Thình lình hai tên cướp đứng sau lưng họ với dao trong tay, buộc họ đưa ra hết tiền của họ. Khi các học viên này sắp sửa đưa ra tiền, thì một người trong họ nhìn thấy bức hình của Sư phụ trong tay của cô ta. Cô ta xin Sư phụ giúp đỡ. Khi các lời này vừa nói ra, thì hai tên cướp bỏ chạy. Chúng tôi rất mừng và ca ngợi Sư phụ từ bi và Đại Pháp mầu nhiệm.

Tôi giữ các lời dạy của Sư phụ trong tâm và nhắc mình không được quên Sư phụ. Tôi vẫn học các sách Pháp Luân Đại Pháp và tập công với chồng tôi. Chúng tôi cũng Hồng Pháp trong cộng đồng địa phương của chúng tôi, và có vào khoảng một ngàn người trong huyện chúng tôi mà đã bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp qua chúng tôi.

Kể từ đó, chúng tôi đích thân kinh nghiệm được những sự mầu nhiệm của Pháp Luân Đại Pháp trong sự tu luyện hằng ngày của chúng tôi:

1. Một lần, trong khi tôi đang làm cơm, tôi chiên một đĩa cá lớn. Dầu nóng bất ngờ bắn vào bàn tay và cánh tay mặt của tôi. Lúc bấy giờ tôi nhớ tôi là một học viên và tôi sẽ không sao cả. Không có dấu phòng trên bàn tay tôi và da của không bị gì cả. Con gái tôi nói, “Nếu dầu nóng này mà đổ trên một miếng thiếc, nó cũng cháy xèo, nhưng trúng trên da người của mẹ, nó không gây hại gì cho da mẹ và mẹ cũng không bị phỏng, thật là khó tin!”

2. Một lần khác, con trai tôi đang sửa nhà của nó. Tôi đi giúp nó, nhưng bị trúng hơi độc của sơn. Tôi không thể thở ra hơi hoặc cử động cơ thể một cách mạch lạc, tôi cũng không nằm xuống được. Nó giống như tôi sắp nghẹt thở đến chết. Tôi bị đau như vậy trong tám chín ngày mà không uống một viên thuốc hoặc tiêm thuốc. Tôi hoàn toàn bình phục sau hai tuần lễ. Một người thân của tôi mà không là học viên nói rằng, cô ta cũng bị trúng độc bởi thuốc sơn này và cô không phục hồi được sau sáu tháng tiêm thuốc.

3. Thùng chứa hơi ga trong nhà tôi khá cũ và cái ống bằng cao su dẫn đến lò nấu bắt đầu rỉ hơi. Chồng tôi và tôi không chú ý hoặc cảm thấy điều trong suốt đêm đó. Khi con gái tôi đến nhà sáng hôm đó, khi nó vừa mở cửa ra, nó nghe mùi ga rất mạnh. Nó sợ quá và bắt đầu kêu lên tên chúng tôi. Nhưng chúng tôi không sao cả. Các điều đó xảy ra có nghĩa là để lấy đi mạng sống của chúng tôi. Đó là Sư phụ đã che chở và chăm sóc cho tôi. Cám ơn Sư phụ lần nữa!

4. Những chuyện như vậy xảy ra rất nhiều giữa các học viên khác. Ví dụ, một học viên và chồng bà đi dự một bữa tiệc sinh nhật của một người bà con ở đồng quê. Một tai nạn xe cộ xảy ra trên đường đi. Hai chiếc xe đụng vào nhau. Chiếc xe của người học viên rớt xuống hố, và nó ngừng sau khi quây nhiều vòng. Chiếc xe bị hư hại và kéo đi, nhưng người lái xe trong chiếc xe hơi, người học viên, và chồng đều bình yên vô sự. Mọi người nói rằng đó là một kinh nghiệm mầu nhiệm.

5. Một học viên ở đồng ruộng bị gãy cườm tay. Chị không đi bệnh viện. Thay vì vậy, chị để cái xương gãy trở lại vị trí của nó, và kêu ông chồng buộc nó lại bằng một miếng vải. Nhiều ngày sau, đứa con gái của chị mà sống ở làng gần đó nghe bà mẹ bị gãy cườm tay đi đến viếng thăm. Khi nó thấy rằng mẹ nó không đi y viện để chữa trị, nó mau mắn mang mẹ nó đi viện để khám. Bác sĩ chụp X-quang và hỏi người học viên, “Ai chữa trị cái xương gãy cho chị vậy? Làm rất tốt.” Người học viên trả lời, “Đó là Sư phụ tôi đã chữa cái xương lại cho tôi.”

6. Có một học viên khác mà chồng là thợ mỏ. Một ngày kia khi chồng chị đang làm việc trong hầm mỏ với những người khác, hầm mỏ bị xụp. Một hòn đá lớn đè xuống người của chồng chị. Đồng thời, một số đá đập và đất đổ xuống người ông ta, và cái đèn thợ mỏ của ông cũng bị bể. Những công nhân bên cạnh ông rất sợ hãi và kêu lên tên ông; họ nghĩ rằng ông bị nguy hiểm. Ngay khi mọi người đều đang lo cho ông, họ nghe tiếng, “Tôi không sao cả, vợ tôi tập luyện Pháp Luân Công.” Điều lạ lùng là cái cục đá to mà đè lên ông ta bị bể ra từng mảnh, nhưng ông ta không bị thương chút nào. Các bạn đồng tu đi đến thăm ông ta sau khi nghe sự việc xảy ra. Ông vui mừng nói với họ, “Đó là Sư phụ của chư vị đã cứu mạng tôi. Nếu vợ tôi không là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị mất mạng rồi.”

Có rất nhiều câu chuyện mầu nhiệm như thế. Sư phụ của chúng ta đã chịu đựng rất nhiều khó khăn cho tất cả học viên Đại Pháp. Thật là, “Thao tận nhân gian sự; Lao tâm thiên thượng khổ.” (Hồng Ngâm)

Có nhiều câu chuyện tu luyện truyền đi giữa các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chúng khuyến khích chúng ta tinh tiến hơn lên trên con đường chứng thực Đại Pháp. Hằng ngàn lời không nói ra có thể được tóm tắt trong một câu: Tu luyện kiên định trong Đại Pháp, đi theo Sư phụ đến cùng bất kể khó nạn đến đâu. Không bao giờ để Sư phụ thất vọng vì sự cứu độ từ bi và Phật ân vô biên của Ông.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/3/29/151741.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/4/17/84641.html

Đăng ngày 30-04-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share