Bài viết của một học viên ở Đại Lục

[MINH HUỆ 30-12-2021] Cả ba điều được nhắc đến trong Tây Du Ký: Nhân thân nan đắc. Trung thổ nan sinh. Chính Pháp khó tìm -tôi đều đã kinh qua trong cuộc đời mình. Điều may mắn nhất là tôi được làm một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có thể chấp nhận sống cuộc đời gian truân và trừ bỏ chấp trước vào bản ngã và tư lợi.

Ngay từ nhỏ cuộc sống của tôi đã nhiều gian khó. Mẹ qua đời khi tôi mới lên năm. Cha tôi tái hôn sau khi mẹ mất nên tôi và anh trai được bà nuôi nấng.

Tôi kết hôn vào năm 23 tuổi. Gia đình chồng sống ở nông thôn và chẳng dư dả gì. Công ty tôi lại xa nhà và tôi phải đạp xe cả tiếng đồng hồ để đi làm. Lương tháng của tôi chỉ được khoảng 100 Tệ. Ở nhà, tôi phải làm đủ mọi việc và cũng không chi tiêu gì cho bản thân.

Tôi được chẩn đoán mắc bệnh viêm gan B khi mới 27 tuổi và phải nhập viện. Con gái tôi mới bắt đầu đi học mẫu giáo. Tôi cũng được chẩn đoán mắc bệnh tim, các vấn đề về thận, thoái hóa đốt sống thắt lưng và bệnh dạ dày.

Anh trai nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp và đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân vào năm 1997 khi tôi 33 tuổi. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân tôi hiểu ra vì sao cuộc đời của tôi lại gian truân đến vậy. Tôi quyết định luyện công nhưng lại không tu luyện tinh tấn đặc biệt là khi bận rộn. Sư phụ vẫn chăm lo và tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi khỏi mọi loại bệnh tật.

Năm 2001, chồng tôi bị nghỉ việc. Lúc đó lương tháng của tôi chỉ được 200 Tệ không đủ để nuôi gia đình nên tôi nghỉ việc và tìm được công việc ở một nhà tắm công cộng. Tôi phải ở lại đó, làm việc ngày đêm nhưng mỗi tháng kiếm được hai đến ba nghìn tệ.

Con gái tôi không bao giờ đi học thêm vì cháu đứng đầu lớp và đã vào được một trường cao đẳng tốt vào năm 2005. Năm đó, chồng tôi đổ bệnh rồi ốm liệt giường. Ông bị bệnh thấp khớp nặng khiến cơ thể bị gù xuống. Ông không thể nuôi gia đình được nữa mà phải đi khám chữa. Vì tôi phải ở lại nhà tắm nên mẹ chồng tôi đã chăm sóc cho ông và con gái của chúng tôi. Tôi về nhà mỗi tuần một lần và đưa tiền cho họ.

Tôi làm việc vất vả để nuôi con gái học đại học. Cháu tốt nghiệp năm 2009 và từ đó không đòi chúng tôi hỗ trợ bất kỳ thứ gì. Cháu đưa tháng lương đầu tiên cho bố. Sau khi chồng tôi mất, con gái và tôi dọn ra khỏi nhà mẹ chồng. Tôi đã trả các khoản chữa chạy cho chồng tôi nhờ làm việc chân tay.

Con gái tôi giờ đây có công việc ổn định với thu nhập tốt. Tôi về hưu năm 2014 và nhận được lương hưu 1.750 Tệ một tháng. Họ hàng bảo tôi mua bảo hiểm y tế với mức phí từ 400-500 Tệ hàng tháng. Tôi là một học viên Đại Pháp và đã không đau ốm gì suốt 24 năm, nên tôi không mua bảo hiểm y tế.

Hàng ngày tôi đều tràn đầy năng lượng và tôi vẫn làm việc chân tay. Tôi học Pháp, luyện công, và làm theo lời dạy của Sư phụ để trở thành một người tốt hơn, bên cạnh những công việc thường ngày. Cuộc sống của tôi bận rộn nhưng tràn ngập niềm vui.

Nhưng trong cuộc đời luôn có xung đột và cay đắng. Tôi muốn chia sẻ với mọi người tôi đã hóa giải vài khổ nạn của mình như thế nào.

Nghĩ cho người khác

Ngay khi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã đi xe đạp. Một vài đứa trẻ đang chơi đá bóng. Một đứa trẻ đá bóng vào trước bánh xe của tôi và tôi ngã ra khỏi xe. Tôi không thể cử động được và lưng tôi đau buốt. Cậu bé đá bóng là hàng xóm của tôi. Trông cháu rất sợ hãi và không ngừng gọi tên tôi. Mẹ cháu đã qua đời và cháu sống cùng mẹ kế.

Sư phụ giảng,

“Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hoà ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn. Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Lúc đó tôi tự nhủ, “Mình không sao. Không cần phải gây phiền hà cho gia đình thằng bé.” Ngay khi tôi có niệm này, tôi có thể cử động được. Tôi đứng dậy và đạp xe về nhà. Ba ngày sau, tôi đã hồi phục.

Tôi đã sống ở căn hộ của mình 12 năm. Tiền lương hưu chỉ vừa đủ để trả tiền thuê nhà nên tôi phải làm việc để trả tiền điện nước và các chi phí sinh hoạt cơ bản của mình. Khi đại dịch bùng phát, những người khác được giảm đáng kể tiền thuê nhà, nhưng chủ nhà của tôi không giảm tiền thuê. Là một học viên Đại Pháp, tôi không tranh cãi với ông ấy.

Tôi chăm chút cho căn hộ như thể nó là của mình. Một vài ngày trước, bình nóng lạnh bị hỏng. Tôi bảo với chủ nhà nhưng ông ấy nói rằng ông ấy không muốn trả bất cứ khoản nào và tôi phải tự đi mua một cái mới. Tôi cảm thấy bất bình. Đối với người khác, mất thêm 1000 Tệ cũng không phải là chuyện gì lớn nhưng với tôi nó còn nhiều hơn cả một tháng lương. Đêm đó, khi học Pháp tôi đọc đến đoạn:

“một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được. Còn có một vấn đề nữa, trong lúc mâu thuẫn, thì có động chạm đến vấn đề chuyển hoá nghiệp lực; do đó chúng ta khi đối xử [với trường hợp] cụ thể, cần phải có phong thái cao, chứ không như người thường. Tại đơn vị [công tác], tại các hoàn cảnh công tác khác cũng lại như thế; [kinh doanh] cá thể cũng thế, cũng có giao tiếp người với người; không thể không có tiếp xúc với xã hội; tối thiểu cũng có quan hệ hàng xóm.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi hiểu ra những gì Sư phụ giảng và không còn thấy bất bình nữa. Người thường không biết đến tiền kiếp hay quan hệ nhân duyên nhưng học viên chúng ta thì biết. Không có gì là ngẫu nhiên. Tôi có trách nhiệm trả tiền để thay bình nóng lạnh. Sau khi hiểu ra, tôi đã rất vui vẻ làm vậy.

Tôi khỏe mạnh và không có khoản nợ nào. Tôi có Sư phụ và Đại Pháp. Tôi được đắm chìm trong hồng ân của Pháp Luân Đại Pháp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/30/433975.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/21/199268.html

Đăng ngày 13-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share