Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 05-02-2022] Vào Năm mới năm 1996, tôi đã đi gặp người trị liệu xoa bóp để điều trị căn bệnh thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng của mình. [Nào ngờ] sau đó cuộc đời của tôi đã bị hủy hoại, bởi sau lần xoa bóp đầu tiên vào ngày 1 tháng 3 năm 1996, hai chân tôi bị liệt và tôi đi tiểu mất kiểm soát. Anh trai phải cõng tôi về nhà.
Gia đình tôi nói với người trị liệu xoa bóp về tình trạng của tôi, ông ấy bảo tôi nên đến bệnh viện và ông ấy sẽ chịu trách nhiệm trả chi phí y tế cho tôi. Tôi đã phải phẫu thuật cắt bỏ hoàn toàn phần cung sau của đốt sống để làm giảm cơn đau dữ dội, nhưng tôi vẫn bị liệt phần dưới thắt lưng. Sau khi nằm viện hơn một tháng, tôi ra viện và được cáng về nhà.
Tôi mất việc làm, con trai thì chỉ mới 10 tuổi, còn chồng tôi mắc bệnh hen suyễn và những bệnh khác. Gia đình chúng tôi chỉ còn một ít tiền nên tôi không thể điều trị thêm nữa.
Một người họ hàng mang đến cho tôi hai cuốn sách là Chuyển Pháp Luân và Pháp Luân Công, nhưng tôi chỉ có thể nằm trên giường để đọc và mỗi lần đọc được vài trang, sau đó phải nghỉ ngơi một lúc mới có thể đọc tiếp được.
Khi tôi đọc đến đoạn Pháp:
“Chúng tôi nhấn mạnh lần nữa, chúng tôi không nhận người mang bệnh nặng; ở đây là tu luyện, nó so với suy nghĩ của họ thì quá là khác xa.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi hiểu rằng Sư phụ sẽ không quản tôi bởi tôi đang tìm phương pháp chữa bệnh, nên tôi đặt cuốn sách xuống và đi gặp nhiều bác sỹ và chuyên gia y tế mà người thân và bạn bè đã giới thiệu cho tôi. [Ban đầu] những bác sỹ đó tuyên bố rằng bệnh của tôi có thể chữa được, nhưng cuối cùng họ lại thừa nhận rằng không thể chữa khỏi. Cuối cùng, tôi đến gặp bác sỹ thần kinh uy tín nhất trong thành phố, và ông ấy nói: “Không có cách chữa khỏi cho cô – nhưng tình trạng của cô không phải là tệ nhất“.
Đến lúc này, hai chân tôi nặng như hai cây cột điện thoại. Tôi không thể ngồi lâu vì tôi không có bất kỳ cảm giác gì ở phần bên dưới thắt lưng. Cả hai bàn chân của tôi lúc nào cũng lạnh cóng. Tôi đã dùng túi nước nóng để làm ấm hai bàn chân nhưng cuối cùng bị phỏng gót chân bên phải, tạo thành một cái lỗ có cả máu và mủ rỉ ra. Không còn lựa chọn nào khác, tôi lại cầm cuốn sách Pháp Luân Công lên và đứng dựa vào máy sưởi để học các động tác, và theo đó tình trạng của tôi đã được cải thiện dần dần. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy dây thần kinh ở chân bị kích thích khi tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân. Đó là một cảm giác mà trước đây chưa từng có.
Tháng 10 năm 1996, tôi xem băng video Sư phụ giảng Pháp tại Quảng Châu. Đó là lúc tôi quyết định trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Đầu năm sau, con trai tôi (lúc đó 11 tuổi) đang trong kỳ nghỉ đông, đã giúp tôi tìm một điểm luyện công ở công viên gần nhà. Con trai đi bộ chỉ mất có 10 phút nhưng tôi mất đến 50 phút. Không lâu sau, tôi tham gia nhóm học Pháp. Chúng tôi học Pháp nhóm ba lần một tuần và chia sẻ thể ngộ và kinh nghiệm tu luyện ngay sau khi học Pháp xong. Điều này đã cải thiện đáng kể nhận thức Pháp của tôi, và tâm tính của tôi cũng đề cao nhanh chóng.
Tôi vốn đã nghĩ đến việc kiện người trị liệu xoa bóp kia trong một thời gian dài, và ý nghĩ này lại nổi lên khi tôi đang ngồi đả toạ, nhưng rồi nó đã biến mất sau khi tôi tháo chân ra.
Thỉnh thoảng tôi cũng nhớ đến lời giảng của Sư phụ:
“Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp; vậy nên, không ai có thể tuỳ tiện thay đổi nó; thay đổi [nó] cũng tương đương với mắc nợ không phải trả; cũng không được tuỳ ý mà làm thế, nếu không thì cũng tương đương với làm điều xấu.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Và:
“Nguyên thần con người là bất diệt; như vậy chư vị tại hoạt động xã hội đời trước, có thể đã mắc nợ người ta, nạt dối người ta, hoặc đã từng làm chuyện bất hảo nào đó; chủ nợ kia sẽ tìm chư vị.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Nhưng ý nghĩ kia vẫn tiếp tục nổi lên khi tôi ngồi đả tọa. Một hôm, tôi hỏi các học viên khác sau khi học Pháp nhóm, liệu rằng tôi có nên kiện người trị liệu xoa bóp kia không, và họ đều nói là không nên. Vì vậy, tôi cũng không còn nghĩ đến việc đó nữa.
Lúc này, tôi đã trải nghiệm uy lực của Đại Pháp. Chỉ trong một hoặc hai ngày, chân trái của tôi bất ngờ cảm thấy nhẹ hơn và tôi có thể cử động được nó. Sau một tuần, chân phải cũng cảm giác bình thường. Vậy là tôi chỉ mất có 12 phút để đi bộ đến công viên thay vì mất 50 phút như trước đây.
Không ngôn từ nào có thể biểu đạt sự xúc động của tôi lúc đó. Bản thân tôi đã thể nghiệm những gì Sư phụ đã giảng:
“Hễ tâm tính chư vị đề cao, thì thân thể chư vị sẽ phát sinh biến đổi to lớn; hễ tâm tính chư vị đề cao lên; thì vật chất của thân thể chư vị bảo đảm sẽ biến đổi.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc đời thứ hai, tái tạo và cải biến tôi từ một người tàn tật thành một người khỏe mạnh. Sự thay đổi to lớn trên thân thể tôi đã giúp gia đình, bà con và hàng xóm của tôi chứng kiến sự thần kỳ, mỹ diệu và thù thắng của Đại Pháp.
Chính nhờ hồng ân hạo đãng của Pháp Luân Đại Pháp và sự từ bi bảo hộ của Sư phụ mà tôi mới đi tới được ngày hôm nay. Đệ tử xin cảm tạ Sư tôn!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/5/438558.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/8/199104.html
Đăng ngày 13-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.