Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-12-2021] Tôi bắt đầu quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 4 năm 2019. Sau đây tôi muốn chia sẻ những chuyển biến tích cực về sức khỏe và tinh thần mà bản thân đã trải nghiệm, hy vọng có thể thêm một ví dụ để chứng thực sự siêu thường của Đại Pháp.

Ngoài ra, tôi cũng hy vọng câu chuyện của mình có thể giúp nhiều người hơn nữa minh bạch chân tướng Pháp Luân Công, cuộc bức hại, và sự tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) để họ cắt đứt sự ràng buộc với Đảng và các tổ chức liên đới của nó (Đoàn, Đội). Đặc biệt, tôi hy vọng mọi người không bỏ lỡ cơ hội để bản thân họ được đắc cứu.

Bỏ lỡ cơ hội

Tôi làm việc tại một doanh nghiệp nhà nước. Lần đầu tiên tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp là vào mùa Xuân năm 1999, khi nhìn thấy nhiều nhóm đông các học viên đang luyện các bài công pháp trong công viên và quảng trường- vào mỗi buổi sáng và mỗi buổi tối. Sau đó, tôi càng quan tâm hơn khi nghe nói đến các lợi ích sức khoẻ của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã nghĩ đến việc tu luyện và đi đến các điểm luyện công vài lần, nhưng tôi đã không học các bài công pháp vì tôi bận rộn với công việc toàn thời gian và phải chăm sóc con cái.

Nhiều đồng nghiệp của tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nói pháp môn này tốt ra sao. Tôi đã mua một cuốn sách Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp). Tôi nhận thấy nội dung của cuốn Chuyển Pháp Luânrất đặc biệt và khác với những thứ mà tôi đã đọc trước đây. Mặc dù chưa minh bạch một số nội dung trong Chuyển Pháp Luân, nhưng tôi nhớ kỹ ba chữ Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi cảm những ba chữ này thực sự tốt.

Khi tôi còn chưa đọc xong Chuyển Pháp Luân, cũng chưa học luyện công, thì Giang Trạch Dân, lãnh đạo ĐCSTQ lúc bấy giờ, đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Hàng loạt tuyên truyền vu khống Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) và Nhà sáng lập, Sư phụ Lý Hồng Chí liên tục được đăng tải nhiều lần trên tất cả các phương tiện truyền thông nhà nước.

Một hôm, sếp yêu cầu tôi giao nộp cuốn sách Chuyển Pháp Luân và mọi thứ liên quan đến môn tu luyện để họ tiêu huỷ. Tôi rối bời và có rất nhiều khúc mắc. Tại sao không cho chúng tôi tu luyện một pháp môn tốt như vậy? Có gì sai khi dạy người ta trở thành một người tốt? Đảng kiểu gì mà lại đi phản đối Chân-Thiện-Nhẫn?

Tôi nhớ vài tháng trước đó tôi đã đọc một bài bài báo có tiêu đề “Pháp Luân Công chỉ có trăm phần lợi, mà không có một phần hại“. Tại sao họ lại bất ngờ thay đổi lập trường như thế? Tôi tức đến phát khóc.

Tôi quyết định về nhà bố mẹ mình vào ngày hôm đó để hỏi mẹ tôi. Mẹ tôi cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và bà nói rằng tôi có thể đem sách đến nhà của mẹ nếu tôi lo lắng về việc giữ sách ở nhà của mình không an toàn. Sau đó, tôi đã đem tất cả sách Đại Pháp đến nhà mẹ tôi, nhưng một thời gian sau tôi đã mang số sách đó về nhà và học luyện năm bài công pháp.

Tôi nghe nói một số đồng nghiệp đến Bắc Kinh để nói lời công đạo cho Pháp Luân Công và đơn vị công tác đã phái người đưa về. Một số đã bị sa thải, một số bị kết án tù hoặc lao động cưỡng bức. Tôi biết rõ rằng tất cả họ đều là người tốt.

Nhân sinh mịt mù, chìm nổi trong bể khổ

Tôi mắc một số căn bệnh, bao gồm khối u vú, viêm họng, viêm mũi, bệnh phụ khoa, thiếu máu, viêm khớp vùng thắt lưng và cổ. Bệnh tật khiến tôi kiệt quệ về thể chất lẫn tinh thần.

Tôi bắt đầu bị viêm khớp cổ, còn gọi là thoái hoá đốt sống cổ, vào năm 2007. Trong 10 năm tiếp theo, chồng tôi đưa tôi đến những bệnh viện hàng đầu ở thủ thủ của tỉnh, tìm các bác sỹ chỉnh hình nổi tiếng, và Y học cổ truyền Trung Quốc để tìm cách chữa trị cho tôi, nhưng vô ích. Tôi rụng rất nhiều tóc và ngủ không ngon giấc. Tôi phải đổi tư thế ngủ cứ 10 phút một lần hoặc đổi gối vì cơn đau.

Một bác sỹ thông báo cho chúng tôi rằng sẽ rất nguy hiểm khi làm phẫu thuật thoái hoá đốt sống cổ vì biến chứng sau phẫu thuật có thể khiến bệnh nhân bị tàn phế. Thay vào đó, ông ấy khuyên tôi tôi uống thuốc Trung y để điều trị duy trì, ngăn ngừa căn bệnh tiến triển. Sau đó có người khuyên tôi dùng cao dán Tây Tạng để giảm đau, nói rằng thuốc này khá hiệu quả.

Một buổi sáng sau khi vừa qua Năm mới Trung Quốc 2019, tôi chóng mặt đến mức phải nhờ chồng dìu vào nhà tắm để nôn ra. Tôi toát mồ hôi lạnh và cảm thấy mình sắp sửa bất tỉnh. Thân thể dường như đã chịu đựng đến cực hạn rồi.

Từ hôm đó trở đi bệnh tình của tôi ngày càng xấu đi. Các phương pháp điều trị như châm cứu, xoa bóp, Trung dược, và dán cao Tây Tạng đã không còn tác dụng đối với tôi.

Tôi không thể nằm ngủ được nữa. Mỗi khi đầu tôi chạm vào gối, tôi sẽ bị chóng mặt và buồn nôn. Ngoài ra, tôi không thể đi lại mà không có người dìu và tôi phải vịn vào đâu đó khi đứng lên nếu không sẽ bị ngã.

Vào tháng 4, bác sỹ muốn tôi chụp MRI để đảm bảo tuỷ sống của tôi không bị chèn ép. Tuy nhiên, tôi không thể nằm xuống. Mẹ tôi vào bệnh viện cùng hai vợ chồng tôi, mẹ nói: “Hãy chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, Sư phụ sẽ giúp con”.

Tôi đã làm theo lời mẹ nói và có thể nằm xuống trong 20 phút mà không bị ói mửa. Tôi vẫn còn căng thẳng đến nỗi cả hai lòng bàn tay chảy mồ hôi. Bác sỹ nói bệnh của tôi ngày càng nặng, nếu toa thuốc của ông ấy kê không hiệu quả, thì ông ấy sẽ giới thiệu tôi tới thầy của ông ấy để điều trị thêm.

Sau nhiều năm như vậy tôi biết ông ấy không thể chữa khỏi bệnh cho tôi. Khi tôi nhìn mọi người bên ngoài bệnh viện, từng dòng người vội vội vàng vàng đi trên đường, tôi tự hỏi: “Mục đích của chúng ta trên trái đất này là gì? Tại sao chúng ta muốn sống trong khi bị dày vò trong kiếp nhân sinh như vậy, chỉ toàn chịu khổ?”

Ở nhà, tôi viết ra hết mật khẩu điện thoại di động, thẻ ngân hàng, v.v. Và đưa cho chồng tôi. Anh ấy hoang mang và hỏi tại sao tôi làm vậy. Anh ấy không muốn những mật khẩu đó và nói tôi sẽ không sao.

Mẹ đã đến thăm tôi và đề nghị tôi luyện các bài công pháp cùng mẹ. Mẹ tôi nói rằng tất cả các căn bệnh của bà đều khỏi sau khi bà bắt đầu tu luyện. Tuy nhiên, tôi thậm chí còn không thể tự đứng vững thì làm sao luyện công được đây? Ngoài ra, tôi không nghĩ điều đó sẽ có hiệu quả vì trước đây tôi đã từng thử qua và bệnh của tôi không khỏi.

Tu luyện trở lại

Tôi không thể nằm xuống hoặc ngồi dậy vì lưng của tôi rất đau. Một hôm, tôi mở ngăn tủ ra và nhìn thấy chiếc đĩa USB mà một học viên đã tặng tôi một năm trước. Vì không thể ngủ được nên tôi nghĩ mình sẽ nghe nó xem sao.

Tôi nhấp vào một video có tựa đề “Câu chuyện cuộc sống“, kể về một bác sỹ mắc một căn bệnh hiếm gặp mà y học không thể chữa trị. Khi ở trong tình huống nguy kịch, ông ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và hoàn toàn bình phục chỉ trong vài ngày.

Sau khi xem xong video đó, tôi tiếp tục xem các video của các học viên chia sẻ về việc thần tích đã triển hiện trên thân thể họ chỉ sau khi nghe loạt chín bài giảng của Sư phụ hoặc đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi đã khóc trong khi nghe những câu chuyện của họ và nhận ra rằng có một tia sáng chiếu hy vọng vào cuộc đời tăm tối của mình.

Ngày hôm sau, mẹ và tôi cùng nhau học Pháp, luyện công. Lần này, tôi không bị mơ mơ màng màng trong khi đọc sách Chuyển Pháp Luân nữa mà đọc rất nhập tâm, và tôi minh bạch là Sư phụ đến đây là để cứu độ chúng sinh trong thời kỳ mạt kiếp, mạt Pháp này.

Nếu tôi muốn trở thành đệ tử chân chính, thì tôi phải làm mọi việc chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Chỉ khi tôi thực tu bản thân, Sư phụ mới có thể tịnh hoá thân thể cho tôi. Tôi nhận ra rằng Sư phụ tịnh hóa thân thể cho một người không phải là để trị bệnh cho người đó, mà là cứu độ người đó đưa lên tầng thứ cao hơn.

Sư phụ giảng:

“Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được. Tại sao? Bởi vì trong vũ trụ này có một [Pháp] lý: những sự việc nơi người thường, chiểu theo Phật gia [tuyên] giảng, đều có quan hệ nhân duyên; sinh lão bệnh tử, [chúng] tồn tại đúng như vậy ở [cõi] người thường. Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp; vậy nên, không ai có thể tuỳ tiện thay đổi nó; thay đổi [nó] cũng tương đương với mắc nợ không phải trả; cũng không được tuỳ ý mà làm thế, nếu không thì cũng tương đương với làm điều xấu.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi mẹ và tôi đọc xong bài giảng thứ nhất trong sách Chuyển Pháp Luân, chúng tôi luyện công. Tôi vốn nghĩ là mình không thể đứng vững được, vậy mà tôi đã không gặp khó khăn khi bắt đầu bài công pháp đầu tiên. Sau khi luyện công, tôi buồn ngủ đến mức ngủ một mạch ba tiếng đồng hồ.

Ngày hôm sau, đầu óc tôi như thể được điều chỉnh. Mặc dù vẫn còn chóng mặt, nhưng tôi có thể chịu được. Tối hôm đó, lần đầu tiên tôi có thể ngủ ngon sau hơn một thập kỷ.

Vào ngày thứ năm, tôi cảm thấy cơ thể đang được điều chỉnh và tôi có thể tự đi bộ chầm chậm mà không cảm thấy chóng mặt. Tôi hoàn toàn khỏi tất cả các căn bệnh vào ngày thứ 10.

Trong hơn một năm kể từ khi trở lại tu luyện, tôi đã trải qua vài khảo nghiệm và nhiều lần chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp. Cảm tạ Sư phụ từ bi đã cứu con và thay con chịu nhiều thống khổ. Con chỉ biết tu luyện tinh tấn, đi cho tốt con đường tu luyện và làm tốt ba việc để báo đáp ân Sư.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/16/436066.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/4/199059.html

Đăng ngày 09-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share