Bài viết của học viên mới tại Canada

[MINH HUỆ 06-01-2022] Nếu như nói hạnh phúc là một cuộc sống không lo không nghĩ, không gánh vác bất kỳ trách nhiệm nào, vậy thì tôi đã từng là một người sống vô cùng hạnh phúc và được rất nhiều người ngưỡng mộ.

Trong cuộc sống trước đây, chồng tôi quán xuyến mọi việc lớn nhỏ trong nhà, từ những việc nhỏ như đăng ký lớp học yêu thích cho con, dạy con làm bài vở, làm thủ tục đi du lịch, đến siêu thị mua thức ăn, làm vườn; đến những việc lớn như mua xe mua nhà, chuyển nhà thay đổi công việc, định cư nước ngoài; mọi việc lớn nhỏ đều nhờ một tay chồng tôi lo hết. Bố mẹ chồng cũng rất quan tâm chúng tôi, giúp đỡ và hỗ trợ gia đình nhỏ của chúng tôi trải qua những tháng ngày bình ổn và yên ắng.

Tất cả những điều hạnh phúc này khiến cho một người thích dựa dẫm vào người khác như tôi trở nên không có khả năng sống độc lập, cũng không có dũng khí đảm đương trách nhiệm. Và dĩ nhiên, tôi chỉ biết tận hưởng sự chăm sóc và bao dung của người khác. Tôi làm sai bất cứ việc gì cũng không có ai quở trách câu nào. Còn nhớ tôi vừa làm rơi cái điện thoại mới mua, chồng tôi cũng chẳng nói gì, rồi anh lại mua cho tôi một cái mới. Có một lần, tôi lái xe tông phải người khác, người nhà không trách mắng tôi chút nào, hơn nữa họ còn nhẫn nại giúp tôi xử lý.

Một người 30 tuổi nên nắm giữ vai trò chủ chốt trong xã hội, người ta hay nói “thanh niên trai tráng đảm đang”. Phụ nữ 30 tuổi nên phải hiền thục đức hạnh, ôn hòa nhu mì, giúp chồng dạy con, quán xuyến việc nhà cho tốt. Tuy nhiên, rất nhiều việc vốn thuộc về bổn phận của tôi đều do chồng tôi san sẻ gánh vác.

Ví như, tôi không nhớ mật mã ngân hàng, mật mã đăng ký điện thoại, không nộp tiền điện nước, không biết làm sao báo cảnh sát khi gặp tai nạn xe hơi, không biết đồ vật để ở chỗ nào v.v. Bố chồng từng nói, đứa con dâu này (chỉ tôi) chỗ nào cũng tốt, chỉ tội là không có đầu óc.

Tôi dạy dỗ con cái cũng như bàn binh trên giấy, nói thì nhiều, nhưng trên thực tế chẳng làm được bao nhiêu. Vì không có kiên nhẫn nên tôi chỉ dạy các con một chút, hễ dạy không được liền không quản nữa, rồi lại đẩy sang cho chồng.

Về kinh tế gia đình chúng tôi cũng khá thoải mái, không có áp lực gì nhiều. Chúng tôi có nhà đẹp, xe hơi cao cấp, hai đứa con ngoan ngoãn một trai một gái, nói chung là một gia đình hoàn mỹ.

Rất nhiều bạn bè ngưỡng mộ cuộc sống của tôi, nhưng bản thân tôi lại thấy không vui. Đặc biệt là những lúc không vừa ý, tôi thường xuyên cảm thấy mình không có giá trị, không có tự tin. Tôi thường xuyên đặt mục tiêu cho mình, nhưng chưa hề đạt được điều gì. Tôi nghĩ mình làm gì cũng chẳng xong. Đồng thời, thân thể cũng ngày càng tệ, làm gì cũng thấy mệt nhọc và chán nản. Người khác đều thích đi dạo siêu thị mua đồ ăn ngon, còn tôi vừa đi vào lại muốn bỏ về ngay, bởi vì mệt quá nên không muốn đi.

Tôi càng ngày càng không chắc chắn về cuộc sống của mình, không chắc chắn về tương lai, tôi nghĩ liệu mình có muốn sống như thế này cả đời luôn không? Đây có phải là hạnh phúc thật sự hay không?

Mãi đến năm 2019, tôi đi xem biểu diễn Thần Vận, tâm linh được Thần tịnh hóa, lúc ấy tôi nghĩ tu luyện mới là con đường tôi nên đi. Do đó, tôi đã bước vào tu luyện Pháp Luân Công.

Sau khi bước vào tu luyện Đại Pháp, tôi đã đọc sách “Chuyển Pháp Luân” của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi thấy trong tâm dạt dào và thỏa mãn. Tôi biết mình đã bỏ được thói hưởng thụ tình yêu thương của người nhà dành cho tôi, ngoài ra tôi nên phải báo đáp họ. Tôi biết tu luyện thực ra là thay đổi bản thân, khiến cho bản thân mình trở nên tốt hơn, càng thêm thân thiện, đối với ai cũng tốt. Cũng giống như cái cây, nếu muốn trở thành một cây đại thụ cao lớn che nắng che mưa cho con người, thì trong suốt quá trình sinh trưởng, nó phải được cắt tỉa liên tục, loại bỏ hết thảy nhân tố ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của cây. Chẳng trách trước đây tôi vẫn hay nghe người lớn nói: “Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người!”

Lúc này, tôi mới bắt đầu thấy biết ơn trước tình yêu thương và sự bao dung của người nhà dành cho mình. Tôi đã thay đổi suy nghĩ và thái độ hưởng thụ là lẽ đương nhiên.

Bố mẹ chồng đối đãi với tôi rất tốt, kể từ lúc về nhà chồng, họ chưa từng để tôi rửa chén lần nào, ngay cả khi như vậy thì trong lòng tôi vẫn có một vài ý kiến nho nhỏ, cho rằng một số chỗ không phù hợp với cách nghĩ của mình nên cảm thấy không vui. Nhưng hiện nay, tôi thực sự cảm ơn họ, hơn 10 năm nay đã vô tư phó xuất vì chúng tôi. Tôi cảm thấy mình nên đảm đương trách nhiệm chăm sóc và phụng dưỡng họ.

Đối với con cái, từ tận đáy lòng tôi cảm thấy mình có trách nhiệm dạy dỗ chúng thật tốt. Tôi không né tránh bất cứ vấn đề gì, cũng không đùn đẩy trách nhiệm. Tôi đã từng chịu không nổi tính khí cáu kỉnh, buông thả, kỳ quái của bọn trẻ. Tôi thử đặt mình vào góc độ của bọn trẻ để suy nghĩ, vì sao các con lại làm như thế? Tôi là người thích sạch sẽ, đôi khi nhìn thấy căn phòng bị làm thành một đống bừa bộn, trước hết tôi tự nói với mình phải bình tĩnh. Sau đó, tôi hỏi bọn trẻ, các con đang chơi gì vậy? Chà, trông các con rất vui phải không? Tôi gợi mở sự đồng tình từ các con, sau đó tôi dùng phương thức mà bọn trẻ có thể tiếp thu để trò chuyện với chúng. Tôi hỏi chúng để phòng bừa bộn như thế là tốt hay không tốt? Từ đó, tôi chỉ dẫn chúng dọn dẹp phòng ngăn nắp.

Trong quá trình này, tôi làm theo Sư phụ giảng:

”… chư vị cần giáo dục con cái một cách có lý trí, như thế mới có thể thật sự giáo dục chúng được tốt.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi thể ngộ sự vững chắc trong tâm mình, cảm nhận được ý nghĩa của giáo dục con cái, tận hưởng niềm vui thực sự gắn kết với các con.

Nhưng tôi tin rằng dạy dỗ một hai lần như thế là chưa đủ, mà đây là một quá trình lâu dài. Tôi cần có đủ kiên nhẫn.

Trước đây, hễ vừa nghĩ đến dành hết tình yêu thương và nhiệt tình cho các con, thì tôi sẽ cảm thấy bất lực và sợ sệt, cho rằng mình không làm được. Theo kinh nghiệm cá nhân, tôi nhất định sẽ nổi nóng và không nhịn nổi. Nhưng bây giờ, tôi dần dần khiến cho bản thân mình Nhẫn, tôi tin rằng Nhẫn được bước đầu là rất quan trọng. Sau khi bình tĩnh lại, tôi mới có thể lý trí và có trí huệ.

Đệ tử cảm tạ Sư phụ đã giảng cho con đạo lý này, cần Nhẫn và bình tĩnh, để bản thân có một khoảng hòa hoãn, hễ gặp chuyện gì hay mâu thuẫn thì mới có thể làm tốt. Tôi cảm nhận được sức mạnh của Nhẫn và tín tâm rằng tôi có thể làm tốt. Tôi nghĩ đây là thứ mà tôi đã từng thiếu khuyết nhiều nhất.

Một đoạn thời gian về sau, tôi bắt đầu suy xét vận dụng lý trí và trí huệ này nhiều hơn đối đãi với con cái. Do đó, tôi muốn mở lớp trông trẻ sau giờ học để dạy dỗ các con thật tốt, đồng thời giúp chúng có thêm bạn bè chơi cùng, hơn nữa còn có thể kiếm chút thu nhập cho gia đình và tìm lại giá trị quan mà mình vẫn khuyết thiếu bấy lâu nay.

Mới đầu khi có niệm này, nó chỉ nhen nhóm trong đầu tôi được một ngày, ngủ một đêm đến sáng, tôi thấy suy nghĩ của mình đã thay đổi. Tôi không thể đảm đương trách nhiệm lớn thế, nó đòi hỏi quá nhiều kiên nhẫn, tinh lực, và cả nhiệt tình nữa. Vả lại, nhà chúng tôi cũng không cần tôi đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, vậy cớ sao tôi muốn đi làm thêm?

Nhưng thật không ngờ, chồng rất ủng hộ tôi, anh nghĩ công việc của mình khá vất vả, tuy anh không trách móc than phiền gì, nhưng anh nghĩ tôi có thể kiếm chút thu nhập cũng là việc tốt, anh có thể có nhiều thời gian hơn ở cùng các con.

Với sự ủng hộ này, tôi lại suy nghĩ về mở lớp trông trẻ sau giờ học. Tôi đắn đo mình có nên mở lớp hay không? Tôi suy đi tính lại từng chút trong lòng. Nếu mở lớp, thì tôi được gì mất gì? Còn nếu không mở lớp, thì tôi được gì mất gì? Tôi phát hiện, hết thảy lý do không muốn mở lớp đều là nghĩ mình sẽ mất thứ gì đó. Ví như, thời gian dành cho bản thân ít đi, trách nhiệm nhiều hơn, vất vả hơn v.v. Còn lý do mở lớp là vì để bọn trẻ có môi trường tốt hơn, giảm bớt gánh nặng cho chồng, gia đình tôi sẽ càng tốt hơn.

Tôi dùng đạo lý Sư phụ dạy chúng ta để đo lường và cảm thấy mình nên mở lớp. Sư phụ nói chúng ta ở đâu cũng nghĩ cho người khác, làm một người vô tư vô ngã. Tôi nên làm vậy. Không nghĩ đến bản thân, mà là nghĩ cho người khác. Tôi đã mất thời gian hơn nửa năm để đưa ra quyết định này. Tuy rất gian nan nhưng tôi đã quyết định rồi.

Sau khi quyết định như vậy, mọi việc tiến triển rất thuận lợi, tôi rất nhanh đã có một nhóm cộng tác, giáo trình bồi dưỡng và ý tưởng về công việc. Ngoài ra, điều quan trọng hơn nữa là, chúng tôi đã thuận lợi mua một căn hộ vừa thoải mái để ở và lại có thể mở lớp trông trẻ sau giờ học. Chồng và các con tôi rất vui. Tôi cũng rất biết ơn. Đồng thời, vì tôi có thể lựa chọn gánh vác phần trách nhiệm này nên cảm thấy rất vững vàng.

Thật không ngờ, kể từ sau khi tu luyện, một người rất thích dựa dẫm như tôi đã dám tự mình gánh vác trách nhiệm to lớn. Thật không ngờ, tính khí xấu trước đây cũng từ từ bớt đi rất nhiều, ngay cả khi biết rõ người ta không đúng, nhưng tôi vẫn có thể độ lượng bao dung và thấu hiểu.
Thật không ngờ, tôi bây giờ không những không thấy mệt lúc đi siêu thị, mà làm gì cũng không thấy mệt.
Thật không ngờ, tôi chỉ mới tu luyện hai năm, nhưng trạng thái tinh thần đã được cải biến rõ rệt!

Tôi thích bản thân mình sau khi tu luyện, vì có thể nghĩ cho người khác nên tôi cảm thấy sinh mệnh thật đáng quý.
Đệ tử cảm ơn lời dạy của Sư phụ Lý Hồng Chí!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/1/6/修煉大法後,我成了一個有責任感的人-435428.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/1/19/198200.html

Đăng ngày 25-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share