Bài viết của một phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-01-2022] Bà Dương Lý, ở thành phố Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm, đã bị bắt tại nhà vào ngày 16 tháng 12 năm 2020 vì tu luyện Pháp Luân Công. Bà bị Tòa án quận Triều Dương kết án 01 năm tù và bị phạt 5000 tệ vào tháng 10 năm 2021. Bà kể lại sự tra tấn mà bà đã phải chịu tại trại tạm giam số 4 Trường Xuân sau khi bà được phóng thích ngày 16 tháng 12 năm 2021.

Pháp Luân Công, còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một môn tu luyện tinh thần bị chính quyền cộng sản Trung Quốc đàn áp từ năm 1999.

Đánh đập

Tôi bị phân đến phong 303 của trại tạm giam. Vào khoảng ngày 15 tháng 1 năm 2021, vì tôi từ chối mặc đồng phục của phạm nhân và điểm danh nên lính canh Ư Thiên Hoành đã bắt tôi đứng ở ngoài sân. Anh ta và những người khác đánh tôi khi tôi từ chối tuân lệnh.

de6abe7aa3ed9282331aa480e28cd28d.jpg

Dựng lại cảnh tra tấn: Đánh đập

Một sáng sớm vào lúc 4h30, các phạm nhân lệnh cho tôi dậy. Họ dọa sẽ bắt tất cả mọi người trong phòng đứng dậy và đứng cùng nếu tôi không tuân lệnh. Tôi đứng dậy và cố gắng tập các bài công pháp của Pháp Luân Công. Họ giữ hai tay tôi và bắt tôi dừng lại.

Theo dõi chặt và trừng phạt về thể xác

Tôi bị chuyển đến phóng 103 vào ngày 18 tháng 1. Một tuần sau, giám thị Thôi Nguyệt đưa tôi đến phòng cô ta và lệnh cho tôi mặc đồng phục của phạm nhân và không được tập các bài công pháp của Pháp Luân Công. Tôi từ chối tuân theo. Cô ta rất tức giận và dọa sẽ tra tấn tôi. Cô ta còn cho tôi xem những tấm ảnh của các học viên khác bị tra tấn. Tôi khuyên cô ta không nên tra tấn các học viên Pháp Luân Công. Tôi cũng lý luận rằng tôi không vi phạm bất cứ luật nào và từ chối làm theo những quy định của trại tạm giam.

Cuối cùng thì Thôi Nguyệt bảo mọi người trong khu rằng tôi là kẻ thù chung của họ và họ nên biết cách đối xử với tôi như thế nào. Hai phạm nhân phụ trách sau đó đã tuân lệnh và bố trí khoảng 20 phạm nhân khác theo dõi chặt tôi. Họ hình thành 5 nhóm, 4 người mỗi nhóm, và mỗi nhóm thay ca mỗi giờ một lần.

Các phạm nhân không cho bất cứ ai nói chuyện với tôi. Họ bắt tôi đứng từ 6h20 sáng đến 9h20 tối mỗi ngày, bao gồm cả giờ ăn. Họ đá tôi vào đầu gối khi tôi từ chối tuân lệnh.

Các phạm nhân cũng bắt tôi thức vào ban đêm. Họ đánh cùi chỏ vào người tôi và giật chăn của tôi ra khi tôi ngủ thiếp đi. Họ còn kéo giường của tôi và bắt tôi đứng dậy.

Sỉ nhục

Một hôm vào cuối tháng 1, lính canh Thôi Nguyệt gọi tôi ra cửa sổ. Một phạm nhân đột ngột ôm tôi từ phía sau và những người khác lột quần áo của tôi ra. Thôi hả hê, nói rằng “Bà không từ chối mặc đồng phục chứ? Tôi sẽ bảo họ giúp bà”. Cô ta ra lệnh cho các phạm nhân mặc một bộ đồng phục mùa hè cộc tay lên người tôi.

Hai ngày sau đó, Thôi lại gọi tôi đến cửa sổ và lệnh cho các phạm nhân còng tay tôi vào các chấn song cửa. Cô ta cũng lệnh cho phạm nhân Hồ Dung cắt móng tay của tôi, khiến cho các ngón tay tôi chảy máu.

Tra tấn đổ nước lạnh lên người

Thôi ra lệnh cho 2 phạm nhân đổ nước lạnh lên người tôi. Phạm nhân Phan Vân Phong đã đổ nước lạnh lên đầu tôi.

b8ed200c0cbdba75fe8213068fae48a5.jpg

Miêu tả tra tấn: đổ nước lạnh

Trong phòng tôi không có máy sưởi. Trong khi mọi người mặc áo khoác, tôi chỉ được mặc một chiếc áo đồng phục cộc tay và một cái quần vào mùa đông lạnh. Họ mở cửa sổ, nói rằng đó là để thông khí. Chỉ sau khi tất cả mọi người trong phòng bị cảm lạnh, lính canh mới đóng cửa sổ lại.

Họ cấp cho tôi một tấm trải giường vào ban đêm, không phải là một cái chăn như những người khác. Học viên Pháp Luân Công Triệu Thư Ngọc đã xin lính canh Thôi Nguyệt cho tôi một cái chăn và bà đã bị chửi. Bà đã đưa cho tôi cái chăn của bà. Ngày hôm sau bà đã bị chuyển đến một khu khác. Tôi không được trả lại quần áo của mình cho đến khi một lính canh mới đến thay thế Thôi vào tháng 4.

Chiếm phần đồ dùng cá nhân

Tôi không được phép mua đồ ăn hay những đồ dùng cần thiết hàng ngày. Tôi phải tận dụng những đồ được phát. Họ cũng vứt đi tất cả những đồ mà tôi đã mua trước kia.

Tôi gầy hốc hác. Người được giao đưa đồ ăn đến cho tôi hàng ngày luôn cấp cho tôi ít cơm hơn những người khác, và đôi khi còn quên bữa của tôi. Học viên Pháp Luân Công Thôi Anh có lần cho tôi một bát canh rau và một túi dưa muối. Các lính canh đã trả thù bằng các không cho bà mua đồ ăn và tài khoản cũng như thẻ mua hàng của bà cũng bị khóa. Bà cũng bị bắt đứng trong nhiều giờ hàng ngày trong 1 tháng và phải viết báo cáo tư tưởng. Mọi người ở trong khu cũng bị dọa không được giúp tôi hay cấp cho tôi bất cứ đồ ăn gì.

trại tạm giam cấp cho mỗi tù nhân một miếng hoa quả mỗi tuần và một quả trứng vào thứ 3, thứ 5 và thứ 7 hàng tuần. Nhưng phần của tôi đã bị các tù nhân khác giữ và ăn mất.

Bị xét xử qua kênh truyền hình nội bộ

Tôi nhận được thông báo là sẽ bị xét xử qua một kênh truyền hình nội bộ do Tòa án quận Triều Dương tổ chức tại trại tạm giam vào ngày 20 tháng 7. Hơn một chục đồng tu cũng bị lên lịch xét xử cùng nhau. Phiên xử chỉ kéo dài từ 2 đến 3 phút. Luật sư của tôi nhận được thông báo vào ngày 12 tháng 10 là tôi đã bị kết án 1 năm tù.

Trong khi chờ xét xử, tôi nhìn thấy đồng tu Ô Ái Cát là người bị giam cùng phòng với tôi. Bà bị một vết thương ở cánh tay. Bà nói rằng bà đã bị trói chặt bằng một cái thắt lưng trong 15 ngày và lính canh Thôi Nguyệt chính là thủ phạm. Bà đã bị chuyển đến một phòng khác sau đó. Tài khoản và thẻ mua hàng của bà cũng bị khóa vì bà từ chối mặc đồng phục của trại tù.

Bị tra tấn trong bệnh viện

Tối ngày 24 tháng 7, tôi đột nhiên bị váng đầu, buồn nôn và tức ngực. Lính canh trực ca gọi bác sĩ và sau đó đưa tôi đến Bệnh viện Trung tâm Trường Xuân để cấp cứu. Ở trong xe cấp cứu, tôi đề nghị các lính canh thông báo cho gia đình tôi nhưng họ từ chối, họ nói rằng họ không có quyền làm như vậy.

Ở phòng cấp cứu, bác sĩ lấy mẫu máu của tôi, đo nhiệt độ và chụp cắt lớp CT cho tôi. Các lính canh lại phớt lờ lời đề nghị của tôi là báo tin cho gia đình tôi biết. Họ đưa tôi lên tầng 6 của bệnh viện vào khoảng lúc nửa đêm. Vào khoảng 2h30 sáng ngày 25 tháng 7, họ cố tiêm dịch vào người tôi. Khi tôi kháng cự, họ đã trói hai tay hai chân tôi vào giường.

Cả tầng 6 có 10 phòng, 9 phòng dành cho nam và một phòng dành cho nữ. Đó là tất cả các bệnh nhân được chuyển đến từ nhiều trại tạm giam ở Trường Xuân. Phòng dành cho nữ có 9 giường. Ngoài tôi ra thì có 5 học viên khác bao gồm mẹ chồng tôi (bà Triệu San Ưng) cũng bị giam trong phòng này. Khi biết rằng mẹ chồng tôi cũng ở đó, các lính canh đã đưa bà trở lại trại tạm giam trong hôm đó.

Vào tối ngày 25 tháng 7, tôi từ chối đeo cùm chân. Một lính canh nữ gọi một lính canh nam vào và họ cưỡng chế còng hai tay tôi, cùm hai chân tôi và trói tôi vào giường.

e8fef5b2452e5dca590fcdbc36250ae2.jpg

Dựng lại cảnh tra tấn: Bị trói vào giường

Vào sáng ngày 26 tháng 7, tôi vẫn bị trói vào giường. Ba y tá đến lấy máu của tôi. Khi tôi kháng cự, ba lính canh đã ghì hai vai, cánh tay và đầu gối của tôi xuống. Tôi không thể làm gì ngoài việc hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo” để phản đối họ. Tất cả các học viên Pháp Luân Công ở cùng phòng đều khóc.

Ngày 27 tháng 7, tôi nhận được thông báo là tôi đã không đạt chỉ số đông máu nên cần phải lấy mẫu máu một lần nữa. Trong một vài ngày tiếp theo, các bác sĩ luôn hỏi tôi là liệu tôi có thể hợp tác với họ để kiểm tra thêm không, đeo máy theo dõi tim 24h mỗi ngày và dùng thuốc. Tôi không đồng ý. Tôi muốn biết là tôi có vấn đề gì về sức khỏe không nhưng các bác sĩ không trả lời tôi.

Ngày 30 tháng 7, cuối cùng tôi cũng được gặp luật sư của mình. Tôi kể cho ông mọi điều đã xảy ra và đề nghị ông nói với gia đình tôi đưa tôi ra sớm hơn.

Tôi bị còng tay và cùm chân trên giường trong 17 ngày liền. Tôi thậm chí còn không thể rời khỏi giường khi ăn và đi vệ sinh. Học viên Lưu Thư Lan thường giúp tôi làm vệ sinh thân thể. Trong khoảng thời gian này, không có bác sĩ nào đến kiểm tra tình trạng của tôi ngoại trừ một y tá đến đưa thuốc cho tôi từ bên ngoài cửa sổ. Khi tôi được phép đi vào phòng vệ sinh, tôi nhận ra rằng khó khăn lắm tôi mới bước đi được và tôi cũng bị tức ngực.

Bên bờ vực của cái chết

Ngày 1 tháng 8, một lính canh đến và đưa tôi trở lại phòng 302 ở trại tạm giam. Tôi đột nhiên bị đau ngực, khó thở và cứng chân tay. Bác sĩ ở trại giam chọc vào mười đầu ngón tay tôi, nói rằng họ đang lấy một chút máu ra khỏi người tôi để giảm nhẹ áp lực trong tim. Tôi quá yếu và không thể cử động. Sau đó họ bố trí 4 tù nhân theo dõi tôi.

Tôi nằm trên một cái giường tầng cho đến ngày 13 tháng 9. Tôi không thể cử động được. Ngay cả nếu tôi chỉ cử động một chút, mặt và môi tôi trở nên cực kỳ nhợt nhạt. Trong khoảng thời gian này, một tù nhân đã được phân công giúp tôi khi tôi phải đi vào phòng vệ sinh.

Tôi vẫn cần có người chăm sóc cho tôi sau khi tôi bị đưa trở lại phòng 103 vào ngày 13 tháng 9.

Ngày 25 tháng 10, tim tôi lại đột nhiên bị đau và huyết áp và nhịp tim của tôi cũng lên cao. Bác sĩ chỉ cho tôi một viên aspirin để giảm đau.

Tôi được biết từ bác sĩ rằng tôi bị tràn dịch màng tim nặng giai đoạn 2 tại Bệnh viện Trung tâm Trường Xuân. Bệnh nặng đến mức họ không thể phẫu thuật cho tôi. Trại tạm giam không có sổ y bạ của tôi từ bệnh viện. Gia đình tôi đã đề nghị bệnh viện nhưng bác sĩ từ chối cung cấp một bản cho họ.

Gia đình tôi bị đánh vì cố đưa tôi về nhà

Theo lịch thì tôi sẽ được phóng thích khỏi trại tạm giam vào ngày 16 tháng 12. Bốn cảnh sát từ đồn cảnh sát Hồng Kỳ Giới đến vào buổi sáng và khiêng tôi vào một xe cảnh sát. Khi xe cảnh sát này đang rời khỏi trại giam, tôi thấy chồng tôi đứng ở cổng. Tôi lớn tiếng gọi ông.

Chồng tôi đuổi theo xe cảnh sát và cố gắng chặn xe lại ở ngã tư đường. Ông bị kéo ngã xuống đất và bị đá. Em trai và em gái tôi cũng cố gắng mở cửa xe để cứu tôi. Họ bị lôi vào lề đường và bị đánh đập. Sau đó xe cảnh sát rời đi.

Trên đường đến đồn cảnh sát, cảnh sát luôn miệng chửi tôi. Tôi lại bị đau ngực và không thở được. Khi tôi nói với họ rằng tôi chuẩn bị nôn, họ dọa sẽ tra tấn tôi tàn bạo nếu tôi nôn ở trong xe. Họ bảo tôi, “Sao trại giam không tra tấn bà đến chết đi?”

Cảnh sát khiêng tôi ra khỏi xe và bỏ tôi vào một cái lồng trên mặt đất ở trong đồn cảnh sát. Tôi lại bị khó thở và các ngón tay của tôi bị cứng. Sau một lúc, một cảnh sát bảo tôi ký vào một mảnh giấy trắng nhưng tôi yếu đến mức không thể làm được.

Cuối cùng, cảnh sát nói rằng họ chỉ đang làm các thủ tục để trả lại những đồ dùng đã bị giữ. Tôi nhờ gia đình tôi quay phim những đồ dùng đó ngay tại chỗ và ký giấy cho tôi. Vào lúc 11h30 sáng, gia đình tôi cuối cùng cũng giúp được tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/6/436440.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/3/199037.html

Đăng ngày 28-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share