[MINH HUỆ 22-12-2021] Thời gian trôi đi quá nhanh, và Chính Pháp sắp đến hồi kết thúc. Tôi nghe nói một số học viên lớn tuổi đã qua đời, điều này gây ra một số khó khăn cho các nỗ lực giảng chân tướng trong khu vực của chúng tôi. Tôi xin chia sẻ một số suy nghĩ của mình về vấn đề này cùng các đồng tu.

Buông lơi tu luyện; Không từ bỏ suy nghĩ về bệnh

Một đồng tu là điều phối trong khu vực của chúng tôi đắc Pháp trước ngày 20 tháng 7 năm 1999. Cô ấy đã tổ chức cho các học viên luyện công, học Pháp và truyền rộng Đại Pháp. Cô ấy đã rất tận tâm, và mọi người đều quý mến cô ấy. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại đối với Đại Pháp, cô ấy đã buông lơi do thiếu môi trường tu luyện.

Cô ấy còn nảy sinh tâm oán hận đối với nhân viên trong khi giúp đỡ công việc kinh doanh của chồng. Sau một thời gian, cô ấy gặp một số vấn đề về sức khỏe. Cô không nhận ra và cho rằng do thiếu dinh dưỡng nên cô đã mua thực phẩm chức năng để bồi bổ. Mặc dù cô ấy vẫn tiếp tục học Pháp, nhưng cô không tập trung và hay lo lắng về những vấn đề của người thường. Đúng như Sư phụ Lý Hồng Chí giảng:

“[Còn với] người chẳng vứt bỏ tâm ấy, trên miệng họ nói đã dứt bỏ rồi, thực tế họ hoàn toàn chưa vứt bỏ” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Một hôm, cô đột nhiên lên cơn đau bụng. Cô đau đến mức không chịu được nên đã một mình đến viện để khám. Bác sỹ cho biết cô bị ung thư ruột kết. Cô vô cùng hoảng hốt trước kết quả chẩn đoán và lập tức tiến hành phẫu thuật để cắt bỏ đoạn ruột. Sau khi xuất viện, cô khỏe mạnh trở lại, nhưng cô không bỏ được suy nghĩ về bệnh. Cô nhờ chồng cô chở về quê để tạm biệt người thân. Họ đã quyên góp rất nhiều tiền cho cô ấy.

Vì cảm thấy lo lắng về căn bệnh ung thư, cô quay lại bệnh viện để kiểm tra và được thông báo rằng ung thư đã di căn. Thấy vậy cô càng sợ hơn. Thay vì hướng nội, cô lại đổ lỗi cho các đồng tu vì đã làm trì hoãn việc kiểm tra và xét nghiệm của mình. Trong khi trên thực tế, họ đã nhắc nhở cô phóng hạ các chấp trước. Cô bắt đầu điều trị bằng hóa trị và qua đời sau vài ngày. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã liên tục cấp cho cô ấy cơ hội để vượt qua khổ nạn đó. Nhưng cô ấy đã không ngộ theo Pháp và cuối cùng đã đi trên con đường do cựu thế lực an bài.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện và Chính Pháp là nghiêm túc; có thể biết quý tiếc giai đoạn thời gian này hay không-trên thực tế-chính là có thể có trách nhiệm đối với bản thân được hay không. Giai đoạn này sẽ không lâu; nhưng nó có thể tôi luyện được những Giác Giả, Phật, Đạo, Thần vĩ đại tại các tầng khác nhau thậm chí cho đến uy đức của Chủ các tầng khác nhau; [nó] cũng có thể làm cho một người tu luyện buông lung bản thân sẽ bị huỷ hại từ một tầng cao phi thường dẫu chỉ trong một buổi sớm.” (Đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Sư phụ luôn trông chừng những đệ tử chân tu

Trong 20 năm tu luyện, dưới sự bảo hộ và che chở của Sư phụ tôi đã đi được đến ngày hôm nay. Sư tôn đã nhiều lần cứu tôi trong những tình huống nguy hiểm. Lần nào cũng ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, và dưới đây là vài trong số những trường hợp đó.

Một ngày nọ, tôi đang làm việc ở đơn vị của mình thì một chiếc quạt trần từ trên rơi xuống. Tôi tình cờ quay đầu lại, nhìn thấy chiếc quạt đang rơi và bằng cách nào đó tôi đã tránh được. Trong một lần khác, khi tôi đang đạp xe, một chiếc ô tô lao nhanh xuống một ngọn đồi nhỏ phía bên phải tôi và tông vào tôi. Tôi bò dậy và nghĩ, “Mình không sao. Mình là một đệ tử Đại Pháp.” Quả đúng như vậy, tôi không bị đau ở đâu, và tôi lại lên xe đi tiếp.

Ví dụ thứ ba là khi tôi đi xe đạp điện vội vã đến chỗ làm trong cơn bão. Có rất ít người trên đường phố, mưa tạt vào mặt khiến tôi nhìn không rõ. Đột nhiên, xe đạp điện của tôi bị chết máy nên tôi phải xuống dắt bộ, ngay sau đó tôi phát hiện ra một hố ga không nắp cách đó không xa. Mưa xối xả, nước mưa từ mọi hướng đổ vào miệng hố, suýt nữa thì tôi đã lao xe vào miệng hố rồi. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, có lẽ tôi đã bị chết đuối. Mỗi khi nghĩ đến điều này, nước mắt tôi lại trào ra, lòng tôi thầm nói: Con xin tạ ơn Sư phụ! Con xin tạ ơn Sư phụ!

Hỡi các bạn đồng tu, Sư phụ luôn bên cạnh chúng ta, trông chừng chúng ta. Làm sao chúng ta có thể không tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp?

Vượt quan nghiệp bệnh thực ra là một khảo nghiệm tâm tính

Còn một sự việc nữa mà tôi sẽ không bao giờ quên. Một hôm, trong tai trái của tôi xuất hiện tiếng ù. Ngày tháng trôi qua, tiếng ù ngày càng to lên và còn khiến tôi chóng mặt, buồn nôn. Nó có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Chẳng hạn, khi tôi đi họp lớp, đi dự tiệc cưới với bạn bè, và ngay cả khi tôi đang đi trên phố nó cũng bất ngờ xảy ra.

Một ngày nọ, tôi cảm thấy chóng mặt đến nỗi chồng tôi phải đưa tôi đến bệnh viện. Tôi thầm nói: “Sư phụ giảng mình không có bệnh”, mỗi lần họ khám cho tôi. Ngày hôm sau, chồng và các con đến gặp tôi, tôi nói với họ rằng tôi muốn xuất viện vì tôi không bị ốm và ở đây thật lãng phí thời gian. Chồng và các con tôi đều hiểu tôi, bởi trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã mắc đủ loại bệnh tật như xơ cứng mạch máu não, phì đại đốt sống thắt lưng, viêm dạ dày mãn tính, viêm ruột thừa.v.v.. Và chúng đã biến mất sau khi tôi bước vào tu luyện.

Ngoài ra, chồng tôi cũng có một trải nghiệm tương tự. Bệnh tim của ông ấy đã trở nên nghiêm trọng và bác sỹ đề nghị ông ấy phải phẫu thuật. Tôi đã thuyết phục ông ấy học Pháp Luân Đại Pháp, và nhờ đó ông ấy đã vượt qua cửa tử. Vậy nên, chồng và các con tôi đồng ý cho tôi xuất viện.

Tuy nhiên, em gái tôi và con gái cô ấy lại không đồng ý, hai mẹ con khóc lóc bảo tôi nhất định phải ở lại bệnh viện. Tôi cảm thấy đó là một khảo nghiệm về chấp trước vào tình thân quyến của tôi. Bác sỹ cũng thuyết phục tôi đợi cho đến khi họ có kết quả xét nghiệm. Nhưng trước thái độ kiên quyết của tôi, ông ấy đành đồng ý, bởi khi đó bệnh viện đang thiếu giường.

Khi tôi trở về nhà, các triệu chứng trước đó vẫn xuất hiện. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi tiếp tục đến nhóm học Pháp và làm ba việc như thường lệ. Có một đêm, tôi giật mình thức dậy lúc nửa đêm và thấy toàn thân ê ẩm, ướt đẫm mồ hôi, đầu óc choáng váng và có tiếng vo ve bên tai.

Tôi cố gắng đứng dậy thay quần áo, nhưng chẳng mấy chốc chúng lại ướt trở lại. Tôi biết cựu thế lực muốn lợi dụng các chấp trước của tôi để làm hại tôi một lần nữa. Nhưng tôi không hề sợ hãi vì tôi đã có Sư phụ và có Pháp. Tôi lặng lẽ cởi bỏ bộ quần áo ướt và quấn mình trong chăn. Sau đó, tôi phát chính niệm để thanh trừ mọi can nhiễu của cựu thế lực và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi cũng nghĩ đến chín chữ chân ngôn và niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!”

Tôi nghĩ việc niệm chín chữ chân ngôn có hiệu quả đối với người thường, thì tôi, một đệ tử Đại pháp, cũng nên để cho đặc tính “Chân-Thiện-Nhẫn” của vũ trụ thấm vào từng tế bào của thân thể mình. Vậy là tôi tiếp tục niệm cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ. Lúc tôi tỉnh dậy, chăn đã hoàn toàn khô ráo, tôi thấy mình không bị chóng mặt chút nào, cứ như không có chuyện gì xảy ra. Tiếng vo ve trong tai tôi cũng biến mất, đã mấy năm trôi qua, nhưng hiện tượng này không bao giờ xảy ra nữa.

Khi nghĩ về những trải nghiệm của bản thân, tôi thấm nhuần rằng điều cốt yếu là đệ tử có tín Sư tín Pháp hay không.

Sư phụ giảng:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Khi trải qua những khó khăn và thử thách trong cuộc sống, chúng ta có thực sự làm theo lời dạy này của Sư phụ và chịu đựng được không?

Hỡi các bạn đồng tu, Chính Pháp đã đến hồi kết thúc, chúng ta không có lý do gì để không trân quý bản thân. Chúng ta cần có trách nhiệm với bản thân và tiếp tục làm tốt ba việc để Sư phụ bớt phiền lòng.

Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/22/435094.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/9/199118.html

Đăng ngày 11-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share