Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-11-2021] Trước đây, tôi và con gái tôi hay nảy sinh mâu thuẫn với nhau, không ai nghe ai cả. Tôi thường nghĩ: “Mẹ là mẹ, dù không theo yêu cầu truyền thống thì mẹ nói, con cũng phải nghe theo, phải thuận theo chút chứ?” Mãi đến khi con gái kết hôn, sinh con rồi, mà hai mẹ con tôi vẫn thường hễ nói là phát nổ.

Bảy, tám năm trước, một hôm, vợ chồng con gái bế cháu tới nhà tôi. Hôm đó, trời nắng nóng, tôi hầm gà, rán bánh mất hai giờ đồng hồ, mồ hôi vã ra đầm đìa. Vậy mà, vừa dọn lên bàn, con gái liền nói, bánh khó ăn quá, gà hầm khoai tây thì quá nhạt, thế là nó không ăn và rời khỏi bàn, con rể cũng không ăn nữa. Chính tôi cũng thấy ăn không ngon, trong tâm buồn bực: “Bình thường mình nấu cũng không tệ đến thế. Nhưng các con không ăn thì thôi, làm gì mà phải chê bôi như thế.” Tôi vừa bực vừa tủi thân, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Rồi tôi chợt nhận ra, mình làm sao lại cư xử như người thường vậy? Sư phụ thường nhắc nhở đệ tử gặp mâu thuẫn phải hướng nội cơ mà. Tôi liền hướng nội tìm xem mình sai ở đâu, liền nghĩ ra, mình hôm nay công không luyện, Pháp không học, lại đi bỏ ra bao nhiêu công sức nấu đồ ăn cho con. Cái nhân tâm này lớn quá, tình nặng quá mà! Nếu hôm nay nấu, tụi nó ăn ngon, rồi khen tôi đôi lời thì lần sau có khi nấu còn hăng hái hơn ấy chứ! Mâu thuẫn này chẳng phải là Sư phụ để tôi ngộ ra, để tôi tu sao?

Nghĩ đến đây, tôi thấy khoáng đạt hẳn ra, vỗ đùi đét cái, rồi nói: Mẹ sai rồi! Các con không sai, đều là mẹ sai cả! Con gái vừa nghe thấy, sững người ra, rồi cứ như chưa có chuyện gì xảy ra, lại tiếp tục dọn nhà. Dọn xong, con gái lại ngồi cạnh tôi, tâm bình khí hòa nói: Mẹ à, ngày nắng nóng, mẹ rán bánh ăn lại bị nóng, kể ra luộc lên rồi nhúng qua nước lạnh mươi phút thì ngon hơn, bọn con lại thích ăn; với lại, bọn con thích ăn mặn mà, gà nếu hầm mặn hơn chút thì bọn con đã ăn sạch bách rồi. Thừa nhiều thế này, mình mẹ ăn sao hết được.

Thực ra, con gái và con rể đều rất hiểu chuyện, tôi phải nhìn vào ưu điểm của chúng, phải khen chúng mới đúng, thế mà tôi cứ nhìn chúng không thuận mắt. Biểu hiện của con gái chính là Sư phụ giúp tôi tỉnh ngộ, để tôi tu tốt phương diện này; nhất là phải coi nhẹ tình thân, phải đặt tâm tư, thời gian vào làm tốt ba việc. Tôi càng đặt tâm tư vào con gái thì nó càng đối nghịch, càng không thích tôi quan tâm. Tôi chẳng những không ngộ, mà còn ôm giữ cái lý của người thường không bỏ, rằng: Mẹ là mẹ, cho dù mẹ sai đi nữa thì cũng phải nghe theo mẹ chứ, như thế mới là hiếu thuận.

Sư phụ giảng:

“…cũng có nghĩa là, chư vị trước tiên phải là người tu luyện rồi sau mới là chuyên gia. Như vậy là một người tu luyện cần dùng hết thảy điều kiện có lợi, hồng truyền Đại Pháp, chứng thực Đại Pháp là đúng đắn, là khoa học chân chính chứ không phải là thuyết giáo và duy tâm, ấy là điều mà mỗi người tu luyện lấy làm trách nhiệm của mình.” (Chứng thực, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Từ đó trở đi, tôi rất chú trọng thực tu bản thân ở phương diện tình thân, lại minh bạch ra một tầng lý: Người thân của chúng ta đều là có duyên phận lớn với chúng ta, đều là vì Pháp mà đến, vì được cứu mà đến. Họ biết cuối cùng, chúng ta sẽ là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, ôm giữ một nguyện vọng duy nhất là chúng ta có thể cứu họ, nên đời đời kiếp kiếp đi theo chúng ta, mãi cho đến hôm nay. Nếu như trạng thái tu luyện của chúng ta không tốt, thì phần biết của họ sẽ thất vọng. Bề ngoài, họ sẽ biểu hiện ra là cho họ núi vàng núi bạc, họ cũng không vui, còn đối nghịch với chúng ta, bởi vì họ không phải vì điều này mà tới. Chúng ta có thể tu được hay không là có quan hệ trực tiếp đến việc họ có được cứu hay không; thấy chúng ta bị hãm trong cái tình của người thường mà không tự thoát ra được, thì phần biết của họ có thể không sốt ruột sao?

Ngộ ra điều này, tôi đã coi nhẹ tình với con gái, với người thân. Chỉ có nắm chắc thời gian hữu hạn để học Pháp cho tốt, tu tốt bản thân, mới có thể cứu độ người có duyên, cứu độ chúng sinh.

Khi tôi thay đổi, con gái cũng thay đổi, nói chuyện vẻ mặt cũng ôn hòa, mọi phương diện đều thông cảm cho tôi, lại trở nên rất hiếu thuận. Các con biết thời gian biểu của tôi rất chặt, nên rất ít khi phiền đến tôi; chỉ khi thực sự bận quá, mới nhờ tôi trông con cho; nếu có tới ăn cơm, bọn chúng cũng giành phần xuống bếp, hoặc là đặt ăn ngoài quán. Con rể thấy tôi đóng dấu tiền chân tướng, bèn đem tiền cũ đi rửa sạch, để khô, rồi ép cho phẳng, còn chủ động giúp tôi đổi 4.000 tệ tiền lẻ mới tinh. Tôi rất mừng cho bọn chúng.

Hiện nay, rất nhiều gia đình, con cái đều sống dựa vào cha mẹ, mà trong lòng vẫn bực bội. Nhưng con gái và con rể tôi đều rất biết nghĩ cho cha mẹ hai bên, cũng rất tự lập. Hồi hai đứa mới đi làm, công việc đều không ổn định, rất vất vả, lương lại thấp. Tôi có lần định dùng tiền nhờ người tìm cho con gái việc tốt. Nhưng thấy có đồng tu làm vậy, bị cựu thế lực dùi vào sơ hở mà can nhiễu nên kết quả hoàn toàn ngược lại. Tôi kịp thời hướng nội tìm, liền vứt bỏ cái tâm vừa bộc lộ ra này, kịp thời quy chính bản thân theo Pháp.

Từ góc độ người tu luyện, tôi nhìn nhận quan hệ nhân duyên với người thân, từ con cái cho đến hết thảy người thân của đệ tử Đại Pháp, đều được Sư phụ quản, hết thảy đều thuận theo tự nhiên là tốt nhất; tôi không thể vì nhân tâm mà can nhiễu an bài của Sư phụ cho họ. Sau đó, con gái và con rể của tôi đều tìm được công việc mãn nguyện. Hai đứa bọn chúng đều rất thiện lương, vô tư, ở nơi công tác đều khiêm tốn, không tính toán, hiện tại, lương tháng đều cao hơn rất nhiều so với thu nhập hồi trước, có việc gì cũng không cần tôi bận tâm.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/12/433510.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/1/8/198036.html

Đăng ngày 11-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share