Theo một người dân ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh
[MINH HUỆ 25-06-2011] Tôi là một người dân sống ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh. Tôi không phải học viên Pháp Luân Công. Sau khi tôi bị bắt vì phạm một tội nhỏ vào năm 2002, tôi bị giam một năm rưỡi ở Nhà tù nữ tỉnh Liêu Ninh. Việc bức hại các học viên Pháp Luân Công xảy ra tràn lan vào lúc đó và học viên bị bắt và bị kết án một cách hệ thống. Tôi muốn nói lại những gì tôi nhìn thấy ở trong tù và các lính canh bức hại học viên Pháp Luân Công như thế nào.
Nhiều học viên đã tuyệt thực để phản đối bức hại và kiên định với niềm tin của họ. Quản lý nhà tù đã dùng những tù nhân (không phải học viên) để giám sát học viên. Tôi cũng bị đưa đi canh chừng một học viên cùng với ba tù nhân khác. Học viên này không nói một từ nào, nhưng ngồi ở đó với hai chân vắt chéo. Ngay sau khi cô nhắm mắt, ba tù nhân khác sẽ chọc vào người cô bằng những cái tăm. Đôi khi, họ còn nhéo và đấm vào đùi học viên, và không cho cô ấy ngủ trong suốt thời gian đó.
Tôi không thể đứng nhìn họ làm những điều vô nhân đạo với học viên đó thêm nữa. Nên tôi đã nói với lính canh rằng tôi không muốn trông chừng cô ấy thêm nữa, và yêu cầu lính canh cho tôi làm việc ở bên ngoài. Lính canh hỏi tôi tại sao tôi muốn đi làm, và tôi giải thích rằng tôi không thể đứng nhìn họ tra tấn học viên thêm nữa. Lính canh sau đó nói rằng cô ta không thể chuyển tôi đến một nơi khác. Tuy nhiên tôi bị chuyển đến một khu khác, nơi các học viên còn bị tra tấn dã man hơn.
Địa điểm mới đang giam cầm những học viên đã tuyệt thực trong nhiều ngày. Tôi trông thấy một học viên bị trói trên giường với chân tay bị trói vào bốn góc giường. Một tấm bảng gỗ được đặt lên người cô ấy với ba ống kim loại nặng để đè tấm bảng xuống – một ở trên đỉnh đầu, một ở thân, và một ở mắt cá chân. Bốn tù nhân giữ cân bằng ở phần trên các ống kim loại như kiểu họ đang ngồi trên một bập-bênh. Đầu và chân học viên chảy đầy máu vì sức ép từ cân nặng ở trên người học viên. Đó là một cảnh tượng đáng buồn và đau khổ khi chứng kiến.
Trong giận dữ, tôi đã hét lên “Thật tàn nhẫn! Những gì cô ấy làm chỉ là tập các động tác. Cô ấy không phạm bất cứ tội gì để bị tử hình. Tại sao các người lại đối xử với cô ấy như vậy?” Tôi đã hoàn toàn quên rằng tôi chỉ là một tù nhân bị giam ở trong tù. Các tù nhân ngồi trên người học viên đã không nghe tôi, và một người trong đó hỏi “Bà là ai, lính canh à?” Tôi đã đá người tù đó. Cú đá mạnh đến nỗi khiến bà ta bị mất thân bằng và ngã xuống sàn. Tôi không biết từ đâu mà tôi có sức mạnh như thế, tôi đã quyết định kéo tấm bảng ra khỏi người học viên và ném nó sang một bên. Lúc đó, một lính canh xông vào và quát mắng tôi.
Tôi cũng chứng kiến những tù nhân gọi là “y tá” bức thực những học viên đang tuyệt thực, bơm một hỗn hợp gớm ghiếc qua nhiều ống được cắm vào lỗ mũi bằng vũ lực. Khi các ống được tháo ra, chúng chứa đầy máu. Tôi đã tận mắt chứng kiến điều đó. Sau khi các y tá bỏ đi, tôi đã cố khuyên các học viên ăn cơm. Một học viên nói với tôi rằng tôi sẽ có một kết cục tốt vì đã giúp các học viên, và Sư phụ Lý của họ sẽ bảo vệ tôi. Tôi đã cám ơn cô ấy. Vài ngày sau, quản lý nhà tù đã giảm ba tháng trong thời hạn giam của tôi.
Nhiều năm trôi qua, và mọi thứ đều trở nên tốt đẹp với tôi. Bận rộn với cuộc sống hàng ngày và việc vặt trong gia đình, tôi đã không nhớ được những gì tôi thấy ở trong tù. Tuy nhiên vào mùa đông năm ngoái, khi tôi đến thăm một người họ hàng của chồng tôi bị ốm, lúc nói chuyện với họ, người họ hàng đã nói với tôi và giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công. Cuối cùng tôi đã hiểu ra mọi điều. Và hiện giờ tôi đang viết ra những gì tôi thấy và phơi bày tà ác với cả thế giới để mọi người đều biết về những tội ác của ĐCSTQ. Mọi người trên toàn thế giới hãy yêu cầu công lý và hỗ trợ Pháp Luân Công.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/6/25/目睹辽宁省女子监狱迫害法轮功学员-242974.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/7/12/126665.html
Đăng ngày: 22-7-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.