Những kỷ niệm quý báu tại Thành phố Triều Dương tỉnh Liêu Ninh

[MINH HUỆ 9-10-2006] Tôi là một học viên lâu năm sống tại Thành phố Triều Dương, tỉnh Liêu Ninh. Tôi đã có được cái hạnh phúc to lớn là đã được tham dự ba khoá học Pháp Luân Đại Pháp của Sư phụ tại Hãng Sắt Lingyuan, Thành phố Cẩm Châu, và Thành phố Đại Liên. Đó là thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi được nghe chính Sư phụ giảng Pháp, được bắt tay với Sư phụ, và được chụp một tấm hình với Ông. Uy đức của Sư phụ và những sự mầu nhiệm của Đại Pháp đã khuyến khích tôi luôn. Tôi muốn chia sẻ một số những kinh nghiệm cá nhân của tôi nơi đây với các bạn đồng tu.

Vào lúc 5 giờ ngày 31 tháng Bảy, 1994, Sư phụ tổ chức khoá dạy tại đại thính phòng của Đại học Điện lực tại Thành phố Đại Liên. Nhiều bạn học viên và tôi đã đến ngày hôm trước và ở trong một khách sạn gần đó. Khi người giám đốc của khách sạn biết được rằng chúng tôi đến từ rất xa để học Đại Pháp, ông dành cho chúng tôi một giá hạ cho phòng ngủ. Giá bình thường cho mỗi phòng là 15 nhân dân tệ, nhưng người giám đốc chỉ nhận của chúng tôi có 12 nhân dân tệvà cho chúng tôi hai bữa ăn miễn phí mỗi ngày. Điều đó cho thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp danh tiếng như thế nào tại Trung Quốc thời bấy giờ.

Ngày 31 tháng Bảy, người liên lạc viên tại Đại học Điện lực nói với chúng tôi, “Sư phụ sắp đến. Chúng ta tất cả hãy đi đến chào mừng Ông.” Sư phụ đến bằng tàu thuỷ từ Thành phố Tế Nam sau khoá dạy nơi đó. Chúng tôi đi ra bến tàu với băng vải và hoa. Khi tàu dừng tại bến, Sư phụ lớn lao của chúng ta đi đến nơi chúng tôi. Sư phụ bắt tay từng người chúng tôi và chúng tôi tất cả cảm thấy ấm áp phi thường. Thật khó cho tôi để diễn tả các cảm giác của tôi lúc bấy giờ. Tôi là người may mắn nhất trên toàn cõi thế giới vì tôi cuối cùng đã tìm ra được Sư phụ.

Sau buổi gặp gỡ với Sư phụ, một người phụ nữ đến từ Thành phố Đại Liên với tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Tay chân của chị ta trở nên lạnh giá, và chị ta bắt đầu miệng nôn trôn tháo. Chị uống một số thuốc, nhưng cũng không hết. Lớp học không bao lâu sẽ bắt đầu, vì vậy tôi khuyến khích chị ta đi đến lớp học, “Chị không nên để lỡ mất cơ hội quí báu này.” Chi chuẩn bị ‘bao gói bệnh’ và đi với tôi. Chúng tôi ngồi vào hàng thứ 18 trong phòng giảng. Chị bắt đầu đổ mồ hôi. Chân và tay chị càng lạnh hơn. Trong hai giờ đồng hồ buổi học, chị cảm thấy càng lúc càng đỡ hơn, và chị không dùng nhà cầu hoặc nôn gì cả. Chị cảm thấy ấm sau buổi giảng. Sau này chúng tôi hiểu rằng là Sư phụ đã thanh lý cơ thể cho chị trước cả buổi dạy. Từ đó, chị kinh qua thế nào là một cơ thể không bệnh chút nào.

Mỗi học viên mà tham dự các khoá dạy Pháp Luân Đại Pháp của Sư phụ đều được chứng kiến uy lực của Sư phụ và sự mầu nhiệm tuyệt vời của Đại Pháp. Đó là một ngày trời mùa hạ như hun và hàng ngàn người chúng tôi đang ngồi trong một phòng giảng. Bình thường phải cảm thấy rất nóng. Nhưng phần đông chúng tôi không có giấy quạt và chỉ có một số ít người cầm quạt. Sư phụ kêu chúng tôi đừng có dùng quạt và chúng tôi càng quạt, càng cảm thấy nóng hơn. Sư phụ vừa nói như vậy, các học viên mà không đang tự quạt tất cả đều cảm thấy một luồn gió mát thổi qua, trong khi rất ít người mà vẫn quạt thì cảm thấy nóng.

Vào ngày cuối của khoá dạy tại Đại Liên, Sư phụ nói với chúng tôi, “Cho dù tôi được sinh ra tại Trung Quốc, tôi sẽ cống hiến sự cứu độ cho những người có tiền duyên trên khắp thế giới. Tôi sẽ đi dạy ở ngoại quốc trong nữa năm tới đây.” Khi ĐCSTQ bắt đầu cuộc khủng bố, chúng lăng mạ Sư phụ nói rằng Ông chạy ra ngoại quốc trốn. Sư thật là Sư phụ đi ngoại quốc để dạy Pháp từ sớm ngay năm 1994.

Vào cuối khoá giảng, các học viên trình quà lên Sư phụ. Các học viên từ Thành phố Triểu Dương dâng lên Ông một tấm gương mỹ thuật làm kỷ niệm. Sư phu quơ tấm gương trước chúng tôi ba lần và dục người liên lạc, “Ông phải chăm sóc cho các học viên tại Thành phố Triều Dương.” Chúng tôi tất cả đều rơi nước mắt.

Ngày 19 tháng Hai 1994, Sư phụ được mời tổ chức khoá học Pháp Luân Đại Pháp và Công tại Hãng Sắt Lingyuan. Người dẫn đầu hội đoàn công nhân tại hảng đã sắp đặt một phòng khách sạn đắt tiền cho Sư phụ tốn 240 đồng mỗi đêm. Cho dù hội đoàn hiến phòng ngủ miễn phí cho Sư phụ, Sư phụ trả tiền phòng ngủ đó theo giá thị trường và những ngày hôm sau đó Ông dọn đến một phòng ngủ rẻ tiền hơn. Lần đó đứa cháu trai chín tuổi của tôi đi theo tôi. Trước buổi học, nó bị bệnh mật (spleen) và sự ăn uống không tốt. Sư phụ thanh lý cơ thể cho nó trong hai ngày đầu của khoá giảng và từ đó nó ăn uống rất khoẻ mạnh.

Trong thời gian khoá học tại Hãng Sắt Lingyuan, tôi gặp một nữ học viên vào khoảng 60 tuổi. Bà là một cô giáo. Khi bà bị gửi đi về đồng quê để làm việc lao động cưỡng bách trong thời Cách Mạng Văn Hoá, cái lưng của bà bị trật. Bà bị liệt nửa người kể từ đó. Năm 1993, bà đi viếng Đại hội Sức khoẻ Đông phương tại Bắc Kinh và Sư phụ đã trị dứt cho bà.

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi là một người đàn bà già với nhiều bệnh tật như là xương lồi, bắp thịt co rút, bệnh tim, nhức xương, và đau chân và sống lưng. Mắt tôi cũng rất kém. Tôi chỉ có thể đọc những hàng chữ tựa trên nhật báo, cả trong khi mang kiếng. Sau khi tham gia các buổi dạy của Sư phụ lần đầu, mắt tôi được thấy lại. Tôi không còn cần mang kiếng nữa và tất cả các bệnh khác cũng đều biến mất.

Tôi may mắn đắc được Pháp và tôi muốn nói với mọi người về sự vĩ đại của Đại Pháp. Chúng ta hãy tu luyện tốt, ‘làm sáng tỏ sự thật’, và cứu độ chúng sinh nhiều hơn nữa.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/10/9/139626.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/10/24/79260.html

Đăng ngày 19-1-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share