Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-04-2021] Ma nạn thường xuất hiện khi chúng ta buông lơi tu luyện, khiến những sinh mệnh tà ác lợi dụng sơ hở và gây rắc rối cho học viên. Khi ma nạn đột nhiên xuất hiện, đó là khảo nghiệm để xem liệu học viên có thể làm tốt hay không, điều này phụ thuộc vào trạng thái tu luyện của học viên, xem học viên có học Pháp và hành theo Pháp hay không.

Ma nạn đột nhiên xuất hiện

Có lần vào lúc sáng sớm, có một nhóm cảnh sát tự xưng đến từ Phòng 610 đột nhập vào nhà tôi. Một người trong số họ nói rằng tôi phải đến đồn cảnh sát để trả lời một số câu hỏi, trong khi những người khác lục lọi túi xách, bàn làm việc và sách Đại Pháp trên giá sách của tôi. Tôi đã không có chuẩn bị cho sự việc đột ngột này. Mặc dù đã phát chính niệm, nhưng rõ ràng chính niệm của tôi không đủ mạnh.

Pháp của Sư phụ xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Tất nhiên, những khó khăn và mâu thuẫn sẽ không được báo trước cho chư vị; [nếu] nói cho chư vị biết hết, thì chư vị còn tu gì nữa? Chúng sẽ không có tác dụng. Thông thường chúng đột nhiên xuất hiện, [như thế] mới có thể khảo nghiệm tâm tính con người, mới có thể làm cho tâm tính con người thật sự đề cao lên, coi xem có thể giữ vững tâm tính hay không, vậy mới có thể xem rõ được; do đó những mâu thuẫn xảy đến không hề tồn tại ngẫu nhiên.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi bị giam giữ và bức hại, tôi luôn cảm thấy oán hận các cảnh sát. Khi nhìn thấy vẻ tự mãn trên khuôn mặt của một cảnh sát trẻ, tôi thấy rằng người này thật đáng thương: họ bị những tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ đầu độc, đang bị tà ác thao túng, nhưng họ không biết điều đó.

Tôi lặng lẽ nhẩm thuộc lòng Pháp khi trên đường đến đồn cảnh sát và phát chính niệm. Dần dần tôi bình tâm lại. Bằng ngữ khí ôn hòa, tôi nói với các cảnh sát trong xe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với họ rằng Chu Vĩnh Khang và Lý Đông Sinh, cựu lãnh đạo Phòng 610 trung ương, đều đang trong tù, và cuộc bức hại Pháp Luân Công không thể kéo dài, Phòng 610 sẽ sớm bị giải thể. Tôi khuyên họ lựa chọn cho mình một tương lai tươi sáng.

Những điều tôi nói dường như chạm đến trái tim của họ, và họ trông có vẻ xấu hổ. Tôi có thể nói rằng họ đã từng nghĩ về điều đó, và có lẽ sâu trong tâm họ cảm thấy khó chịu.

Mặc dù một số nhân tố tà ác thao túng họ đã bị loại bỏ khi tôi giảng chân tướng cho họ, nhưng tôi không thể phủ nhận hoàn toàn bức hại và đã bị giam giữ trong 15 ngày.

Dùng luật pháp phản bức hại

Sau khi trở về nhà từ trại tạm giam, tôi đã chia sẻ quan điểm của mình với các học viên về việc biện hộ cho bản thân bằng cách sử dụng Quy định về Luật Xem xét lại quyết định Hành chính.

Có rất nhiều vấn đề với cái gọi là “bằng chứng” được sử dụng để bắt giữ tôi. Địa điểm nơi tôi bị người ta tố cáo không giống với nơi tôi bị camera giám sát chụp lại. Chúng cách xa nhau và thời gian không khớp.

Tôi đã tận dụng Luật Xét lại quyết định Hành chính để tiếp tục giảng chân tướng. Tuy nhiên, quan điểm của tôi không phải là liệu “bằng chứng” được sử dụng chống lại tôi có sai hay không, mà là nhấn mạnh rằng việc bắt giữ tôi chỉ vì họ nghi ngờ rằng tôi đã phân phát tài liệu thông tin Đại Pháp là bất hợp pháp.

Một số học viên ủng hộ tôi, trong khi số khác lại phản đối cách tiếp cận của tôi. Các học viên không đồng ý với tôi cho rằng Luật Xem xét lại quyết định Hành chính sẽ chẳng đi đến đâu và rồi cũng sẽ dẫn đến hai kết quả: hoặc là họ sẽ bắt giữ tôi hoặc từ chối tiếp nhận trường hợp của tôi.

Sau khi học Pháp, tôi nhận ra rằng Luật Xem xét lại quyết định Hành chính chỉ là một cách khác để tôi giảng chân tướng và cố gắng chấm dứt cuộc bức hại. Mục đích là để cứu các cảnh sát, công tố viên và những người khác nữa đang làm việc trong hệ thống tư pháp. Miễn là mục đích của tôi tốt, mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp.

Được các học viên trợ giúp, tôi đã soạn thảo xong biểu mẫu xem xét lại quyết định hành chính. Trọng tâm là nhấn mạnh rằng cuộc bức hại Pháp Luân Công là bất hợp pháp, hay đúng hơn là “bằng chứng” được sử dụng để chống lại tôi là sai.

Chúng ta nên cứu các sĩ quan cảnh sát, công tố viên và những người làm việc trong các tòa án

Chúng ta phải từ bi để cứu người và loại bỏ những quan niệm người thường của chúng ta.

“Từ bi năng dung thiên địa Xuân

Chính niệm khả cứu thế trung nhân”

(Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

“Từ bi có thể hoà tan trời đất thành mùa Xuân

Chính niệm có thể cứu con người ở thế gian”

Các học viên Đại Pháp không có kẻ thù. Bức hại các học viên là phạm tội ác. Những cảnh sát tham gia bức hại là những sinh mệnh đáng thương nhất, vì họ bị những lời dối trá của ĐCSTQ lừa gạt. Chúng ta phải cứu họ. Nói cho họ biết chân tướng là để ngăn họ phạm tội thêm.

Tôi đã đến cơ quan công an và đưa đơn xem xét lại quyết định hành chính cho người trực ban. Khi anh thấy nội dung trong đơn nói về Pháp Luân Công, anh nhướng mày và nói với tôi khá gay gắt. Tôi cũng không ngạc nhiên, đồng thời bình tĩnh yêu cầu anh đọc nội dung trên tờ đơn. Anh miễn cưỡng cầm lên và đọc. Nét mặt của anh bắt đầu thay đổi, dần trở nên bình tĩnh hơn, đồng thời tôi cũng âm thầm phát chính niệm để loại bỏ các nhân tố cựu thế lực đang thao túng anh.

Tôi nói với anh ta rằng: “Tôi đã đến quầy tiếp tân để nộp đơn xem xét lại quyết định hành chính, nhưng họ nói với tôi rằng tôi phải xuất trình thông báo tạm giam trước khi họ có thể tiếp nhận hồ sơ của tôi. Cả tôi và gia đình tôi đều không nhận được thông báo tạm giam. Tôi biết thông báo này phải được ban hành từ đây.”

Anh ta đã gọi cho Đội An ninh Nội địa, và nói qua điện thoại: “Nếu anh không ra thông báo tạm giữ hành chính, thì làm sao anh ta có thể nộp đơn đề nghị xem xét lại quyết định hành chính?” Sau khi cúp điện thoại, anh nói với tôi rằng tôi sẽ phải đợi thêm một vài ngày nữa để có thể nhận được thông báo.

Cơ quan công an đã gửi thông báo tạm giữ hành chính đến đồn công an nơi tôi ở. Khi tôi đến đó để lấy, nhân viên phụ trách hộ khẩu đã hỏi tôi về nội dung chi tiết của sự việc này. Tôi đã tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng cho anh. Các nhân viên khác cũng vây quanh và lắng nghe. Sau khi họ biết tôi đang xem xét lại quyết định hành chính và cần thông báo tạm giữ hành chính, họ lập tức sao chụp thông báo, đóng dấu giáp lai và đưa cho tôi.

Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, tôi phát chính niệm, và đến tòa nhà chính quyền huyện để nộp đơn xem xét lại quyết định hành chính. Nhân viên lễ tân đọc kỹ và đột nhiên nói: “Tôi không thể chấp nhận điều này.” Khi tôi hỏi lý do tại sao, anh ta trả lời rằng: “Anh nói về khoản bồi thường nhưng lại không đề cập đến số tiền mà anh muốn.”

Tôi biết anh ta đang kiếm cớ để từ chối đơn. Tôi nghĩ rằng mình không nên để bị mắc kẹt trong một số chi tiết nhỏ, và ngay lập tức trả lời: “Tôi có thể bỏ phần đó.”

Anh ta không thể tìm được lý do nào khác để từ chối đơn nên đã miễn cưỡng tiếp nhận. Tôi kể cho anh nghe việc mình bị oan và bị bức hại vì đức tin. Tôi nói: “Tôi hy vọng anh có thể công bằng công chính.” Anh ta dường như đã thay đổi thái độ thù địch ban đầu và nói: “Đừng lo lắng! Chúng tôi sẽ xử lý theo quy định của pháp luật. Anh có thể về nhà và chờ thông báo.”

Một tuần sau, tôi nhận được một thông báo nói rằng tôi có thể tiến hành “kiểm tra” một phần của hồ sơ xem xét lại.

Mặc dù quá trình kiểm tra tương đối thủ tục, nhưng đó là một cơ hội quý giá để tôi có thể giảng chân tướng trực diện cho các quan chức chính phủ. Trọng tâm của tôi không phải là liệu “bằng chứng” có đủ hay không, cũng không phải để thay đổi phán quyết trước đó. Mục đích của tôi là chỉ ra rằng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp là sai trái và bất hợp pháp.

Qua quá trình này, tôi nhận thấy thái độ của họ thay đổi dần. Ban đầu, họ chỉ đồng ý rằng tôi có thể viết lại một phần nội dung trong hồ sơ. Sau đó, họ nói với tôi rằng tôi có thể dùng điện thoại để chụp lại. Rõ ràng là họ đã trở nên tử tế hơn với tôi. Cuối cùng, một người trong số họ nói: “Nếu bằng chứng hiện tại có thể chứng minh rằng họ đã sai, chúng tôi sẽ yêu cầu họ cung cấp thêm bằng chứng.”

Sau khi phân loại các bức ảnh, tôi có được một hồ sơ đầy đủ và chi tiết về toàn bộ quá trình bức hại, nhờ nó mà tôi có thể viết một bức thư trình bày chi tiết mọi thứ cho các bộ phận và nhân viên có liên quan.

Khi ngẫm lại lần bị bức hại này của mình, tôi nhận ra bản thân đã không chú ý đến sự an toàn, và tôi vẫn còn rất nhiều chấp trước, chẳng hạn như tâm tranh đấu, tâm làm các việc, tâm oán giận, v.v.. Nó cũng cho thấy tôi đã không tinh tấn học Pháp, và không phủ nhận hoàn toàn cuộc bức hại.

Đề cao thông qua việc viết thư cho những người có liên quan

Viết thư cho những người có liên quan cũng là một cơ hội để tôi đề cao trong tu luyện, đặc biệt là khi viết một bức thư mang theo thiện niệm cho người đã tố cáo tôi với cảnh sát. Khi tôi chỉnh lý lại bức thư, tôi thấy mình vẫn còn có tâm oán hận. Tôi đã bị sốc khi nhận ra rằng mình vẫn ôm giữ tâm oán hận sau rất nhiều năm tu luyện.

Bây giờ tôi đã nhận ra nó, tôi nên loại bỏ nó. Tôi quyết định viết lại bức thư. Trong khi viết lại bức thư, tôi cảm thấy buồn cho những người đã bị những tuyên truyền và lời dối trá của ĐCSTQ đầu độc. Tôi tự nhủ rằng họ đang đợi tôi nói cho họ biết chân tướng. Họ chỉ có thể được cứu sau khi minh bạch chân tướng và vứt bỏ những suy nghĩ xấu trong tâm trí họ. Tôi cảm thấy tính cấp bách của việc cần phải cho họ biết chân tướng. Sau khi viết lại bức thư, tôi thấy rằng nó chân thành hơn.

Các nhân viên cảnh sát đến bắt giữ tôi thuộc một quận khác, ở rất xa chỗ tôi sống, và những cuốn sách Đại Pháp mà họ tịch thu của tôi được giữ trong đồn cảnh sát đó. Điều đó khiến tôi gặp khá nhiều khó khăn trong việc lấy lại chúng.

Tôi phải đi rất lâu mới đến được đó, nhưng khi tôi đến nơi, tôi lại không gặp được viên cảnh sát mà tôi cần gặp. Thậm chí ngay cả khi tôi đã gặp anh ta, thì anh ta cũng không muốn nói chuyện với tôi. Anh ta đã chuyển tôi sang các bộ phận khác, hoặc chỉ nói với tôi rằng cấp trên của anh ta đã ra lệnh cho anh ta không được trả lại sách cho tôi. Trong quá trình này, tôi đã cố gắng hết sức để nói với họ càng nhiều về Đại Pháp càng tốt, để mỗi chuyến đi của tôi có giá trị.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy không có hy vọng sau khi đến thăm họ vài lần mà không nhận lại được gì, tôi đã muốn từ bỏ.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện ấy, khó nhất vẫn không chỉ là chịu khổ. Chịu thêm chút khổ rồi mau chóng qua đi; chưa làm tốt thì về sau minh bạch trở lại; khó nhất là khi vô vọng, khi không thấy hy vọng mà vẫn có thể tinh tấn thẳng tiếp; đó là khó làm được nhất.” (Giảng Pháp tại hội thảo luận Đài truyền hình Tân Đường Nhân [2009])

Khi nghĩ lại tôi không thấy khó. Đúng là tôi đã phải mất công đi đến đó mấy lần, nhưng lần nào đến đó họ cũng đều lắng nghe tôi nói, điều này cũng đáng.

Viên cảnh sát mà tôi nói chuyện nhiều bắt đầu cảm thông hơn, và thái độ của anh cũng dần thay đổi. Anh hứa sẽ nói chuyện lại với cấp trên của mình. Sau đó anh bảo tôi đến thăm văn phòng của anh. Sau khi tôi đến, anh đưa tôi đến trụ sở chính. Vị lãnh đạo lịch sự mời tôi ngồi xuống.

Tôi biết anh muốn nghe chân tướng, vì vậy tôi đã nói với anh về cuộc thỉnh nguyện ôn hòa vào ngày 25 tháng 4 năm 1999, và cuộc bức hại vào ngày 20 tháng 7 năm đó bắt đầu như thế nào. Anh chăm chú lắng nghe.

Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy cũng có đức tin, và anh tin vào chủ nghĩa Mác. Tôi hỏi anh: “Anh biết được bao nhiêu về Marx?” Sau đó, tôi bắt đầu nói với anh rằng: “Tuyên ngôn Cộng sản ngay từ đầu đã nói ‘Một bóng ma đang ám ảnh châu Âu – bóng ma của chủ nghĩa cộng sản.’” Anh đã không ngắt lời tôi mà ngược lại còn cẩn thận lắng nghe. Có thể anh chưa bao giờ từng nghe sự thật như vậy. Lúc đó tôi cảm thấy mình tràn đầy chính niệm, và tôi đã nói một cách tự nhiên và rõ ràng, vì vậy anh không cảm thấy bị xúc phạm.

Tôi đã không để ý thời gian, sau đó vị lãnh đạo đứng dậy đi đến chỗ viên cảnh sát đang thụ lý hồ sơ, và nói nhỏ vào tai anh này. Sau đó viên cảnh sát này đã trả lại toàn bộ các sách Đại Pháp cùng các vật dụng khác của tôi mà họ đã tịch thu.

Tôi biết rằng hai người này đã lựa chọn đúng sau khi họ minh bạch chân tướng về Đại Pháp. Tôi rất vui vì tương lai tươi sáng mà họ đã chọn cho mình.

Trên đây là chút trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, có điểm nào không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/16/423027.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/7/13/194070.html

Đăng ngày 26-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share