Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Mỹ Quốc

[MINH HUỆ 10-08-2021]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Chào các bạn đồng tu

Tôi năm nay 26 tuổi, là người Romania, hiện đang định cư tại Mỹ. Lần đầu tiên tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp từ một người bạn ở Romania vào năm 2018. Mặc dù tôi không bắt đầu tu luyện ngay lập tức, nhưng cuộc sống của tôi đã được cải thiện đáng kể từ đó.

Đắc Pháp

Từ khi chào đời tôi đã là một tín đồ Cơ đốc, có đức tin vào Chúa. Thuận theo năm tháng trôi qua, rất nhiều sự việc quanh tôi cũng phát sinh biến hóa. Nhưng sâu thẳm trong tâm, tôi vẫn luôn không ngừng tìm kiếm ý nghĩa của sinh mệnh và chân lý của vũ trụ.

Có một khoảng thời gian, tôi cảm thấy lạc lõng và mất phương hướng, cha mẹ cũng đưa đến cho tôi rất nhiều khổ nạn. Tôi đã cố thử tìm kiếm chân lý trong các giáo phái Cơ đốc khác nhau. Tôi đàm luận với rất nhiều vị mục sư, đọc rất nhiều sách liên quan về tâm linh và tu luyện. Nhưng tất cả những điều này đều không phải là điều đích thực mà sâu thẳm trong tôi vẫn luôn tìm kiếm.

Tôi nhớ rõ trước khi tôi gặp được người bạn đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi, suốt một thời gian dài, trong tâm tôi có một trực giác rất mãnh liệt rằng tôi đã tiến rất gần đến điều mà mình vẫn đang tìm kiếm. Tôi còn chia sẻ với cô ấy về cảm giác này, nhưng khi ấy cô vẫn chưa tu luyện.

Về sau, khi cô ấy giới thiệu Đại Pháp cho tôi, và cho tôi xem một đoạn video trên Youtube về những người tu luyện Đại Pháp, tôi xúc động sâu sắc, dường như có điều gì đó sâu thẳm trong tôi được đánh thức. Kể từ đó, mọi thứ đều thay đổi.

Khi vừa tiếp xúc với Đại Pháp, tôi chỉ đọc một phần nhỏ trong cuốn “Chuyển Pháp Luân“, mãi đến sau này tôi mới đọc hết cả quyển. Khi đó tôi vẫn chưa tu luyện, bởi vì tôi biết nếu tu luyện, cần phải sắp xếp tốt rất nhiều sự việc, bao gồm cả việc phải đối diện với tâm sợ hãi, thừa nhận mình đã phạm một vài sai lầm v.v.

Mặc dù không thực sự hiểu thế nào là tu luyện, và cảm thấy rất khó để hạ quyết tâm tu luyện Đại Pháp, nhưng khi đó, cuộc sống của tôi đã bắt đầu được cải thiện, tính cách tôi dần dần thay đổi, thân thể cũng được tịnh hóa. Ví dụ, tôi không thấy mùi vị của thuốc lá có gì thơm ngon nữa, và tôi đã bỏ nó. Đồng thời tôi cũng không còn quá để ý đến việc có ăn thịt hay không. Tôi thậm chí còn được chỉ dẫn đến để mua một cuốn “Chuyển Pháp Luân”.

Sau rất nhiều cải biến và gặp ma nạn, tôi đến Mỹ để kết hôn với chồng, và bắt đầu tu luyện. Cùng với việc học Pháp, tôi dần minh bạch ra chính là Đại Pháp đã vẫy gọi tôi, đây cũng là duyên phận Trời định của tôi.

Lần đầu tiên tôi học Pháp, tôi cho rằng từ khi tôi bắt đầu tu luyện thì Sư phụ cũng bắt đầu quản mình. Nhưng càng học Pháp, tôi càng thực sự cảm nhận được sự bảo hộ của Sư phụ ngay từ lần đầu tiên tôi tiếp xúc với cuốn Chuyển Pháp Luân, ngay từ khi tôi mở trang đầu tiên của cuốn sách. Nhưng hiện tại, cùng với việc không ngừng tu luyện và có sự hiểu biết càng ngày càng sâu sắc đối với Pháp, tôi ngộ được rằng, từ rất lâu rất lâu về trước Sư phụ đã quản tôi rồi.

Sư phụ giảng:

“Chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường. Tất nhiên chúng tôi nói về duyên phận; mọi người ngồi tại đây đều là duyên phận.” (Chuyển Pháp Luân)

Hoàn cảnh tu luyện

Khi tôi vừa đến Mỹ cũng là lúc dịch bệnh bắt đầu bùng phát, vì vậy tôi không thể đi ra ngoài hoặc gặp gỡ với các đồng tu. Mọi thứ ở đây đều mới lạ đối với tôi. Vào thời điểm đó, tôi đang học Chuyển Pháp Luân bằng tiếng Romania, và tôi chỉ giao tiếp với một người bạn (đồng tu) ở Romania. Chúng tôi khuyến khích nhau trong tu luyện và chia sẻ với nhau những thể hội trong tu luyện. Con xin cảm ơn sự an bài từ bi của Sư phụ, cho con gặp cô ấy, và tạo cho hai chúng con, hai con người ở hai quốc gia khác nhau, cách xa nhau hàng nghìn dặm một môi trường tu luyện hiếm có như vậy. Trong thời gian đó, tôi đã xem các video giảng dạy của Sư phụ và học được năm bài công pháp.

Khi dịch bệnh ở Hoa Kỳ vẫn còn ở đỉnh điểm, tôi đã nghĩ đến việc liên hệ với một điểm luyện công gần đó. Chỉ một vài giây nói chuyện điện thoại với đồng tu tại điểm luyện công, tôi liền cảm thấy phấn chấn và ngay lập tức cảm nhận được trường của Đại Pháp. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc trong suốt cả ngày hôm đó. Do tình hình dịch bệnh nên các điểm luyện công bên ngoài phải tạm dừng, nhưng đồng tu đề nghị học Pháp với tôi qua điện thoại mỗi ngày. Cô ấy đọc bằng tiếng Trung và tôi đọc bằng tiếng Anh. Điều này giúp tôi hiểu được tầm quan trọng của việc học Chuyển Pháp Luân và tu luyện tinh tấn.

Sau một thời gian, cô ấy chỉ cho tôi cách sử dụng phần mềm, vì vậy tôi đã tham gia một nhóm học tiếng Anh hàng tuần. Tôi nhớ rằng lúc đầu, vì tôi mới bắt đầu học tiếng Anh và còn chưa thích nghi với cách phát âm của người bản ngữ nên tôi rất ngại và lo lắng khi nói chuyện và học Pháp. Dần dần, bằng cách đọc Chuyển Pháp Luân, tôi bắt đầu hướng nội và từ bỏ các chấp trước. Có một giai đoạn, tôi cảm thấy rất khó khăn khi học Pháp trong nhóm học tiếng Anh. Lúc đầu, tôi không thể hít thở một cách bình thường thậm chí cảm thấy ngột ngạt, và tôi đã khóc sau khi chúng tôi đọc xong.

Sau đó, tôi nhận ra rằng tôi đã quá chấp trước vào danh, chấp trước vào cách người khác nghĩ về tôi và thể diện của bản thân. Vì tôi muốn đọc như một người nói tiếng Anh bản ngữ, nên đã sinh ra tâm tật đố. Tôi còn nhận ra mình có quan niệm với các đồng tu khác trong nhóm. Ví dụ, khi đọc Pháp, tôi thích nghe một đồng tu nào đó đọc thay vì nghe các đồng tu khác. Và khi những người khác thiện ý chỉ ra vấn đề về khẩu âm của tôi, hoặc khi họ không nghe rõ và yêu cầu tôi đọc lại, tôi sẽ cảm thấy phiền phức, khó chịu. Tôi dần ý thức được rằng tôi cũng đang tự gán nhãn cho người khác theo cách tương tự. Và tôi hiểu rằng vì tôi không thể nhẫn nại, nên mới cảm thấy khó chịu khi cần đọc lại hay sử dụng cách diễn đạt khác.

Dần dần, tôi chấp nhận rằng những người không phải là bản xứ có khẩu âm là chuyện bình thường, buông được cái tâm không nhẫn với những sai lầm của bản thân. Tôi bắt đầu đặt tâm vào việc làm thế nào đề cao trình độ tiếng Anh, không còn kỳ kèo trước những gì bản thân không biết. Những trải nghiệm này cũng khiến tôi hiểu ra chân lý “bất thất bất đắc” [Chuyển Pháp Luân], bởi vì trước đây tôi quá sợ người khác giễu cợt chê cười khẩu âm của tôi hoặc không có ấn tượng tốt với tôi. Sau một quá trình dần dần từng bước, tôi đã bỏ được tâm tranh đấu, lo sợ, tật đố, và chấp trước vào hình tượng bản thân.

Sư phụ giảng:

“Điều chúng ta mất thực sự là những điều không tốt, chúng là gì? Chính là nghiệp lực; nó tương phụ tương thành với các chủng tâm của con người. Ví như nói rằng những người thường chúng ta có các chủng tâm không tốt, chỉ vì lợi ích cá nhân mà làm những điều không tốt, vậy sẽ nhận phải loại vật chất màu đen—nghiệp lực. Điều này có quan hệ trực tiếp đến những tâm của bản thân chúng ta; nếu muốn vứt bỏ những thứ không tốt ấy, thì đầu tiên chư vị cần thay đổi cái tâm kia mới được.” (Chuyển Pháp Luân)

Giảng chân tướng

Bằng việc học sâu hơn các bài giảng Pháp của Sư phụ tại các địa phương, tôi nhận ra rằng việc giảng chân tướng về Đại Pháp cho người dân toàn thế giới là vô cùng quan trọng. Vì tôi đến Hoa Kỳ cách đây không lâu, và dịch bệnh vẫn đang tiếp diễn, nên tôi không có cơ hội tham gia hạng mục giảng chân tướng.

Tôi bắt đầu có suy nghĩ về việc luyện các bài công Pháp ở khuôn viên cạnh khu chung cư nhà tôi. Nhưng phải mất một thời gian cho đến khi tôi thực sự quyết tâm làm việc đó.

Sư phụ giảng:

“Trách nhiệm chư vị mang trên thân là cứu độ chúng sinh toàn thế giới, so ra thì còn lớn hơn; cho nên chư vị nhất định phải cải biến tư tưởng [và] hành vi của mình.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Đồng thời, tôi bắt đầu học cách gấp hoa sen bằng giấy. Sư phụ đã dùng nhiều phương thức để điểm hóa tôi ra ngoài luyện công, và tôi hiểu rằng đó thực sự là điều tôi nên làm. Vào ngày đầu tiên luyện công bên ngoài, một người hàng xóm đã đặc biệt đến gặp tôi và bày tỏ sự quan tâm của anh ấy đối với Pháp Luân Đại Pháp. Bây giờ, nhiều người đi ngang qua đều biết tôi, và một số người nói rằng họ rất vui khi thấy tôi luyện công ở đó. Một ngày nọ, một người phụ nữ nói với tôi rằng: Cô ấy đã có một ngày rất khó khăn, nhưng sau khi gặp tôi, cô ấy cảm thấy thật tuyệt. Những lời này của cô khiến tôi cảm động, tôi biết rằng đây là sự an bài của Sư phụ, để tôi nhận ra trường tu luyện của Đại Pháp là vô cùng mỹ hảo đối với tất cả chúng sinh. Khi tôi luyện công, mọi người thường mỉm cười và chủ động chào tôi.

Trải nghiệm luyện công bên ngoài đã giúp tôi phơi bày rất nhiều chấp trước, chẳng hạn như chấp trước chứng thực bản thân hơn là chứng thực Đại Pháp, bởi vì khi mọi người khen con hạc giấy của tôi gấp đẹp, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc. Đôi khi vì luyện công ngoài trời, tôi thậm chí còn thấy mình trông thật ngầu và thông minh.

Sư phụ giảng:

“Vi danh giả khí hận chung sinh” (Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

“Người vì danh suốt đời mang hận” (Hồng Ngâm)

Đôi khi những ý nghĩ này cứ hiện lên lặp đi lặp lại khiến tôi cảm thấy thất vọng về bản thân. Tuy nhiên, tôi biết rằng tu luyện là một quá trình lâu dài, và mỗi khi những chấp trước này xuất hiện, tôi có thể loại bỏ chúng thông qua việc tu luyện tinh tấn. Và trên thực tế, việc chúng bị phơi bày ra là việc tốt, để tôi có thể phát hiện ra và loại bỏ hơn nữa từng tư từng niệm không đặt trên Pháp.

Thời điểm đó, tôi cũng bắt đầu đi thu thập chữ ký của mọi người trong khu vực của tôi để chấm dứt nạn mổ cướp nội tạng sống. Trong quá trình này, tôi thường lo lắng về việc làm thế nào để làm tốt hơn, làm thế nào để bắt chuyện với mọi người và giải thích cho họ dễ hiểu. Tôi cũng sợ mình không có đủ kiến ​​thức xã hội và chính trị, đồng thời không tự tin về vốn tiếng Anh của mình. Đó là lý do tại sao tôi không muốn làm một mình. Tôi luôn hy vọng có thể tham gia cùng các học viên khác. Điều này cũng phản ánh chấp trước vào tình của tôi, tôi đã không tín Sư tín Pháp. Tôi nhận ra rằng tất cả những chấp trước và can nhiễu này sẽ cản trở tôi làm những gì mà một đệ tử Đại Pháp nên làm. Ngoài ra, tôi ngộ được rằng để làm tốt công việc giảng chân tướng không nhất thiết phải có nhiều kiến ​​thức về một số chủ đề nhất định, mà phải đặt tâm chứng thực Pháp và vạch trần cuộc bức hại của tà ác đối với các đệ tử Đại Pháp.

Trong thời gian đó, Sư phụ cũng điểm hóa cho tôi học thuộc “Hồng Ngâm”. Điều này đã giúp tôi đề cao lên rất nhiều. Bất cứ khi nào tôi đi thu thập chữ ký hoặc gặp can nhiễu, tôi đều niệm “Khổ kỳ tâm chí” (Hồng Ngâm) và tôi thường có thể cảm thấy rằng những quan niệm và chướng ngại trong lòng tôi đã được thanh lý hết.

Trong thời gian này, tôi đã có một số cơ hội để giảng chân tướng cho người Trung Quốc. Một lần, tôi gặp một người có phần phản cảm với Pháp Luân Công. Anh ấy nói rằng khi Đại Pháp được truyền ra ở Trung Quốc, anh ấy cũng là một học viên. Nhưng anh lặp đi lặp lại những tuyên truyền giả dối của Trung Cộng, bao gồm cả việc Hoa Kỳ chống lại Trung Quốc như thế nào. Tôi đã cố gắng hết sức giảng chân tướng cho anh ấy, nhưng dường như chúng tôi không thể đi đến điểm chung. Khi tôi đề cập đến vụ Thảm sát Thiên An Môn, anh ấy nói rằng mặc dù ĐCSTQ không hoàn hảo, nhưng Pháp Luân Công là một tổ chức bất hảo mà lại rất phổ biến ở phương Tây. Tôi hỏi anh, nếu ĐCSTQ tốt như vậy, tại sao anh lại di cư đến Hoa Kỳ. Câu hỏi này khiến anh ấy suy tư trong giây lát, và tôi cảm nhận được rằng phần thiện của anh ấy đã hiểu được điều mà tôi muốn nói.

Trải nghiệm lần này và những lần giảng chân tướng khác cho người Trung Quốc đã giúp tôi phát hiện ra một chấp trước thâm căn cố đế. Ví dụ, khi trò chuyện, đôi khi đối phương sẽ nói rất to tiếng. Tôi cảm thấy, anh ấy muốn người khác nghe những gì anh ấy nói thay vì lắng nghe tôi. Sau khi hướng nội, tôi nhận ra điều này phản ánh khía cạnh khác của việc chấp trước vào hình ảnh và danh tiếng của bản thân, và nỗi sợ bị người khác đánh giá hay tỏ thái độ không tốt với tôi.

Tôi nhận ra mình có một quan niệm, rằng việc giảng chân tướng cho những người Trung Quốc đã từng sống ở Trung Quốc và bị Trung Cộng đầu độc sẽ khó hơn. Và khi họ nói với tôi rằng họ không thích hoặc không chấp nhận Đại Pháp, tôi đã không đối xử từ bi, trái lại trong tâm tôi cảm thấy họ thật đáng thương và cũng đáng cười. Tôi tự hỏi làm sao những người này không nhận ra rằng mình đã bị tẩy não. Tôi cảm thấy rất biết ơn vì qua khổ nạn này, tôi nhận ra rất nhiều chấp trước, bao gồm nhiệt tình quá mức, sợ hãi, tức giận và quá chú ý đến hình tượng bản thân. Tôi cũng chân thành hy vọng rằng những chúng sinh mà tôi chưa thể cứu sẽ vẫn có cơ hội biết được chân tướng. Đồng thời, tôi cần nhớ phát chính niệm để loại bỏ những tà ác đằng sau đang thao túng con người. Hướng nội sâu hơn, tôi nhìn thấy bản thân chấp trước vào kết quả. Tôi đã rất nhiều lần cố gắng thay đổi suy nghĩ của người khác thay vì từ bi giảng chân tướng và để mọi người tự đưa ra lựa chọn lý trí cho bản thân.

Sư phụ giảng:

“Tôi thường hay nói câu này, tôi nói rằng chư vị nếu dùng ‘Thiện tâm’, hoàn toàn không có ‘tự tư’, không nghĩ chút gì về mình hết, hoàn toàn là tốt cho người ta, chư vị nói mấy lời với họ, họ sẽ bị chư vị cảm động đến rơi lệ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân)

Khi tôi giảng chân tướng, rất nhiều lần tôi không xuất phát từ tâm từ bi, mà là lo sợ, sợ bản thân không làm những việc mà người tu luyện Đại Pháp nên làm. Điều này thường làm cho các cuộc trò chuyện bị lạc sang các chủ đề về chính trị và các khía cạnh khác của xã hội, và tôi không thể giảng chân tướng tốt, đặc biệt là với chồng tôi. Những trải nghiệm này đã khiến tôi loại bỏ được rất nhiều chấp trước, oán hận, giận dữ, tật đố, tình và một số quan niệm. Chẳng hạn như, tôi thích ở cùng với những người có cùng quan điểm với tôi. Tôi thường coi thường những người có tư tưởng “cánh tả“ và cảm thấy không thoải mái khi nói chuyện với họ. Tất nhiên, những điều này không phù hợp với Pháp và các Pháp lý mà Sư phụ dạy. Tôi không ngừng điều chỉnh bản thân để loại bỏ tất cả những phần không phù hợp với tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi càng hiểu rằng, là người tu luyện Đại Pháp, chúng ta không phải đến để thay đổi lịch sử, mà là để đánh thức thiện niệm của chúng sinh.

Tu luyện đã cải biến tôi

Đã hơn một năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện tinh tấn, và tôi không cách nào diễn tả bằng lời những thay đổi mà Đại Pháp đã mang đến cho tôi. Tôi đã trở nên trầm tĩnh hơn và có thể buông bỏ những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống thật nhẹ nhàng. Tôi đã cải thiện mối quan hệ của mình với mọi người trong cuộc sống đồng thời có thể tập trung, chỉ chuyên tâm làm một việc tại một thời điểm. Trước đây, tôi luôn dễ bị phân tâm và không thể tập trung vào một việc. Hàng ngày, tôi đều đang học cách kiềm chế bản thân và không để cơn nóng nảy phát tác. Đôi khi điều này thật sự khó, nhưng tôi biết nó rất quan trọng. Trong tâm có Pháp, cùng với sự chỉ dẫn của Sư phụ, tôi có thể vượt qua mọi khổ nạn.

Từ khi còn nhỏ cho đến những năm gần đây, tôi luôn cảm thấy xấu hổ về quá khứ và nơi tôi lớn lên. Tôi đã từng oán hận với cha mẹ và cuộc đời của mình, nhưng bây giờ, tôi không hối hận, và lòng tôi tràn ngập niềm cảm ân. Cuộc sống, gia đình và cả việc đến Mỹ của tôi, tất cả đều được Sư phụ bảo hộ. Tôi vô cùng trân trọng cơ duyên vạn cổ để có thể trở thành một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi muốn đề cao tâm tính của mình hơn nữa, chăm chỉ luyện công, dũng mãnh tinh tấn, làm tốt nhiệm vụ trợ Sư cứu chúng sinh.

Trên đây là chia sẻ của tôi, một học viên mới. Cảm ơn các bạn đồng tu, cảm tạ Sư phụ đã khuyến khích con viết ra những tâm đắc thể hội trong quá trình tu luyện.

Con xin cảm tạ Sư phụ!

Cảm ơn các bạn đồng tu!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/11/194555.html

Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/10/429254.html

Đăng ngày 12-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share