Bài của một học viên tại Brazil

[MINH HUỆ 25-4-2011]

Con đường tu luyện

Lúc đó tôi đang luyện bài công pháp số 5. Khi tôi đủ tĩnh, tôi nhìn thấy cảnh này:

Tôi thấy mình đang ngồi trên đỉnh chóp của một ngọn núi. Chỉ có mây ở đó, tôi như đang ngồi trên đỉnh của một núi băng trôi ở giữa đại dương.

Ở đó tôi cảm thấy rất cô đơn. Các học viên khác mà cùng tu luyện với tôi trên đường lối đó suốt nhiều năm tháng đã rời đi. Một số bỏ cuộc, một số không thể chịu đựng thêm chút nào nữa.

Tôi biết mình không thể thành công trên đường lối ấy, hoàn thành tu luyện, và trở về ngôi nhà thực sự của mình, nhưng tôi vẫn chẳng tìm thấy con đường nào khác nữa, và tôi cũng biết là ít nhất thì ở lại đó tôi sẽ không rớt xuống. Tôi vững vàng, nhưng vướng mắc. Tôi đang chờ đợi.

Sau đó, nhớ lại, tôi nhận ra thật lạ là tôi đã ngồi tại đó thật là lâu, khi tôi biết là mình đã gặp Sư Phụ từ trước đây hết sức lâu, rằng tôi phải luôn luôn theo sát Ngài, và rằng tôi đã sống qua nhiều kiếp sống. Tôi nhìn thấy mấy đời trong “mộng”, và một số đời tôi chỉ nhớ đến mà thôi. Tôi biết mình đã từng là một nghệ sĩ dương cầm, và họa sỹ trong một kiếp khác, rằng tôi đã từng sống ở Hy Lạp cổ đại, từng sống ở thời các nền văn minh tiền sử châu Mỹ…

Dù thành tựu nào tôi đã đạt đến chăng nữa, tôi nhận ra là khi ngồi đó, tôi có thể phân thân và đầu thai vào một nơi nào đó khác đồng thời, và khi tôi hoàn thành các kiếp sống tôi sẽ trở về nơi đó và ngồi.

Theo cách này, tôi có thể giảm nhẹ hầu hết nghiệp lực mà tôi đã gây ra, nhưng tôi không thể giải quyết vấn đề cơ bản, đó là triệt để trừ tận gốc căn nguyên của nghiệp lực ấy. Chẳng ai có thẻ làm được điều đó, ngoại trừ Sư Phụ.

Tôi còn nhận ra là sau khi gặp Sư Phụ lần đầu tiên trong không gian này, tôi ngồi đó chờ đợi, tìm kiếm bất cứ nơi nào Ngài có thể lại đến, và đi theo. Theo để lắng nghe, để nhìn, và để học từ ánh hào quang của Ngài. Và trợ giúp, và làm hết sức để thực hiện những lời dạy và chỉ dẫn của Ngài. Tôi thất bại nhiều lần, nhưng đôi khi thành công. Như nhiều học viên khác, tôi đang trợ giúp Sư Phụ kiến lập nền văn minh nhân loại.

Trở lại đỉnh núi kia: Tôi đang đợi, và thời gian rất lâu sau, tôi cảm thấy trong tâm mình rằng tôi không thể nào ở lại đó mãi mãi, tôi thầm thỉnh cầu một con đường, và tôi đã thấy. Một tiểu thiên sứ bay trên đầu nhìn tôi, mỉm cười, rồi biến mất. Tôi biết ý nghĩa – Ngài đang ngụ ý: “Câu trả lời của con sẽ đến”. Bởi tôi đang ngồi trên đỉnh công trụ, nên tiểu thiên sứ ở trên tôi thì cao hơn, đó là một câu trả lời từ bên trên. Tôi giữ tĩnh và tập trung chú ý. Một lát sau, tôi thấy trong những đám mây bên dưới có một ánh sáng bùng lên, như là một cầu vồng thật đẹp. Tôi biết phải làm gì. Tôi từ bỏ mọi chấp trước mà tôi có, và đi theo ánh sáng ấy. Khi cảnh ấy trong tâm trí tôi ngừng lại, tôi xuất định, hợp thập và hoàn thành buổi thiền định.

Lần này, đứng trên mặt đất, ở một nơi, và sát cánh với những sinh mệnh vĩ đại nhất, thông qua Đại Pháp, chúng ta đang trở về nhà.

Giây phút ngắn ngủi trở về nhà

Một ngày nọ, khi đang đi trên đường và ngẫm nghĩ về Pháp vang trong tâm trí, tôi thấy một hình ảnh – đó là một phần của vũ trụ, và các chúng sinh ở đó.

Vấn đề trong việc mô tả điều đó là chẳng có gì ở đó cả, không hình thể, không màu sắc, nhưng những chúng sinh ở đó, chỉ có tâm trí, sống trong hạnh phúc vô biên. Họ không muốn bất cứ điều gì, không mong cầu, không hữu ý, không suy nghĩ; họ chỉ thưởng ngoạn vũ trụ ấy và nhìn hướng về Ngài, thậm chí biết rằng họ sẽ không bao giờ được thấy Ngài trong uy đức tối cao, nhưng vẫn đợi, đợi mãi mãi nếu cần thiết, đợi Ngài hiển hiện, để dẫn dắt họ. Và chỉ khi đó, họ mới xúc động mà thôi.

Tôi hy vọng bức tranh này không quá nhạt nhòa. Thật khó truyền đạt bằng lời và một bức vẽ trống không. Đấy là điều mà tôi có thể nhận thức được: cái “Không”, sự tĩnh lặng, và ý chí của Ngài đang cấp năng lượng cho Pháp Luân. Đó là giây phút ngắn ngủi khi tôi trở về ngôi nhà của mình.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/4/25/124632.html
Đăng ngày 14-5-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share