Bài viết của Chu Thanh Lan

[MINH HUỆ 12-08-2021] Trong Tây Du Ký, chương 71, “Tôn Ngộ Không đánh chết yêu quái, Quan Thế Âm Bồ Tát xuất hiện thu phục yêu quái”, viết rằng: Khi thầy trò Đường Tăng đến Chu Tử Quốc để xin giấy thông hành, vừa lúc nhà vua của Chu Tử Quốc ban chiếu dụ tìm ngự y để chữa trị căn bệnh lâu năm của mình. Tôn Ngộ Không liền lấy bản chiếu dụ xuống, biến hóa một chút, thế là trị khỏi căn bệnh lâu năm của nhà vua.

Hóa ra, ba năm trước, Vương phi Thánh Kim của Quốc vương Chu Tử Quốc bị yêu quái bắt đi. Yêu quái cách một quãng thời gian lại tìm đến Quốc vương, đòi cống nạp hai cung nữ. Quốc vương ngày đêm ưu tư không thôi, cuối cùng lâm trọng bệnh suốt ba năm qua. May mắn thay, Tôn Ngộ Không ra tay cứu, Quốc vương mới thoát khỏi bệnh tật.

Vừa lúc Tôn Ngộ Không chuẩn bị tiêu diệt yêu quái thì Quan Âm Bồ Tát xuất hiện, thu phục yêu quái. Quan Âm giải thích với Tôn Ngộ Không rằng con yêu quái thực kia là vật cưỡi Kim Mao Hống của Bồ Tát. Nó một mình trốn xuống nhân gian, lừa Hoàng hậu để giúp Quốc vương tiêu trừ tai họa.

Tôn Ngộ Không không hiểu yêu quái giúp Quốc vương tiêu trừ tai họa như thế nào. Quan Thế Âm Bồ Tát giải thích tiếp rằng lúc nhà vua còn là thái tử, ông là một cung thủ cừ khôi và rất thích săn bắn. Một hôm, ông làm một con khổng tước nhỏ bị thương và giết chết một con khổng tước khác. Hai con khổng tước này lại là của Bồ Tát Khổng tước Đại Minh Maurya Vidya Rani.

Quan Thế Âm Bồ Tát nói với Tôn Ngộ Không. “Quốc vương ba năm bị bệnh như vậy là để hoàn trả tội nghiệp do bắn chết khổng tước. Nay đã hết ba năm oán khiên, may mắn là ngươi đã tới cứu chữa cho Quốc vương. Ta cũng tới để thu yêu về.”

Câu chuyện này giúp chúng ta hiểu rằng con người mắc bệnh đều là có nguyên do và mọi thứ đều có quan hệ nhân quả.

Nguyên nhân sâu xa của những bất hạnh của con người

Giới tu luyện tin rằng khi người ta làm việc xấu hay làm tổn hại người khác thì sẽ tạo nghiệp. Một người có nhiều nghiệp lực sẽ có thể mắc bệnh, gặp bất hạnh, khó khăn, tai ương, tai nạn, thậm chí là mất mạng; nơi nào có nhiều nghiệp lực thì nơi đó sẽ đói nghèo, chiến tranh, thiên tai nhân họa, bệnh dịch, v.v.

Chương 87 trong Tây Du Ký, có tựa đề, “Huyện Phượng Tiên mạo phạm, Trời dừng mưa, Tôn Đại thánh khuyến thiện, mưa không ngớt”, kể về một trận hạn hán nghiêm trọng kết thúc khi quận hầu nhận ra sai lầm của mình và ra lệnh cho người dân thành khẩn cầu Trời xót thương cho mưa thuận gió hòa.

Khi thầy trò Đường Tăng đến Huyện Phượng Tiên, họ chứng kiến cảnh khắp nơi tiêu điều. Nơi đây từng là vùng đất trù phú, nay lại bị hạn hán nghiêm trọng trong ba năm liên tiếp, dân trong vùng chết đói tới hai phần ba. Đúng lúc quận hầu dán bảng yết thị chiêu Pháp sư cầu mưa cứu dân. Tôn Ngộ Không bèn ra tay cứu giúp.

Khi đến Tây Môn Quan, Tôn Ngộ Không mới hay cơn hạn hán này là do thiên thượng trừng phạt quận Phượng Tiên. Hóa ra vào ba năm trước, khi Ngọc Hoàng Thượng Đế cùng quần thần đi thị sát, thấy quận hầu Phượng Tiên mạo phạm Ngọc đế. Thê tử của quận hầu vốn không phải người hiền thục, lúc ấy, quận hầu cãi vã với vợ, buông lời ác khẩu, nhất thời giận phát vô tri mà đẩy đổ bàn thờ, rồi lại cho chó ăn đồ chay tế Trời, vì thế mà bị Ngọc đế trách tội.

Ngọc Hoàng ra lệnh lập ba thứ trong Hương Điện để trừng phạt – một núi gạo cao 10 trượng, một núi bột mì cao 20 trượng, và một thanh khóa bằng vàng dài chừng 1 thước 3-4 tấc, và phán rằng “Chờ cho gà mổ hết gạo, chó liếm hết bột, và ngọn đèn làm thanh khóa tan chảy thì mới cho mưa.“

Các Thiên Sư chỉ cho Tôn Ngộ Không ba điều này và nói rằng nếu quận hầu sống lương thiện thì có thể hóa giải.

Khi quay trở về, Tôn Ngộ Không kể cho mọi người nghe những việc đã thấy ở Hương Điện và khuyên quận hầu “Nếu Ngài sống lương thiện, tụng kinh niệm Phật, thì tôi có thể giúp Ngài. Nếu Ngài một mực không hối cải, thì không lâu nữa, Thiên Thượng sẽ giáng tội, tính mạng cũng khó bảo đảm.”

Quận hầu liền thề nguyện ông sẽ quy y, và triệu thỉnh các hòa thượng, đạo sỹ trong quận tới, lập đạo trường, đáp thiên tạ địa, xưng tội sám hối. Đường Tam Tạng cũng giúp cho quận hầu đọc kinh. Trong ngoài thành, không kể nam nữ, già trẻ, đều thắp hương niệm Phật, những thanh âm cầu Phật vang vọng khắp nơi.

Chỉ một thoáng, núi gạo và bột mì trong Hương Điện đã biến mất, thanh khóa đứt. Ngọc Hoàng truyền chỉ cho mưa xuống quận Phượng Tiên, và chấm dứt hạn hán. Bách tính vì vậy mà gột tâm hướng thiện, kính Thiên tín Phật.

Câu chuyện trên cho chúng ta thấy mặc dù Tôn Ngộ Không có phép thần thông biến hóa cũng không thể giúp được gì trừ khi quận hầu thành tâm kính Phật, hướng thiện mới giải trừ được tai nạn.

Thiên nhân hợp nhất biết mệnh Trời

Ngày nay, người ta khó có thể hiểu được những khái niệm như thiên nhân hợp nhất, chủ yếu là do sự hạn hẹp của khoa học thực chứng hiện đại.

Người Trung Hoa cổ đại tin vào “Thiên nhân hợp nhất”, “Kinh Dịch và y học có chung nguồn gốc.” Y học gia Tôn Tư Mạc là đại phu nổi tiếng của triều đại nhà Đường, được ca tụng là “Ông Tổ ngành y”, từng nói, “Không hiểu Kinh Dịch không đủ năng lực làm thái y.”

Đạo gia coi thân thể người là một tiểu vũ trụ, nó có quan hệ đối ứng với vũ trụ bên ngoài. Thiên nhiên có bốn mùa, ngũ hành; thời tiết nóng lạnh tuần hoàn theo chu kỳ; con người có tứ chi, ngũ tạng, và có sinh, lão, bệnh, tử.

Các y học gia vĩ đại thời xưa đều là người trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, giữa biết đại sự. Họ có khả năng chữa bệnh cứu người, biết trước tương lai, đoán sinh tử, phúc họa vận mệnh con người.

Y học gia Y Hòa (医 和) nổi tiếng thời Xuân Thu, đã tiên đoán vận mệnh của Tấn vương và Tấn quốc, tất cả đều thành sự thật, cho dù ban đầu nhiều quan lại không tin những gì ông nói.

Đại y học gia Tôn Tư Mạc của triều đại nhà Đường tiên đoán chính xác việc cháu trai của ông là Tôn Tử (孙 子) sẽ phụng sự dưới quyền của Lô Tề Khanh (卢 齐 卿), và Lô Tề Khanh sau này sẽ trở thành quan Từ Châu, còn cháu trai của ông sẽ làm quận hầu Tiêu ở Từ Châu.

Những khả năng siêu thường như vậy, ngày nay người ta gọi là công năng đặc dị, vốn rất phổ biến trong các đại y học gia thời cổ đại. Họ có những công năng đó nhờ vào thiền định và tu luyện.

(Còn tiếp.)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/12/429336.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/15/194635.html

Đăng ngày 18-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share