Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-06-2021] Tôi đã tu theo Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) trong suốt thời kỳ Chính Pháp cho đến hôm nay và đã gặt hái được rất nhiều, mặc dù quá trình tu luyện cũng trải qua nhiều thăng trầm. Bây giờ tôi đã có thể thực sự tu luyện trong Đại Pháp.

Dù vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng tôi luôn không ngừng hướng nội, quy chính theo Pháp, tự yêu cầu bản thân phải có tiêu chuẩn cao, cải thiện và đề cao tâm tính, và ngày càng trưởng thành hơn trong tu luyện. Tôi cảm nhận được Sư phụ từ bi luôn trợ giúp và khuyến khích tôi.

Một niệm định ra thần hay người

Tôi ngộ ra rằng chúng ta gặp rắc rối và khổ nạn trên con đường tu luyện là vì chúng ta đã làm người quá lâu và đã quen với lối sống, tâm lý cũng như suy luận logic của con người. Những quan niệm đã bám rễ sâu ấy đã kiểm soát tâm trí và chi phối mọi mặt của cuộc sống.

Mặc dù chúng ta tin vào Đại Pháp, nhưng phần người trong chúng ta quá mạnh. Chúng ta bám vào quan niệm người thường và không tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp. Đây là khảo nghiệm khó vượt qua nhất trên con đường tu luyện, cũng là chướng ngại trên con đường từ người trở thành thần.

Khi nhận ra điều này, tôi xem bản thân mình là “thần”. Tôi luôn tự nhủ “Mình là thần, không phải người thường.” Khi ý nghĩ này ăn sâu vào tâm trí, tôi đã nhận ra Pháp lý làm sao để hành xử như một vị thần.

Sau này, tôi cũng ngộ ra những nguyên lý làm sao để trở thành Phật, Đạo và Thần ở một tầng thứ cao hơn. Sau đó, tôi yêu cầu bản thân chiểu theo những nguyên tắc đó. Việc tu luyện trở nên đơn giản và kỳ diệu hơn. Đúng như Sư phụ đã giảng: “Đại Đạo là ‘chí giản chí dị’”. (Chương I, Đại Viên Mãn Pháp)

Đặt tâm vào việc Phát Chính Niệm

Chính quyền đã nhiều lần bắt giữ tôi và lục soát nhà tôi phi pháp. Họ tịch thu sách Chuyển Pháp Luân, bắt giữ, giam cầm, lăng mạ, và tra tấn tôi. Tôi đã không sao giải quyết dứt được vấn đề này. Tôi cảm thấy buồn chán, bất lực và sợ hãi. Tôi ước mình có thể tìm ra lối thoát. Tại sao tu luyện lại khó khăn đến vậy?

Tôi rất sợ ở nhà và nhạy cảm với bất kỳ tiếng ồn nào bên ngoài. Tôi sợ cảnh sát sẽ đến bắt tôi. Sau đó, Sư phụ công bố kinh văn mới dạy chúng ta về cách phát chính niệm. Tôi đã đọc các bài chia sẻ về phát chính niệm trên trang web Minh Huệ.

Tôi bắt đầu đặt tâm vào phát chính niệm. Một hôm, sau bữa trưa, tôi phát chính niệm trong 40 phút, đầu tiên tôi thanh lý bản thân, sau đó loại bỏ sự can nhiễu và bức hại của tà ác. Phát chính niệm xong, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, không còn sợ hãi nữa, mà thấy hạnh phúc vô cùng.

Một hôm, tôi đến thăm một học viên trong làng. Trên đường trở về nhà, tôi thấy em gái của một người bạn cùng lớp đang đứng bên ngoài nhà. Tôi đã không gặp cô ấy mấy năm rồi. Giờ, cô đã có hai con gái. Đứa nhỏ chỉ mới hai tuổi rưỡi.

Cô ấy mời tôi vào nhà trò chuyện. Lúc đó đúng đến giờ phát chính niệm. Nên tôi đã đồng ý vào để phát chính niệm thanh trừ tà ác đã bức hại Đại Pháp và các học viên, đồng thời can nhiễu chúng tôi cứu độ chúng sinh.

Trong lúc đó, cô con gái yếu ớt và rụt rè của cô đã chạy ra khỏi nhà và nói lớn với một người lái xe bán hàng tự động: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Chân Thiện Nhẫn là tốt! Chú sẽ được phúc báo nếu chân thành niệm những lời này!” Sau đó, cô bé quay sang tôi nói rằng cô bé sẽ là một cô bé ngoan.

Người mẹ rất vui và nói: “Trong lúc chị phát chính niệm, con gái tôi lại ngoan hơn. Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời. Tôi muốn học Pháp Luân Đại Pháp.” Sau đó, cô ấy chính thức bước vào tu luyện.

Tôi rất ngạc nhiên và chú ý hơn đến việc phát chính niệm kể từ đó, để buông bỏ chấp trước và ham muốn của mình cũng như loại bỏ các nhân tố tà ác dẫn đến việc bắt cóc và bắt giữ các học viên.

Trước khi ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người, tôi phát chính niệm để thanh trừ tà ác [khiến mọi người] tố giác các học viên Đại Pháp cho cảnh sát. Trong tâm trí, tôi không cho phép cảnh sát can thiệp vào việc cứu chúng sinh. Bây giờ cảnh sát không còn bức hại tôi nữa. Tôi cảm thấy rằng tu luyện không khó. Điều khó là chúng ta cần liên tục đề cao bản thân và nghiêm khắc hành xử theo các yêu cầu của Pháp.

Dùng chính niệm để cầu xin Sư phụ giúp đỡ

Chúng ta biết Sư phụ luôn bảo hộ cho chúng ta. Khi gặp khó khăn trong tu luyện, chúng ta có thể chính niệm mà cầu xin Sư phụ trợ giúp. Nhiều học viên chưa minh bạch điểm này. Khi đối mặt với khảo nghiệm và khổ nạn, họ đã không dùng chính niệm để cầu Sư phụ trợ giúp. Tôi cũng từng như vậy. Khi hiểu ra và vận dụng điều này, tôi không còn bị bức hại lần nào nữa.

Cảnh sát Phòng An ninh Quốc Gia đã đến quấy nhiễu tôi ở công ty tôi vào cuối năm 2005. Họ hỏi tôi còn tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không? Tôi không biết phải trả lời như thế nào. Nếu tôi nói có, họ sẽ bắt tôi. Tôi đã không trả lời trực tiếp nhưng họ cứ tiếp tục yêu cầu tôi trả lời. Sau đó họ bắt tôi.

Tôi bị còng tay vào ghế trong đồn cảnh sát. Tôi đã không biết phải làm gì. Họ nói rằng họ sẽ lục soát nhà tôi. Tôi không biết làm thế nào để ngăn chặn việc này. Rồi họ khám xét nhà và tịch thu máy tính, máy in và sách Đại Pháp của tôi. Họ đưa tôi đến một trại giam và nói tôi sẽ bị kết án tù.

Tôi đã mấy lần bị bức hại. Tôi thấy sợ, vì tôi sẽ không thể học Pháp hay luyện công trong trại giam. Họ sẽ tra tấn tôi nếu tôi luyện công. Tôi không thể chịu đựng được nữa.

Tôi cảm thấy bất lực. Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ các nhân tố tà ác, trong tâm cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi nói: “Sư phụ, con sẽ không vào tù, đó là nơi mà các học viên Đại Pháp không nên đến. Con sẽ không ra tòa, không muốn bị xét xử – vì đó là nơi dành cho những kẻ xấu. Các học viên Đại Pháp là người tốt. Con sẽ không cho phép tà ác đưa con ra xét xử. Xin Sư phụ bảo hộ con”. Tôi đã lặp đi lặp lại điều này trước khi phát chính niệm mỗi ngày.

Tôi hướng nội để tìm bất kỳ chấp trước nào sau khi phát chính niệm ở trại tạm giam. Tôi nhớ lại Pháp của Sư phụ. Sư phụ giảng:

“Là sinh mệnh của cựu vũ trụ, bao gồm hết thảy các nhân tố sinh mệnh, thì trong sự kiện Chính Pháp này, trong sự tuyển trạch của tôi, thì tất cả các sinh mệnh đều chiểu theo điều tôi tuyển trạch mà viên dung nó, chọn ra biện pháp tốt nhất của chư vị.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi ngộ rằng các cảnh sát tà ác nếu muốn được đắc cứu thì phải phù hợp với yêu cầu của Sư phụ, và đó chính là điều tốt nhất mà họ có thể lựa chọn. Vì vậy, tôi đã nhẩm đi nhẩm lại đoạn Pháp này mỗi trước khi phát chính niệm hàng ngày. Tôi thấy hầu hết cảnh sát đều thay đổi và tốt bụng hơn.

Các cảnh sát không muốn bức hại tôi, mà sẵn sàng giúp đỡ tôi. Họ giúp tôi gửi thư về cho gia đình, gọi điện cho người nhà hộ tôi, cho phép tôi gặp người thân và cũng cho tôi biết tình hình vụ án của tôi đã đến đâu.

Thông tin mà họ nói cho tôi rất hữu ích, chứ không có hại cho tôi. Qua đây, tôi đã thể nghiệm được ​​lòng từ bi của Sư phụ và nhận ra việc chính niệm cầu xin Sư phụ trợ giúp là cần thiết và quan trọng. Sư phụ có quyền năng vô hạn. Cầu Sư phụ giúp đỡ cũng là một biểu hiện của tín Sư tín Pháp.

Vậy tại sao tôi không được thả sau khi tôi đã cầu Sư phụ giúp đỡ? Vấn đề ở đâu? Tôi ngộ ra rằng Sư phụ sẽ không làm thay phần mà chúng ta phải tu luyện. Sư phụ đang cứu chúng ta, nhưng Ngài sẽ không gỡ bỏ những khảo nghiệm hay khổ nạn cho chúng ta, bởi vì các học viên Đại Pháp còn phải tu luyện và vượt qua khảo nghiệm.

Chủ động tiêu diệt tà ác

Hôm đó, Trưởng Phòng Công tố đã đến thẩm vấn tôi và ghi lại nội dung thẩm vấn. Ông ấy nói rằng họ đã phê chuẩn việc bắt giữ tôi. Ông ấy chỉ trích việc tôi làm và nói rằng tôi sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Tôi định giảng chân tướng cho ông ấy nhưng không sao chen lời được – tôi đành đợi ông ấy nói xong.

Khi ông ấy bắt đầu ghi chép và hỏi tôi các câu hỏi, tôi mới nói với ông ấy rằng cảnh sát đã không tuân theo luật và xử lý trường hợp của tôi trái pháp luật. Ông ấy hỏi tôi người đó là ai. Tôi nói cho ông ta tên của Cục trưởng Cục An ninh Chính trị. Ông ấy dừng lại một lúc, thái độ dịu lại. Nhưng ông ấy quả quyết rằng tôi mà tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là không được.

Sư phụ giảng:

“Khi kẻ tà ác hỏi chư vị có phải là người tu luyện Pháp Luân Công không, thì có thể không trả lời, hoặc tìm phương cách khác để né tránh, không nên chủ động để tà ác bắt đi.“ (Lý tính, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Khi tôi trở lại phòng giam, tù nhân B cũng quay lại. Cô ấy nói rằng viện kiểm sát cũng đã thẩm vấn cô. Cô được cho biết rằng theo luật, cô có quyền tố giác và kiện cán bộ hành pháp nào xử lý một việc trái pháp luật. Thế nhưng trưởng phòng công tố không nói tôi biết điều này. Bây giờ, tôi đã biết mình có quyền, và tôi định kiện cảnh sát.

Khi có ý nghĩ này, tôi cảm nhận được một sức mạnh trào dâng từ tận đáy lòng mình. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã điểm hóa cho tôi thông qua B. Cảnh sát đã làm sai luật. Tôi có quyền gửi đơn lên viện kiểm sát để kiện họ. Tôi nên chủ động loại bỏ tà ác và không để bị bức hại. Giờ tôi biết mình nên làm gì.

Tôi đã viết thư khiếu nại và chép thành ba bản. Tôi giữ hai bản và gửi một bản cho viện kiểm sát. Tôi yêu cầu cảnh sát thông báo cho viện kiểm sát đến gặp tôi. Cảnh sát đồng ý. Tôi đã đợi mấy ngày liền nhưng không có cán bộ viện kiểm sát nào đến. Sau đó, cảnh sát thông báo với tôi rằng viện kiểm sát đã trả hồ sơ của tôi cho sở cảnh sát, và họ sẽ không đến.

Một tù nhân nói với tôi rằng nếu trường hợp của tôi được trả lại cho sở cảnh sát, có nghĩa là tôi sẽ không bị kết án, tôi có thể về nhà. Tôi chờ đợi và phát chính niệm để thanh trừ tà ác trong sở cảnh sát mỗi ngày. Nhưng tôi không có thông tin gì. Đột nhiên một hôm, một cảnh sát từ sở cảnh sát đến thẩm vấn tôi và ghi chép lại. Tôi đã trả lời tất cả các câu hỏi của anh ta nhưng không thừa nhận bất cứ điều gì anh ta nói.

Vài ngày sau, hai cán bộ từ trại lao động cưỡng bức đến thẩm vấn tôi và ghi chép lại. Họ nói sẽ đưa tôi vào trại lao động. Tôi đã phát chính niệm diệt tà ác muốn giam giữ và bức hại tôi trong trại lao động. Tôi sẽ không đến đó. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Sau đó, tôi nhận ra rằng vấn đề nằm ở các ghi chép của cảnh sát. Tôi để họ ghi chép lại những gì mình nói. Tôi không thừa nhận bất cứ điều gì. Nhưng tôi không phủ nhận hoàn toàn cuộc bức hại của họ. Khi tôi hiểu ra điều này, tôi đã phát chính niệm để giải thể an bài này của tà ác.

Đột phá cuộc bức hại

Tôi ngày càng tin tưởng hơn vào việc có thể giải thể an bài này của tà ác. Nhưng họ vẫn không thả tôi. Trong kỳ nghỉ lễ kéo dài 8 ngày đợt mồng 1 tháng 5, trại giam thông báo sẽ đóng cửa. Tôi nghĩ mình không có hy vọng được về nhà trong 8 ngày này. Nên tôi đã phát chính niệm thường xuyên hơn.

Vào ngày 1 tháng 5, một cảnh sát gọi tôi ra gặp người đến thăm. Lãnh đạo công ty của chồng tôi đã đến gặp tôi và đưa cho tôi 500 Nhân dân tệ. Khi tôi trở lại phòng giam, tù nhân B hỏi tôi có thể về nhà không. Tôi nói không.

Nhưng cô ấy lại nói: “Có chứ, cô có thể về nhà chứ”, cô ấy liên tục nói như vậy và lắc lắc vai tôi. Cô ấy thậm chí còn đóng gói đồ đạc cho tôi. Tôi đột nhiên nhận ra cô ấy muốn nói rằng đệ tử Đại Pháp cần phải tự mình quyết định, và không để các nhân tố tà ác điều khiển chúng ta. Sư phụ là người quyết định cuối cùng!

Ba ngày sau, tôi được trả tự do. Cảnh sát yêu cầu tôi ký vào biên bản ra tù và tôi đã ký vào đó. Sau khi về nhà, tôi hối hận vì đã ký vào biên bản. Viên cảnh sát nói với tôi rằng tôi có một năm tại ngoại. Tôi không hiểu ý nghĩa của nó là gì nên đã ký. Sau này, có người bảo tôi rằng đó là chiêu trò. Cảnh sát có thể bắt tôi nếu họ cho rằng tôi tái phạm trong vòng một năm. Tôi đã tiếp tục phát chính niệm.

Mặc dù tôi không hoàn toàn vượt qua khảo nghiệm này, nhưng tôi đã học được rất nhiều điều từ đó và hiểu được nhiều nguyên lý. Các học viên không chỉ cần học Pháp mà còn cần vận dụng các Pháp lý để chỉ đạo tu luyện của chính mình. Khi trải qua khảo nghiệm và khổ nạn, chúng ta hãy để uy lực của Đại Pháp chủ đạo. Đây cũng là chứng thực Pháp.

Chúng ta chỉ cần dựa vào Sư phụ và Pháp, không dựa vào ai khác trong quá trình tu luyện của chính mình. Sau lần khảo nghiệm này, tôi đã hình thành một thói quen. Khi gặp cảnh sát, hành động đầu tiên của tôi là cầu xin Sư phụ giúp đỡ và không cho phép họ làm những việc xấu với tôi. Sau đó, tôi lập tức phát chính niệm thanh trừ can nhiễu. Nếu chúng ta biến niềm tin vào Sư phụ và Pháp thành hành động, chứ không chỉ là lời nói, thì sẽ không có khó khăn hay khổ nạn nào ngăn trở chúng ta được.

Phản đối bức hại và cứu độ chúng sinh

Tôi bị bắt vào một đêm mùa xuân năm 2004 vì viết chữ Pháp Luân Đại Pháp lên tường. Cảnh sát đã ghi lại trong khi thẩm vấn tôi, và yêu cầu tôi hợp tác với họ. Họ nói sẽ tra tấn tôi nếu tôi không thành thật. Họ sẽ sốc điện tôi bằng dùi cui điện và trói tôi bằng dây thừng. Tôi sợ nhất hai hình thức tra tấn này. Làm sao họ biết được? Tôi thấy tuyệt vọng và âm thầm phát chính niệm.

Sư phụ giảng:

“Sinh mệnh trong vũ trụ đều đang sắp đặt vị trí lại từ đầu, con người không xứng khảo nghiệm Pháp này, Thần cũng không xứng, ai động vào thì người đó có tội, hết thảy điều này chúng cũng nhìn thấy rồi. ” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Great Lakes ở Bắc Mỹ [2000]”, Đạo Hàng)

Vậy tại sao cảnh sát lại bức hại tôi? Vấn đề nằm ở đâu? Tôi tiếp tục nhẩm Pháp của Sư phụ trong tâm. Viên cảnh sát lấy dùi cui điện và dây thừng ra và yêu cầu tôi trả lời, nếu không họ sẽ sốc điện tôi. Nhưng, trông thái độ của anh ta không đáng ghét đến vậy.

Tôi cảm thấy bất lực. Không biết tôi lấy đâu ra can đảm để nói với viên cảnh sát: “Đừng sốc điện tôi. Nếu anh làm vậy, anh sẽ bị đau thay cho tôi.”

Sư phụ giảng:

“Bất luận là cảnh sát tà ác dùng dùi cui điện hay là kẻ xấu tiêm thuốc để bức hại, thì đều có thể dùng chính niệm để làm cho điện quay lại và thuốc chuyển sang thân thể của kẻ bạo hành.” (Chính niệm ngăn chặn hành vi ác, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Quả đúng là như thế, mặc dù lúc đó tôi vẫn sợ. Viên cảnh sát cười và vui vẻ nói: “Cô tu thành rồi. Cô đã tu xong rồi.” Anh ta bỏ dùi cui và dây thừng xuống và ngồi xuống. Anh ta vừa uống trà, vừa nhìn tôi và cười.

Anh ta nói: “Trưởng bộ phận của tôi đã yêu cầu chúng tôi gây khó khăn cho cô. Nhưng chúng tôi không muốn làm thế.“ Viên cảnh sát đang ghi chép hỏi tôi có phải tôi viết những chữ đó không và hỏi tôi lấy những tài liệu này ở đâu. Tôi không nói bất cứ điều gì. Anh ấy viết: “Không có câu trả lời.”

Lúc đó, tôi chưa minh bạch Pháp lý và không biết làm thế nào để ứng phó với việc ghi chép của cảnh sát. Tôi bị kết án lao động cưỡng bức. Sau khi được trả tự do, tôi được biết hai cảnh sát ghi chép khi thẩm vấn tôi đã chuyển công tác tới nơi khác. Họ không còn làm công việc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp nữa. Cảnh sát của Cục An ninh Quốc gia cũng không tra tấn các học viên nữa.

Tôi chia sẻ trải nghiệm này là vì tôi muốn nói rằng nếu các học viên Đại Pháp chúng ta đối mặt và thanh trừ các nhân tố tà ác bằng chính niệm thì chúng sẽ không thể tồn tại. Như thế, chúng sinh sẽ được cứu và uy đức và uy lực của Đại Pháp sẽ được triển hiện.

Các học viên hãy can đảm hành động. Sợ hãi trước tà ác không có gì tốt, mà chúng ta phải hướng nội để tìm ra vấn đề ở đâu khi gặp khổ nạn trong một thời gian dài. Chúng ta không thể không làm gì khi đối mặt với những khổ nạn, hoặc chỉ chịu đựng một cách thụ động.

Danh hiệu “Đệ tử Đại Pháp” là danh hiệu cao quý nhất trong vũ trụ. Khi chúng ta nghĩ “Ta là đệ tử Đại Pháp, không ai xứng bức hại ta”, thì uy lực đằng sau ý niệm đó sẽ đến từ Sư phụ và Đại Pháp. Chỉ có Sư phụ mới có thể quản các đệ tử. Vì vậy, chúng ta không thừa nhận bất kỳ sự bức hại nào của tà ác. Chúng ta phủ nhận mọi an bài của tà ác. Khi chúng ta phủ nhận tà ác trong mọi suy nghĩ, mọi hành động thì chúng sẽ tiêu biến ngay lập tức.

Khi bắt đầu gửi tên và thông tin của các viên cảnh sát đó đến trang web Minh Huệ, tôi đã bị Phòng 610 và sở cảnh sát phát hiện. Họ lên kế hoạch lục soát nhà và bắt tôi. Chồng tôi đã giục tôi bỏ trốn. Nhưng tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Tôi là đệ tử của Sư phụ. Sư phụ sẽ chăm sóc tôi, không phải tà ác. Tà ác không được phép bức hại tôi. Tôi không cho phép tà ác đến nhà tôi.” Tôi phát chính niệm ở nhà. Nhưng, chồng tôi đã rất lo lắng.

Tôi đã phát chính niệm khá lâu. Tà ác đã không xuất hiện, cả mấy hôm sau cũng không đến. Chồng tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Lúc đó, tôi đã sợ hãi. Ý nghĩ rằng cảnh sát sẽ đến cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, nhưng tôi biết rõ Sư phụ mới là người quyết định cuối cùng. Bất kể là tình huống gì, các học viên phải tin vào Sư phụ và Pháp. Chúng ta tu luyện bản thân qua các tình huống thực tế và trợ Sư Chính Pháp.

Tôi đã giải thể được an bài của tà ác bằng chính niệm. Sau đó, những tình huống tương tự cũng xảy ra nhiều lần. Tôi hiểu những tà linh xấu xa kia mới là thủ phạm thực sự đằng sau cảnh sát. Khi tôi thanh trừ các tà linh đó, thì các vấn đề đều được giải quyết.

Chúng ta là học viên Đại Pháp và không nên chịu sự kiểm soát của con người. Chúng ta cần phải khiến con người nghe được chân tướng và giúp các học viên Đại Pháp, để con người làm điều tốt và lựa chọn đắc cứu. Chúng ta không cho phép các nhân tố tà ác điều khiển con người làm những việc sai trái.

Nhiều học viên không chú ý học các kinh văn mới của Sư phụ. Đó là sai lầm. Hãy học Pháp nhiều hơn, dần dần bạn sẽ biết tu luyện bản thân như thế nào. Sư phụ đang đợi chúng ta trưởng thành và đạt đến viên mãn sớm hơn.

Ghi chú của Ban Biên tập: Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả để chia sẻ giữa các học viên, để chúng ta có thể “Sự sự đối chiếu” (“Thực tu” Hồng Ngâm)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/11/423075.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/18/193737.html

Đăng ngày 12-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share