Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Giang Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-06-2021] Gần đây một cụ ông 90 tuổi và con gái ở thành phố Nam Xương, tỉnh Giang Tây đã bị chính quyền sách nhiễu vì đức tin của họ vào Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.

Vào lúc 10 giờ sáng ngày 23 tháng 6 năm 2021, Vạn Văn Quân, một nhân viên của cộng đồng Tinh Quang, đã gọi điện cho bà Phó Kim Phượng và hỏi bà đang làm gì. Bà Phó nói rằng rằng thời tiết rất đẹp và bà đang giúp cha mình giặt quần áo.

Vạn hỏi: “Chị vẫn đang luyện Pháp Luân Công à?”

Bà Phó đáp: “Anh nghĩ sao?”

Vạn nói: “Chị có thể luyện ở nhà, nhưng đừng ra ngoài luyện”, và cúp máy.

Một giờ sau, bảo vệ khu dân cư dẫn hai sĩ quan cảnh sát đến nhà của bà Phó. Ngay khi bà vừa giặt xong đôi giày cho cha mình thì đã thấy hai cảnh sát đứng ở hành lang (bà không khóa cửa trước). Một trong hai cảnh sát đeo một hộp kỹ thuật số màu đen trước ngực trái, có lẽ là một camera giám sát. Người cảnh sát còn lại nói gì đó với anh ta và người này chạm vào chiếc hộp đó –– không rõ anh ta đã bật hay tắt nó.

Bà Phó đi ra ban công và treo giày lên. Khi bà quay lại hành lang, cảnh sát yêu cầu bà ra ngoài vì họ muốn nói chuyện một mình với cha bà, cụ Phó Minh Trân.

Bà Phó thuận tay lấy một chiếc chăn muốn mang ra treo ở sân trước nhiều nắng để tẩy trùng, liền thấy có hai người nữa đang đứng đó. Họ là giám đốc Lan và trợ lý Đổng Vỹ của ông ta từ Công ty Dầu khí Nam Xương, nơi cha bà đã làm việc trước khi nghỉ hưu. Bà cho biết đây là lần đầu tiên công ty cử người đến sách nhiễu họ.

Bà Phó nói với Lan và Đổng rằng nhiều người trên thế giới đang thực hành Pháp Luân Công và pháp môn đã giúp vô số người phục hồi sức khỏe.

Lan hỏi bà: “Chị có từng làm việc tại Trung tâm Máu thành phố Nam Xương không?”

Bà Phó trả lời: “Tôi vốn định sẽ nghỉ hưu ở đó vào năm 2017. Nhưng vì tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã bị kết án vào năm 2015 và bị trung tâm máu sa thải vào năm 2016. Con trai tôi đã giúp tôi nộp đơn lên bảo hiểm xã hội để xin trợ cấp cho người thu nhập thấp”.

Đến lúc đó, cụ Phó và hai cảnh sát cũng đi ra. Những cảnh sát này tự giới thiệu mình họ Vạn và họ Từ, họ mới đến làm việc ở Đồn Công an thị trấn Giao Kiều.

Một trong số họ nói với bà Phó: “Bà hãy bảo em gái đến đây để chăm sóc cho cha bà, còn bà không thể sống ở đây.”

Bà Phó nói với họ rằng em gái bà đã có gia đình riêng. Còn về phần bà, bà hiện đang sống một mình sau khi bị chồng ly dị vì cuộc bức hại, và con trai bà đang sống tại Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông (cách Nam Xương khoảng 500 dặm). Bà nói: “Tôi có trách nhiệm chăm sóc cho cha mình. Cảnh sát quản lý cả việc chăm sóc cha mẹ của nhân dân sao?”

Cảnh sát hỏi lại bà Phó rằng bà có luyện Pháp Luân Công hay không và tại sao gần đây bà lại ghé qua một cửa hàng địa phương. Bà từ chối trả lời, sau đó cảnh sát rời đi.

Sau đó cụ Phó nói với con gái rằng cảnh sát đã hỏi về lá đơn mà năm 2015 cụ đã nộp để kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của chế độ cộng sản, người đã ra lệnh bức hại Pháp Luân Công. Cụ nói với cảnh sát rằng mình nộp đơn kiện và bản thân không làm bất cứ điều gì sai trái. Cảnh sát không nói lời nào và đi ra sân trước.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/29/427554.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/7/12/194049.html

Đăng ngày 24-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share