Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-04-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Từ năm 2004, tôi và chồng đã bắt đầu giảng chân tướng trước tiên là cho người thân và bạn bè, sau đó là đến tất cả những người chúng tôi gặp. Sau khi chồng tôi qua đời vào năm 2008, hàng ngày tôi đều tự mình giảng chân tướng cho người dân.

Tôi dậy rất sớm để học Pháp và luyện công. Sau khi phát chính niệm lúc 6 giờ sáng, tôi nấu bữa sáng và đưa cháu gái đi học. Sau đó tôi thắp hương trước Pháp tượng của Sư phụ Lý Hồng Chí và nói: “Thưa Sư phụ, con sẽ ra ngoài để cứu người. Xin Sư phụ hãy gia trì chính niệm cho con. Xin Sư phụ hãy đưa những người hữu duyên đến với con và để những người xấu tránh thật xa!”

Sau đó, tôi ra ngoài để phát tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi đi đến chợ và các cửa hàng bằng xe buýt và đi bộ. Khi giảng chân tướng, tôi chú ý đến việc giúp mọi người hiểu được bản chất tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) hơn là để ý đến việc mình đã nói chuyện với bao nhiêu người. Sau khi một người đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ, tôi đưa tặng họ một tấm bùa hộ mệnh và bảo họ niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!”

Đôi khi, một số người đã thoái ĐCSTQ và sau này gặp lại tôi đã nói: “Tôi thường xuyên niệm câu chân ngôn đó!” Một người họ hàng lớn tuổi của tôi từng từ chối lắng nghe chân tướng. Giờ đây, bất cứ khi nào nhìn thấy tôi, ông thường hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”, đôi khi là ngay cả ở chỗ đông người.

Anh trai tôi và chị dâu cũng luôn niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” khi họ làm việc ngoài ruộng lạc của họ. Họ nói với tôi rằng họ không cảm thấy mệt mỏi và năm nào họ cũng có một vụ mùa bội thu.

Học Pháp nhiều hơn

Tôi chiểu theo lời giảng của Sư phụ Lý:

“Chứng thực Pháp không phải là người thường làm, mà đệ tử Đại Pháp mới xứng làm. Vì thế, hãy học Pháp cho nhiều vào, học Pháp nhiều vào.”(Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Thời gian đầu, tôi yêu cầu bản thân phải đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân trong ba ngày. Tôi muốn nghiêm khắc với bản thân để không bị giãi đải hoặc bị phân tán bởi những thứ khác. Sau khi tăng thời gian giảng chân tướng trực diện, tôi đọc một bài giảng mỗi ngày. Khi có thêm thời gian, tôi cũng học các bài giảng ở các nơi của Sư phụ và Hồng Ngâm.

Sau khi đại dịch bắt đầu vào năm 2020, quận của tôi bị phong tỏa. Vì không thể ra ngoài, nên tôi đã tận dụng thời gian để học thuộc Chuyển Pháp Luân. Để tiết kiệm thời gian, tôi chỉ ăn hai bữa mỗi ngày. Tôi càng học thuộc Pháp nhiều, tôi càng muốn học thuộc. Tốc độ ghi nhớ của tôi tăng lên. Đôi khi tôi chỉ chực rơi lệ khi học thuộc Pháp. Có lúc tôi cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, không trọng lượng. Đôi khi có một luồng nhiệt lan tỏa khắp toàn bộ cơ thể tôi.

Một tháng sau, tôi đã học thuộc Chuyển Pháp Luân từ đầu đến cuối, cũng như Hồng Ngâm và Hồng Ngâm II.

Sau đó quận của tôi đã dỡ bỏ lệnh phong tỏa, và tôi tiếp tục ra ngoài để cứu người.

Tôi đã nhận ra một điều thú vị… Nếu tôi bỏ lỡ thời gian ra ngoài giảng chân tướng, thì rất khó để học thuộc Pháp, vì tôi cứ luôn quên mất những gì mình đã đọc. Nếu tôi tự nhắc nhở bản thân ra ngoài cứu người, thì việc học thuộc cả đoạn rất đơn giản. Con cảm tạ Sư phụ đã gia trì!

Tiếp cận mọi người theo cách họ có thể chấp nhận

Đôi khi tôi cố gắng quan sát mọi người trước khi giảng chân tướng để có thể tìm ra cách trò chuyện thích hợp với họ. Ví dụ, một hôm, trên tàu hỏa, một Phật tử ngồi cạnh tôi ở bên này và một tín đồ Cơ đốc ngồi bên kia. Họ tranh luận một lúc. Sau đó, họ hỏi tôi về đức tin của tôi.

Tôi nói với tín đồ Cơ đốc: “Sách Khải Huyền trong Kinh Thánh nói về việc xóa ấn thú, đó chính là việc thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Gia nhập Đảng, Đoàn, Đội Thiếu niên Tiền phong là nhận ấn thú. Khi cô cam kết dâng hiến cuộc đời mình cho ĐCSTQ, cô đã có một dấu ấn trên trán. Làm sao cô có thể lên thiên đường với ấn thú đó?

Tôi hỏi: “ĐCSTQ là quỷ Satan, nó nói với mọi người đừng tin vào Chúa. Khi gia nhập ĐCSTQ, thì là cô đã nằm trong nhóm của Satan rồi. Tại sao cô không thoái khỏi ĐCSTQ ngay bây giờ?”

Người tín đồ Cơ đốc gật đầu: “Đúng vậy, tôi thoái!”

Sau đó tôi quay sang người Phật tử và nói: “Chị đã nghe thấy rồi, phải không? ĐCSTQ là một nhóm vô thần. Chị không thể tin vào Phật khi thuộc ĐCSTQ. Tại sao chị cũng không thoái luôn đi?”

Cô ấy cũng gật đầu: “Xin cảm ơn vì đã nói với tôi về điều này. Vâng, xin hãy giúp tôi thoái!”

Có lần tôi đã chào hỏi và trò chuyện với một công nhân vệ sinh: “Cậu đang làm một công việc tuyệt vời. Nhìn đường phố sạch đẹp làm sao!”. Sau đó tôi hỏi: “Cậu đã từng đeo khăn quàng đỏ khi còn nhỏ không?” (Các em nhỏ là thành viên của Đội Thiếu niên Tiền phong của ĐCSTQ đều phải đeo khăn quàng đỏ). Cậu ấy nói cậu từng là bí thư chi bộ ở quê.

“Sau nhiều năm làm việc cho ĐCSTQ như vậy, kết cục cậu lại đang làm công việc dọn dẹp đường phố sao?” Tôi tiếp tục. “Cậu nên thoái khỏi ĐCSTQ. Cậu đã thấy mức độ nghiêm trọng của đại dịch rồi đó. Trời đang đào thải người xấu. Nếu không thoái xuất, những người đã gia nhập ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó sẽ bị đào thải cùng với nó.” Ngay lập tức cậu đồng ý thoái bằng tên thật của mình.

Hàng xóm ở tầng trên của tôi là một cảnh sát. Một hôm cậu ấy thì thầm với tôi: “Dì ơi, cháu nghe nói Pháp Luân Đại Pháp có một danh sách tên. Dì có biết về danh sách đó không? Đó có phải là danh sách tên của những người đó [những người đã bức hại các học viên Đại Pháp]?” Cậu ấy nhờ tôi kiểm tra xem liệu có tên cậu ấy trong danh sách hay không.

Tôi nói: “Dì không sử dụng Internet. Nhưng đừng lo lắng, có một cách để cháu được an toàn.“

Cậu ấy hỏi: “Là cách gì ạ?”

“Chỉ cần thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ mà cháu đã tham gia. Nếu sau đó cháu có nhìn thấy các học viên đang phân phát tài liệu Đại Pháp khi cháu đang làm nhiệm vụ, cháu hãy tránh họ ra và vờ như không nhìn thấy họ. Cháu sẽ nhận được phúc báo khi bảo vệ các học viên Pháp Luân Đại Pháp.”

“Dì à, chúng ta là hàng xóm của nhau hơn mười năm rồi. Cháu biết dì là một người tốt. Cháu đến từ nông thôn.”

“Dì cũng đến từ nông thôn. Anh bạn trẻ, dì coi cháu như con của mình vậy. Chúng ta hãy bảo vệ lẫn nhau. Dì sẽ giúp cháu thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Mọi việc của cháu sẽ tốt hơn!”

Tôi đến thăm tất cả họ hàng và bạn bè của mình mỗi khi về quê, và mang theo quà và sách nhỏ thông tin cho từng gia đình. Tôi trò chuyện với họ về cuộc sống hàng ngày của chúng tôi, và tất nhiên là cũng đề cập đến chủ đề về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Bất kể địa vị xã hội của mọi người như thế nào, tôi không coi thường bất kỳ ai, bởi vì Sư phụ đã giảng: “…, tất cả con người thế gian toàn thế giới đều từng là thân nhân của tôi,” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi muốn nói chuyện với từng người và cứu họ. Một phụ nữ lớn tuổi từng nắm tay tôi và nói: “Lúc nào bà cũng làm việc tốt. Tôi nên cảm ơn bà thế nào đây?” Tôi trả lời: “Tôi đang chiểu theo lời dạy của Sư phụ. Bà hãy cảm ơn Sư phụ của Đại Pháp!”

Một người họ hàng của tôi là bí thư của làng. Anh ấy đã nghe theo lời khuyên của tôi và thoái ĐCSTQ. Năm 2016, anh đi du lịch bằng thuyền. Khi mọi người đã lên thuyền, có người bảo anh đi lấy một số thứ. Vài giây sau khi anh bước ra khỏi thuyền, chiếc thuyền bị nổ tung. Tất cả mọi người đều thiệt mạng trong vụ tai nạn. Sau đó anh nói với bà của mình rằng anh đã được phúc báo và bảo hộ vì đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Nghĩ cho người khác trước trong khi giảng chân tướng

Khi tôi ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người, tôi luôn ăn mặc chỉnh tề để tạo ấn tượng tốt ban đầu. Hàng năm, tôi đều tham dự tất cả các buổi họp mặt của các bạn học cũ. Tôi tìm những người chưa thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới, nói chuyện với họ, và khuyên họ thoái.

Sau nhiều năm tu luyện Đại Pháp, Sư phụ đã ban cho tôi những điều tốt đẹp nhất. Nhiều bạn học cũ không nhận ra tôi vì trông tôi rất khác so với ngày xưa. Một người bạn cùng lớp đã rất ngạc nhiên nói: “Trước đây da của bạn trông xám xịt. Làm thế nào mà da bạn lại đẹp như bây giờ?”

Một bạn học khác nói: “Bạn thì trẻ ra, còn chúng mình thì già đi!”

Tôi nói: “Chỉ cần nhìn mình, các bạn sẽ biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt hay xấu.” Và: “Tất cả các bạn sẽ trở nên trẻ hơn và khỏe mạnh hơn nếu duy trì niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!’”

Để mọi người cảm thấy thoải mái hơn, tôi thường giảng chân tướng cho từng người một.

Khi tôi đi taxi ba bánh, tôi giảng chân tướng cho người lái xe. Tôi thường bắt đầu cuộc trò chuyện bằng chủ đề về đại dịch hoặc những khó khăn trong cuộc sống, và nói về những tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ. Tôi cũng nói về nguyên nhân phía sau của các đại dịch, từ đại dịch xảy ra vào cuối triều đại nhà Minh cho đến virus corona ngày nay.

Sau đó tôi chuyển sang cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và bản chất tà ác của ĐCSTQ, rồi tiếp đến là nói về phương pháp bảo bình an bằng cách thoái ĐCSTQ và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Khi tôi xuống taxi, tôi đưa cho người lái xe một cuốn sách chân tướng để đọc và chuyển cho người thân và bạn bè.

Nhiều người đã liên tục cảm ơn tôi. Một số người thậm chí còn nói: “Tôi thật may mắn khi được gặp cô. Nếu cô không nói cho tôi sự thật này, tôi sẽ không biết, và tôi sẽ gặp nguy hiểm!”

Từ trải nghiệm của mình, khi nói chuyện với những người bán hàng lẻ, kết quả thường sẽ tốt nếu mua thứ gì đó cho họ. Vì vậy, tôi thường đi chợ, dành ra một hoặc hai nhân dân tệ để mua một ít rau ở quầy, và giúp người bán hàng thoái ĐCSTQ.

Một buổi sáng, tôi mua hai quả mướp và giúp người bán thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Buổi chiều, tôi gặp một người hữu duyên khác mà tôi muốn cứu. Tình cờ là cậu ấy cũng bán mướp. Vì vậy, tôi đã mua thêm hai quả mướp từ cậu ấy và giúp cậu ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Về đến nhà, con dâu tôi bối rối hỏi: “Sáng nay mẹ đã mua hai quả mướp rồi mà, sao chiều mẹ lại mua thêm hai quả nữa vậy?”

Tôi cười: “Ồ, mẹ thấy chúng chúng ngon nên đã mua thêm hai quả nữa.” Con dâu tôi không biết rằng khi tôi mua mướp thì hai người đã được cứu.

Một hôm, tôi khuyên một người thoái ĐCSTQ khi đang nói chuyện bên cạnh một trạm xe buýt ồn ào, vì vậy tôi đã nói khá to. Sau khi anh ấy thoái, nhận tài liệu chân tướng và rời đi, tôi nhận thấy có một cảnh sát ở phía bên kia bến xe buýt. Viên cảnh sát dường như không nghe thấy tôi nói. Tôi hợp thập và trong tâm thầm cảm tạ Sư phụ. Chính Sư phụ đã bảo hộ tôi!

Tôi chú ý đến an toàn khi giảng chân tướng ở nơi công cộng. Tôi không ở một nơi trong một thời gian dài. Sau khi nói chuyện với người dân ở một số cửa hàng, tôi đi đến một địa điểm khác để tiếp tục giảng chân tướng, vài ngày sau lại quay lại địa điểm đầu tiên. Mỗi lần đi tôi đều tôi ghi nhớ xem mình đã nói chuyện với chủ cửa hàng nào để cuối cùng đảm bảo được tôi đã ghé qua tất cả các cửa hàng.

Khi tôi bảo trì chính niệm, Sư phụ luôn khuyến khích và bảo hộ tôi.

Tu luyện tinh tấn hơn nữa

Tôi thấy mình có những đề cao về tâm tính và cải biến về sức khỏe trong khi tu luyện Đại Pháp. Đôi lúc Pháp thân của Sư phụ xuất hiện khi tôi làm tốt ba việc. Thỉnh thoảng trong khi thiền định, tôi thấy được những không gian khác rất mỹ diệu và sống động. Đôi khi, tôi nhìn thấy một nơi trống không ở không gian khác. Tôi ngộ rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi cần cứu nhiều người hơn nữa để không lưu lại nơi nào bị trống không như vậy cả.

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II )

Hàng ngày, tôi đắm mình trong Pháp, và nhắc nhở bản thân phải buông bỏ mọi thứ nơi thế gian này. Chỉ có Đại Pháp và cứu người là quan trọng, không có điều gì khác nữa!

Hầu hết những người ở độ tuổi của tôi đều có vấn đề về sức khỏe và cần được chăm sóc. Tôi nói với vợ chồng con trai tôi: “Các con biết tại sao mẹ vẫn khỏe mạnh và vẫn có thể nấu ăn cho các con rồi đó. Các con nên cảm tạ Sư phụ của Đại Pháp và thường xuyên niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’.“

Vợ chồng con trai tôi và các cháu tôi rất tôn kính Đại Pháp. Tất cả đều đã thoái khỏi ĐCSTQ và không bao giờ ngăn cản tôi ra ngoài cứu người. Vợ chồng con gái tôi cũng hiểu chân tướng và cũng đã thoái ĐCSTQ. Họ đều nhận được phúc báo của Đại Pháp, có công việc và cuộc sống tốt đẹp.

Tôi không màng đến danh lợi của người thường. Khi con trai tôi mua một căn hộ mới trong một khu dân cư cao cấp và mời tôi đến sống cùng, tôi đã không đi vì ở đó quá xa những nơi đông dân mà tôi có thể dễ dàng gặp gỡ mọi người. Tôi tự nhắc nhở rằng điều kiện sống của con người dù tốt đến đâu cũng không thể so sánh với thiên thượng. Một cuộc sống thoải mái nơi trần thế không giúp ích gì cho việc tu luyện.

Hàng ngày tôi đều ra ngoài để cứu người. Tôi không xem đó như một nghĩa vụ hay nhiệm vụ mà đó là điều mà tôi thực sự muốn làm. Tôi rất vui khi thấy nhiều người được cứu. Nếu tôi làm không tốt, tôi xin lỗi Sư phụ: “Sư phụ, con xin lỗi vì đã làm không tốt ngày hôm nay. Con rất ân hận về điều đó. Con sẽ đề cao hơn.” Tôi thường xuyên trò chuyện với Sư phụ.

Gia đình con trai tôi đã sống chung với tôi trong một khoảng thời gian. Vợ chồng con trai tôi đều bận rộn, nhiều khi về nhà và đi ngủ rất muộn. Để không làm phiền các con, tôi không đặt báo thức vào buổi sáng. Thay vào đó, tôi cố gắng tự thức dậy. Vào những đêm hè nóng nực, tôi không bật điều hòa để tránh quá thoải mái mà bỏ lỡ việc luyện công buổi sáng.

Tôi xem sự lười biếng và hưởng thụ là kẻ thù của mình. Để không bỏ lỡ thời gian phát chính niệm vào nửa đêm, tôi đã ngồi thiền trong một giờ từ trước 11 giờ đêm. Khi tôi hoàn thành bài thiền định, tôi rửa mặt và phát chính niệm. Mỗi lần chúng tôi phát chính niệm là một trận chiến giữa thiện và ác, nên tôi rất chú trọng việc này.

Tôi muốn tu luyện tinh tấn hơn nữa và theo Sư phụ trở về gia viên thực sự của mình!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/24/422472.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/20/193221.html

Đăng ngày 14-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share