Bài viết của Khẩu Thuật, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Hắc Long Giang, Trung Quốc

(Bài viết được đồng tu chỉnh lý)

[MINH HUỆ 29-05-2021] Đại Pháp thần kỳ thù thắng, Pháp lực ban bố từ hồng quan đến vi quan. Những trường hợp nói đến trong bài viết này, chỉ là một chút xíu nhỏ nhoi của uy lực Đại Pháp thể hiện tại tầng diện thế tục này. Đại Pháp có thể mang lại hạnh phúc cho nhân loại tại thế gian, hơn nữa, sự thần kỳ và thù thắng của Đại Pháp càng là vì để con người phản bổn quy chân.

Tôi sống ở nông thôn Đông Bắc, tại một ngôi làng nhỏ trên miền đất Hắc Long Giang. Năm 1995, Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền đến nơi đây, tôi đã gặp được mùa xuân trong kiếp nhân sinh, có may mắn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Từ đó, tôi thoát khỏi những ngày sống không bằng chết, bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc.

Các dân làng nhìn thấy sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp triển hiện trên thân tôi, nên một nửa người dân trong thôn nhỏ cũng luyện Pháp Luân Công.

Một lần, cha tôi dẫn cháu trai nhỏ 5 tuổi của tôi đi dự hôn lễ ở ngoài thôn. Có người hỏi cháu trai tôi rằng: “Cháu có biết luyện Pháp Luân Công không?”

Cháu nói: “Dạ biết ạ!”

Mọi người nói: “Vậy cháu luyện công cho các bác xem thử nhé?”

Cháu trai tôi ngồi trên đất, và luyện bài công pháp thứ năm “Thần thông gia trì Pháp”. Mọi người thấy cháu đả thủ ấn thì mỉm cười.

Có người hỏi cháu: “Cháu không sợ người từ chính quyền thôn đến bắt cháu à?”

Cháu nói: “Cháu chạy nhanh lắm, họ bắt không được cháu đâu.”

Người đó lại nói: “Người ta có súng đấy.”

Cháu trai nói: “Cháu có thể bay.”

Gian khổ và hạnh phúc

Năm nay tôi 67 tuổi. Tôi vốn có một gia đình hạnh phúc, có hai con, trai và gái dễ thương. Chồng tôi làm việc trong công ty cung ứng và tiếp thị, thời điểm đó ở nông thôn mà có được một công việc chính thức là điều khiến người khác rất ngưỡng mộ.

Không may, sau khi tôi sinh xong con trai khoảng ba hoặc bốn tháng, thì tôi mắc bệnh phong thấp. Bị chứng bệnh này rất khổ, xương cốt toàn thân đau nhức, đau khớp, da thịt cũng đau. Bệnh này nghiêm trọng vào mùa đông, nhưng càng nghiêm trọng hơn vào những tối mùa hè. Chẳng thấy bất kỳ cơn gió nào, nhưng chỉ cần nó thổi một chút, thì toàn thân đau nhức không chịu được.

Về sau, tôi lại bị bệnh tim tiến triển từ viêm khớp, khiến tim cứ đập thình thịch. Mỗi ngày trước khi ăn sáng, tôi đều ngân nga một chút, nếu không, tim sẽ run cầm cập thở không ra hơi. Vì vậy, tôi chích và uống thuốc, nhưng cũng không tác dụng. Tôi cũng mắc bệnh phụ khoa nghiêm trọng, cứ đau bụng dưới, đi bộ nhiều thì cảm giác như có gì đó sắp rớt ra vậy. Hơn 10 năm không dám uống nước lạnh, hay cắn một miếng hoa quả, hễ lạnh là chảy máu, chảy đến nỗi tứ chi vô lực, không mở mắt lên nổi.

Công việc chính thức mà chồng tôi có được, cũng là tôi giành tiếp quản từ bố chồng ở nơi đó và chuyển cho anh ấy. Mặc dù có được công việc rồi, nhưng trong thần kinh trung ương tôi vẫn rất kích động, khóc hay cười cũng không thể kiểm soát được. Vậy là, bản thân tôi đã bệnh lại thêm bệnh.

Là một phụ nữ sống trong gia đình nông thôn, vì ma bệnh quấn thân, tôi không chăm con được, cũng không làm việc nhà được, trồng trọt lại càng không thể. Khi con trai mới mấy tháng, mỗi khi đi bác sĩ khám bệnh phải để mặc cậu bé ở trước cửa phòng khám, tôi thường xuyên chích và uống thuốc, nhưng bệnh cũng không thấy khỏi. Chồng đã đi làm, còn phải về nhà nấu cơm cho con ăn, mọi việc trong ngoài đều dựa vào một mình anh ấy gánh vác. Sau này, khi anh ấy về nhà, hễ tôi vừa nói với anh ấy rằng mình đau chỗ nào, liền bị anh mắng. Trong tâm anh ấy lo không hàn gắn được; còn tôi, vì vậy mà khóc đẫm nước mắt. Cứ như vậy, gánh nặng cuộc sống và bệnh tật quấn thân đã đẩy cuộc hôn nhân của chúng tôi lên đến đỉnh điểm.

Người chồng thứ hai của tôi là giáo viên tiểu học trong thôn. Khi tôi sống với anh ấy, tôi vẫn chích thuốc và uống thuốc như trước đây.

Năm 1995, có sự chuyển biến trên con đường nhân sinh của tôi. Được người thân giới thiệu, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đó, tôi không hiểu gì cả, chỉ thấy người ta luyện công thì cũng luyện theo. Nhưng kỳ diệu là, hơn 40 ngày sau, thân thể tôi đã xảy ra thay đổi; trong bốn hoặc năm tháng, bệnh của tôi căn bản chẳng còn là mấy.

Một năm sau, bệnh của tôi khỏi hoàn toàn. Tôi cảm thấy Đại Pháp quá đỗi thần kỳ! Bệnh viện đều không trị được các chứng bệnh cứng đầu của tôi, nhưng thông qua học Pháp, luyện công, tất cả đã hồi phục một cách thần kỳ. Tôi đi bộ với một thân thể nhẹ nhàng, trong tâm thoáng đãng tươi sáng không thể diễn tả hết được. Ấy là nhờ Sư phụ đã cứu tôi ra khỏi biển khổ.

Tôi có thể xuống ruộng làm các công việc đồng áng. Mùa xuân trồng lúa, tôi và các phụ nữ trong thôn còn đi ra ngoài cấy mạ kiếm tiền. Trong nhóm, tuổi tôi là lớn nhất, nhưng tôi làm việc cả ngày cũng không đau nhức chỗ nào hết. Còn các cô ấy không đau chân thì cũng đau thắt lưng, phải dựa vào thuốc chống chọi để làm việc. Họ đều nói: “Chị này, chị có thể đi Kiến Tam Giang trồng lúa đấy.”

Trước đây, tôi nổi tiếng là một mầm bệnh, thông qua luyện Pháp Luân Công, người thân trong thôn đều nhìn thấy sự siêu thường của Đại Pháp triển hiện trên thân tôi, một nửa dân làng đều luyện Pháp Luân Công. Sau đó, khi tôi và người trong thôn đi ra vùng ngoài cấy mạ kiếm tiền, hễ tôi giảng Pháp Luân Đại Pháp hảo, các cô ấy cũng giúp tôi giảng. Mọi người sẽ hỏi: “Các chị đều luyện Pháp Luân Công ư?”

Không đợi tôi trả lời, các cô ấy liền nói: “Vâng, chúng tôi đều luyện, đều luyện cả.”

Chồng cai rượu, giúp tôi giảng chân tướng

Tu luyện Pháp Luân Công, đề cao đạo đức bản thân, chữa bệnh khỏe người. Phải làm được “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Chuyển Pháp Luân). Chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn tu luyện bản thân, đề cao tâm tính.

Tôi và chồng thứ hai là vợ chồng chắp nối. Mặc dù anh ấy là giáo viên, nhưng có một tật xấu là “nghiện rượu”. Một ngày ba bữa cơm thì uống hết bốn cữ rượu, trước khi ngủ cũng phải uống một cữ, rượu mà anh ấy uống là loại rượu ngon 60 độ. Bên ngoài uống bao nhiêu cũng giữ thể diện, không làm mất mặt; nhưng uống tại nhà thì khác, hễ rượu vào bụng thì liền biến dạng, bắt đầu gây gổ đánh tôi.

Một lần, có học trò ăn cắp bút máy ở trường, vì vậy mà anh ấy có chút bực bội với hiệu trưởng. Sau khi về nhà, uống rượu vô xong thì mắng chửi tôi cả đêm. Còn không cho tôi ngủ, hễ tôi ngủ thì anh liền giật gối tôi và nói: “Đừng giả vờ ngủ, đừng giả vờ ngủ.”

Tôi nói: “Không ngủ, chẳng lẽ nghe à.”

Tôi nghĩ mình tu Đại Pháp, phải nhẫn, không thể tức giận, anh ấy mắng thì mình nghe vậy. Sáng sớm hôm sau, tôi nói: “Anh có đi làm không?”

Anh ấy nói: “Đi chứ.”

Thời điểm đó, anh ấy uống rượu nhiều đến nỗi phổi có bệnh. Tôi nói: “Anh sợ tức giận không? Anh mắng tôi cả đêm, tức giận cả đêm; anh sợ hút thuốc không? Vậy mà hút thuốc cả đêm. Anh còn phải đi làm, liệu anh còn muốn sống thêm hai ngày nữa không? Anh mắng chửi tôi cả đêm như vậy, tôi nghe mà không hiểu rốt cuộc là vì lý do gì? Tôi không đúng chỗ nào, anh chỉ ra cho tôi nhé, tôi sẽ sửa.”

Anh nghe rằng bản thân đã mắng tôi như thế, mà tôi vẫn thông cảm cho anh, anh liền nói: “Tôi không có mắng chửi mình.”

Tôi nói: “Không đúng, tôi nghe anh toàn mắng tôi.”

Anh ấy bèn nói cho tôi nghe chuyện xảy ra trong trường học. Vì vậy mà trong lòng không vừa ý, về nhà coi tôi như nơi trút giận. Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra.

Dần dần, tôi cũng nhẫn và tâm bình khí hòa. Thuận theo tâm tính tôi đề cao, anh ấy cũng thay đổi. Mỗi sáng tôi làm cơm xong thì học một chút quyển sách “Chuyển Pháp Luân”, tôi có thói quen đọc ra tiếng, chồng hữu ý vô ý cũng nghe được, hơn nữa tôi còn chiểu theo yêu cầu Đại Pháp mà làm. Anh ấy đi mua hàng hóa, người ta thối dư tiền, anh ấy đều trả lại, còn nói: “Tôi không thể mất đức.” Về sau, anh ấy đã cai rượu. Khi tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công, anh cũng giúp tôi.

Một lần, họ hàng ở quê anh ấy tổ chức sự kiện, đặc biệt mời tôi đến dự, với vai trò là chị dâu cả, vợ sau của anh ấy. Tối nói với chồng: “Em không quen biết ai cả, có thể em không đi. Nhưng nếu muốn em giảng Đại Pháp hảo, thì em sẽ đi.”

Anh ấy không nói gì, vậy nên tôi nghĩ anh ấy không muốn mình đi. Sáng hôm sau, chồng nói: “Thay quần áo đi nhé!”

Ra khỏi làng, tôi nói với anh ấy: “Đi đến đó, anh có thể giúp em, thì em đi, để giảng chân tướng cứu người. Anh giúp em, thực chất không phải giúp em, mà là giúp chính bản thân anh, là có chỗ tốt cho anh, do đó anh không nên ngăn cản em.” Anh ấy nghe và không nói gì.

Đến nơi, hễ giới thiệu tôi gặp ai, hoặc ai bước ra về, tôi liền giảng chân tướng, bảo với họ Pháp Luân Đại Pháp hảo. Đến tối, người thân và bạn bè cũ đều có mặt, tôi bắt đầu giảng chân tướng. Chồng của cháu gái nhìn thấy tài liệu chân tướng, cũng cùng tôi giảng nói. Cậu ấy nói xong, tôi lần lượt hỏi từng người tam thoái (thoái xuất khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội của Trung Cộng).

Lúc này, chồng tôi nói: “Mọi người thoái nhé, đều thoái cả nhé, tôi cũng thoái rồi.” Anh ấy vừa nói xong, mọi người đều đồng ý làm tam thoái. Từ trong nội tâm chồng tôi công nhận Pháp Luân Đại Pháp hảo, và ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp.

Công nhận Đại Pháp, con trai con gái thụ ích

Tôi có hai cuộc hôn nhân, bốn người con, một con trai và một con gái do chính mình sinh ra, và hai con riêng của chồng. Tôi sẽ kể một số câu chuyện về các con.

Con gái tôi

Sau khi Trung Cộng bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi thường đi ra ngoài phát tài liệu chân tướng Pháp Luân Công vào buổi tối. Vì trời tối, tôi sợ, nên gọi con gái cùng đi phát. Con gái can đảm, phát còn nhanh hơn tôi. Sau này, mỗi khi con gái từ nhà tôi về, đều lấy một ít tài liệu chân tướng phát cho người trong thôn nơi con gái ở.

Và rồi, gia đình con gái chuyển đến sống ở Uy Hải, Sơn Đông. Một năm nọ, con gái mắc bệnh, bị đa nang thận và sỏi thận. Sau khi làm phẫu thuật ở bệnh viện, bệnh tình bộc phát càng nhanh, bác sĩ nói không trị được nữa. Con gái vừa nghe xong thì tuyệt vọng, khóc lóc. Lúc này, con gái đã ngồi không được. Trong tuyệt vọng, con gái nhớ đến Pháp Luân Đại Pháp, con gái tin tưởng, rằng chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu mạng của mình.

Con gái muốn quay về nhà luyện công với tôi, bèn nói với người nhà rằng: “Con muốn về nhà luyện Pháp Luân Công với mẹ con, thì bệnh có thể khỏi.”

Vì gia đình chồng của con gái bị nhồi nhét bởi những lời dối trá của Trung Cộng, nên cả nhà đều không tin Đại Pháp, bố mẹ chồng không cho con gái về nhà, chồng cũng không cho đi. Con gái nói với chồng rằng: “Em bị thế này, bệnh viện nói không thể trị được, anh còn không cho em về nhà thăm mẹ ư? Anh nói với bố mẹ hãy để em đi nhé.”

Vậy là con gái đã quay về. Khi ngồi xe về nhà, có một người già hơn 70 tuổi đã nhường chỗ cho con gái nằm trên xe suốt chặng đường.

Sau khi con gái về đến nhà, sáng hôm sau, tôi giúp con gái đứng dậy, hai mẹ con cùng luyện công. Đại Pháp thực sự thần kỳ, con gái học Pháp luyện công với tôi chỉ trong thời gian mấy ngày, thì bệnh tình đã khỏi. Tôi và dì đi chợ, con gái ra đón hai chúng tôi, con gái xách hai túi đồ to, bước đi hăng hái phía trước, (khỏe mạnh) như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Khi con gái quay lại Uy Hải, một tay con gái xách 5 lít xì dầu, một tay xách một giỏ to, tự mình đi băng băng về nhà chồng. Hồi con gái về nhà tôi, thì nằm một mạch trên suốt chặng đường.

Nhớ lại lúc đầu khi con gái về nhà tôi, bố chồng con gái nói: “Nhà này chỉ có mỗi chồng con kiếm tiền, còn có con nhỏ, già có, nhỏ có, con lại đang bệnh, những ngày tới sẽ khó khăn đấy. Bố cũng tìm công việc thôi.”

Con gái nói: “Bố à, bố hơn 70 tuổi rồi, đừng làm. Con về nhà luyện Pháp Luân Công với mẹ con, luyện khỏe người rồi, con sẽ làm việc ạ.”

Bố chồng con gái nói: “Con nói lung tung, bệnh viện trị không được, luyện công có thể luyện khỏe ư?”

Kiểu gì bố chồng con gái cũng không tin. Đợi khi con gái trở về nhà, cả gia đình nhìn thấy con dâu khỏe mạnh thì mới hoàn toàn tin tưởng Đại Pháp.

Sau này, tôi đến thăm nhà chồng con gái, bố mẹ chồng con gái nói với tôi rằng: “Chị thông gia này! Pháp Luân Công thực sự trị được bệnh! Thật kỳ diệu! Con dâu tôi mắc bệnh chữa không được, khiến cả nhà tôi lo lắng lắm. Trong nhà có người bệnh, là có người lo. Con trai tôi vì vợ mình bệnh mà tinh thần cũng bệnh theo, vội vã đi làm rồi vội vã về nhà xem xem vợ thế nào. Con dâu nói về nhà luyện Pháp Luân Công với chị, có thể khỏi bệnh, căn bản chúng tôi không tin, bệnh viện trị không được, luyện công có thể khỏi sao? Kết quả là khỏi thật!”

Từ đó, cả gia đình chồng con gái đều tin tưởng Đại Pháp, ủng hộ Đại Pháp.

Khi tôi ở nhà con gái, con gái vào bếp nấu cơm, họ không cho, mà nói: “Con hãy mau đi học Pháp, mau đi luyện công.” Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho gia đình họ hạnh phúc vui vẻ, tấm lòng cảm ân của họ dành cho Đại Pháp được bộc lộ trong từng lời nói.

Con trai tôi

Con trai đẻ của tôi tên là tiểu Siêu, con trai rất ủng hộ và đồng ý với Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm thấy lo sợ đi phát tài liệu chân tướng vào buổi tối, nên gọi con trai đi cùng. Vào một tối mùa đông, hai mẹ con chúng tôi đi ra ngoài phát tài liệu chân tướng, con trai nói tôi phát ở thôn này, còn con trai phát ở thôn chính quyền làng. Con trai từng đi lính, và mặc một chiếc áo khoác màu vàng. Khi phát ở thôn đó, con trai chừa lại hai bộ tài liệu chân tướng. Một bộ phát đến đồn cảnh sát trong làng, mở cửa và kẹp ở khe cửa; còn bộ kia phát đến chính quyền làng ở đường phía Bắc, mở cửa và ném vào trong văn phòng của chính quyền làng. Con trai rời nhà đi phát trong trời tối, đến khi quay về thì đèn đường bật sáng.

Con trai nhìn thấy từ trong đồn cảnh sát bước ra ba, bốn vị cảnh sát, mặc đồng phục chỉnh tề, trong tay cầm tài liệu chân tướng. Họ nhìn thấy con trai hiên ngang đi ra từ trong văn phòng chính quyền làng, nhưng không ai lên tiếng hỏi han gì. Con trai như thể không nhìn thấy họ, cứ vậy mà về nhà.

Mùa đông, con trai còn giúp tôi đi lấy tài liệu. Con trai lái xe máy kéo trên đoạn đường không dễ dàng gì, nhìn thấy một gờ tuyết lớn chắn ngang con đường, căn bản không qua được. Nhưng sau đó con trai nói với tôi rằng: “Thật kỳ diệu, con chỉ lắc lư, lắc lư tay lái là đi qua được.”

Lúc ở bên ngoài con trai cũng duy hộ Đại Pháp và chứng thực Đại Pháp. Một lần nọ, con trai vừa phát tài liệu chân tướng Pháp Luân Công trong thôn xong, và đứng chơi ở cửa hàng tạp hóa ở thôn, khi ấy trong cửa hàng có rất nhiều người, một số người nghị luận Pháp Luân Công, có người nói điều gì đó hiểu sai về Đại Pháp.

Con trai vừa nghe thì “Ồ” lên một tiếng lớn: “Pháp Luân Công thế nào chứ? Pháp Luân Công lừa dối ai, hãm hại ai chứ?” Nhất chính áp bách tà. Mọi người nghe vậy thì không ai lên tiếng, sững người nhìn cậu ấy, sau đó cười ha ha vui vẻ. Cũng không ai nói Đại Pháp không tốt nữa.

Con trai đi xe buýt, đi bộ, hoặc gặp ai đó thì bèn nói về Pháp Luân Công, con trai còn giảng chân tướng Pháp Luân Công cho mọi người, nói rằng Pháp Luân Công tốt như thế như thế, có thể trị bệnh khỏe người ra sao, vì sao Trung Cộng không cho luyện.

Con trai là thợ làm kệ và làm việc ở công trường xây dựng trong thành phố. Khi con trai làm việc, vừa ở trên lầu vừa hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Đồng nghiệp của cậu ấy thấy vậy cũng hô theo: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Họ đều tin tưởng chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể bảo hộ họ bình an.

Hai con riêng của chồng

Tôi có hai con kế, từ khi tôi đến nhà chúng sống, tôi đối đãi với chúng như con đẻ của mình. Trong cuộc sống hàng ngày, tôi đều yêu thương hai con dâu của chồng. Mặc dù tôi là mẹ kế, nhưng giữa chúng tôi không có ngăn cách. Vì tôi là người tu luyện, chiểu theo tiêu chuẩn Đại Pháp tu luyện bản thân, các con chồng nhìn thấy sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp triển hiện trên thân tôi, nên chúng đều công nhận Đại Pháp.

Hai cháu gái nhỏ, con của con trai chồng, đều luyện công với tôi từ tấm bé, còn có thể đọc thuộc rất nhiều bài thơ trong “Hồng Ngâm”. Tôi dẫn dắt hai cháu gái luyện công, mẹ chúng nấu cơm, khi con dâu gọi cháu ăn cơm, nhìn thấy chúng tôi đang luyện công thì vội vàng đóng cửa lại. Đợi đến khi chúng tôi luyện công xong mới gọi các con ra ăn cơm, không can nhiễu chúng tôi dẫu chỉ một chút.

Con trai lớn đi làm, trước khi đi đều mang theo bùa hộ thân chân tướng Đại Pháp. Khi ra cửa, con dâu còn gọi chồng nán lại một chút, nhắc đi nhắc lại rằng: “nhớ thường xuyên niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’.”

Buổi tối, con trai nhỏ cũng cùng tôi đi phát tài liệu chân tướng, con trai để tài liệu ở thắt lưng và phát rất nhanh. Năm nọ, con trai đang làm việc ở công trường, thì bị người khác đẩy ngã, đầu gối đập xuống đất sưng vù lên, rồi bị viêm bao hoạt dịch khớp gối do ứ nước ở đầu gối. Con trai về nhà trị bệnh, đắp thuốc, tuy có giảm sưng nhưng bước đi vẫn đau. Tôi nói con trai luyện công với mình nhưng con trai không luyện, cứ gắng gượng như vậy mà quay lại công trường làm việc. Chẳng được mấy hôm lại trở về, đầu gối lại sưng vù lên cao, người gầy sọp và hốc mắt lõm sâu.

Lúc này, tôi bảo con trai luyện công với mình, và con trai đã đồng ý. Tôi hướng dẫn con trai đọc “Chuyển Pháp Luân”, và luyện công. Luyện khoảng hai, ba ngày, khi đang luyện Bão Luân, con trai nói với tôi rằng: “Mẹ à, cơ thể con rất nóng, như có lửa đốt.”

Tôi nói: “Vậy rất tốt, Sư phụ Đại Pháp đã quản con, và điều chỉnh thân thể cho con.”

Chỉ mấy hôm công phu, bệnh tình của con trai đã khỏi, cũng không tái diễn nữa. Pháp Luân Đại Pháp thật là phúc trạch cho gia đình tôi!

Sư phụ cứu tôi, tôi cứu chúng sinh

Mệnh của tôi là do Sư phụ ban cho, là Sư phụ cứu tôi. Là đệ tử Đại Pháp, từ trong Đại Pháp đắc được chỗ tốt thôi chưa được, còn phải chứng thực Đại Pháp, giảng chân tướng, cứu nhiều người.

Ban đầu, tôi dùng hình thức phát tài liệu chân tướng cứu người. Thuận theo quá trình tu luyện thâm sâu, tôi nghĩ mình phải giảng chân tướng trực diện trong làng, cứu độ những người già trong làng. Hồi mới bắt đầu ra làng giảng chân tướng, tôi không dám giảng, bèn dựa vào việc bán hàng để đến từng nhà, tôi bán quần áo trẻ em, quần áo các loại, bao tay và vớ v.v.. Bước đến trước cửa người ta, ngập ngừng nghĩ vô hay không vô, chưa kể còn thấy ngại ngùng. Tôi khích lệ bản thân, trong tâm nghĩ: “Mình bán đồ mà, sợ gì chứ?” Vậy là bước vào trong sân nhà người ta, nhưng cũng không nói là bán đồ, chỉ bắt đầu giảng chân tướng. Vậy đó, bước đi từng chút, từng chút một.

Về sau, tôi không bán hàng nữa, mà trực tiếp mang tài liệu chân tướng đến thôn giảng chân tướng. Trong quá trình ấy, hôm nay tôi tìm được một đồng tu, ngày mai tìm được một đồng tu, vậy là hai người phối hợp cùng đi giảng.

Một hôm, tôi và đồng tu cùng đi đến một thôn nọ, thôn này khá lớn. Ngay khúc ngoặt là một cửa hàng tạp hóa với khoảng hơn 20 người đang đứng trước cửa. Tôi có chút chần chừ khi nhìn thấy nhiều người như vậy, nhưng trong tâm nghĩ: “Dùng chính niệm trực tiếp gặp họ, cũng không thể bỏ đi nhé!”. Trong tâm tôi thỉnh cầu Sư phụ gia trì chính niệm cho đệ tử. Tôi phát chính niệm, đối diện với đám đông, và bước đến chào họ. Tôi mang theo mặt dây chuyền hồ lô chân tướng, còn có cuốn sách nhỏ chân tướng, phát tặng cho ai thì giảng cho người ấy, đồng tu bên cạnh ghi lại tên hoặc hóa danh của những người làm tam thoái (thoái xuất khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội của Trung Cộng).

Khi đang giảng, đột nhiên có một người thanh niên mặc áo sơ mi trắng từ trong cửa hàng tạp hóa đi ra, trông cậu ấy cũng rất phong độ. Cậu ấy vừa bước ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cậu ấy. Họ nói: “Chị nói với cậu ấy đi, nói với cậu ấy đi.”

Tâm tôi tràn đầy từ bi, mỉm cười bước đến chào cậu ấy và nói: “Cậu thanh niên, tặng cậu một bộ nhé.”

Tôi tặng cậu ấy một mặt dây chuyền hồ lô chân tướng, và một cuốn sách nhỏ chân tướng. Tiếp theo, tôi còn giảng chân tướng cho cậu ấy, và cậu ấy đã đồng ý làm tam thoái.

Rồi tôi quay sang tiếp tục giảng chân tướng cho đám đông, tất cả đều giảng xong. Bỗng có một người cầm cuốn chân tướng nhỏ và nói: “Các chị phản đảng.”

Tôi thoáng nhìn, và thấy rằng anh ấy ảnh hưởng đến việc tôi giảng chân tướng. Tôi mượn một đề tài, đứng giữa đám đông, giống như nói chuyện trong một cuộc họp vậy, tôi nói với anh ấy rằng: “Tôi nói với anh cả nửa ngày như vậy, mà anh vẫn chưa hiểu ư? Tôi nói cho anh biết Pháp Luân Công là gì, Đảng Cộng sản là gì, vì sao bảo các anh làm tam thoái.” Tôi nhìn mọi người xung quanh, rồi giảng cặn kẽ một lần nữa về chân tướng Pháp Luân Công.

Sau khi giảng xong, tôi quay người rời đi. Cậu thanh niên mặc áo sơ mi trắng đột nhiên giơ tay lên và hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi cũng ngoảnh lại và giơ tay lên hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Phía mặt minh bạch của chúng sinh thật mong mỏi được cứu biết bao!

Là đệ tử Đại Pháp, tôi hiểu sâu sắc trách nhiệm trọng đại của mình. Những năm này, tôi không dám lười biếng, mà đặt toàn bộ thân tâm vào việc cứu độ chúng sinh. Tôi giảng chân tướng cho từng nhà, từng nhà trong làng, cũng đi cùng đồng tu đến chợ để giảng chân tướng. Đôi khi một ngày có thể khuyên thoái hơn cả trăm người, lúc ít thì cũng hơn chục người. Trong hoàn cảnh bức hại ở Trung Quốc Đại Lục, mặc dù gặp đủ mọi nguy hiểm, nhưng đều nhờ Sư phụ bảo hộ hóa nguy thành an, mà tôi có thể vượt qua một cách bình yên và ổn định.

Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì cũng là người có trách nhiệm với gia đình và xã hội. Vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên người nhà của tôi và cả bản thân tôi đều thụ ích quá nhiều quá nhiều, đều là nhờ Sư phụ đã ban cho chúng tôi thân thể khỏe mạnh và cuộc sống hạnh phúc.

Toàn thể gia đình chúng con đều cảm tạ ân từ bi cứu độ của Sư phụ!

(Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/29/【庆祝513】黑土地上的一户乡村之家-426080.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/2/193475.html

Đăng ngày 15-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share