Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Đại Lục
[MINH HUỆ 18-05-2021] Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, nhờ thành tích học tập đứng đầu huyện, tôi đã tham gia kỳ thi và nhanh chóng được nhận vào làm việc trong Cục thuế. Thời trẻ, tôi đã từng ấp ủ rất nhiều hoài bão và khát vọng, nhưng chẳng bao lâu sau, chúng đều bị vùi dập trước hiện thực tàn khốc. Tôi sinh ra trong một gia đình trí thức, ngay từ nhỏ đã được tiếp nhận nền giáo dục truyền thống. Tôi không hiểu tại sao tất cả mọi thứ trong hiện thực đều trái ngược hoàn toàn với những giá trị truyền thống đó. Vì mưu sinh mà góp sóng theo dòng một cách thụ động, tôi ngày một chìm sâu trong thùng thuốc nhuộm lớn.
Khi vừa mới đi làm, tôi được giao nhiệm vụ lập báo cáo cho Cục thuế. Hàng năm, Cục thuế phải tiến hành quyết toán thuế thu nhập của doanh nghiệp. Mỗi lần như vậy, Cục trưởng đều tập hợp toàn bộ nhân viên nghiệp vụ gồm 19 người vào một nhà nghỉ hoặc khách sạn. Chúng tôi phải ở đó làm việc và không được phép về nhà trong suốt khoảng hai tuần cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ. Tại sao lại phải lãng phí cả nhân lực và vật lực để huy động một lượng lớn người như vậy? Nhìn bề mặt, là do việc quyết toán thu nhập thuế có nhiều khoản và cách tính khá phức tạp, nhưng thực chất chính là để ngụy tạo số liệu.
Sau khi tôi phát hiện ra điểm này, tôi có thể tự mình hoàn thành biểu mẫu thuế chỉ trong một ngày. Bởi vì “dữ liệu cuối cùng” đã là một con số cố định, vì vậy tôi chỉ cần tính toán các con số lùi lại để điền vào các biểu mẫu, làm như vậy vừa nhanh vừa hiệu quả. Sau này, khi làm báo cáo trong Phòng Thanh tra tôi cũng gặp vấn đề tương tự như vậy. Nếu khai báo chân thực, văn phòng thành phố sẽ nói rằng tôi làm sai và yêu cầu phải có một khoản tiền phạt ít nhất gấp đôi tiền thuế thu nhập, vì chỉ có thu nhập từ khoản tiền phạt mới có hoa hồng cao. Tôi buộc phải chia thu nhập thành hai nguồn, thu nhập bình thường và thu từ tiền phạt. Hãy thử nghĩ một chút, nếu như những báo cáo từ cấp thấp nhất đều là giả, càng lên các cấp cao hơn con số đó chênh lệch quả là lớn chừng nào! Sự giả dối tồn tại ở mọi cấp.
Năm đó, chính quyền thành phố đã tổ chức cái gọi là thẩm định liêm chính giữa các ngành khác nhau, và giám đốc văn phòng thanh tra của cục chúng tôi đã yêu cầu chúng tôi tìm những doanh nghiệp có mối quan hệ tốt để bỏ phiếu cho Cục thuế. Thật không thể tin được là không chỉ đánh giá tốt cho Cục thuế mà còn phải đánh giá xấu cho cơ quan cạnh tranh với cục của chúng tôi là Cục Quản lý Công thương.
Thời gian đó, thị trường công nghiệp nhẹ thuộc sở địa chính thực hiện đấu thầu rộng rãi cho các hộ kinh doanh cá thể và mẹ tôi cũng tham gia. Nhìn bề ngoài, buổi đấu thầu diễn ra dựa trên nguyên tắc “cởi mở và công bằng“, và tiến hành rút thăm theo số gian hàng. Trên thực tế, đồng nghiệp của đơn vị tôi đã sớm đánh số trước trên những phiếu được rút thăm. Mẹ tôi có được gian hàng số 8 như mong muốn, vừa không phải nộp các loại thuế, phí quản lý công thương, đến phí thuê gian hàng cũng không cần nộp, chỉ bởi vì cô con gái của bà là một nhân viên thuế. Điều này ở đơn vị tôi đã phổ biến đến nỗi đã trở thành ‘bí mật công khai’.
Sư phụ giảng:
“Chính quyền của tà đảng Trung Cộng không để người ta làm người tốt, ngay từ ngày chúng kiến lập chính quyền thì đã là từ một đám lưu manh đi lên, vẫn luôn dùng lừa dối, giả tạo để lừa nhân dân, dùng bạo lực để chuyên chính, chính quyền là đã được kiến lập như thế. Một mạch vẫn dựa vào giả dối và bạo lực không ngừng để trấn áp, hầu như mọi cuộc tuyên truyền và trấn áp đều giả dối hết. Những thành tích chính trị của chúng là giả, những nhân vật anh hùng trong tuyên truyền của chúng là giả, những người xấu mà chúng đả kích là giả, những thế lực thù địch trong tuyên truyền của chúng là giả, cái vỏ ngoài đường hoàng cao thượng của chúng cũng là giả. Con người thế gian, đặc biệt là người Trung Quốc càng ngày càng nhìn thấy rõ bộ mặt của chúng.” (Giảng Pháp tại các nơi I – Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2010)
Vào thời điểm đó, Cục thuế thực hiện quản lý ngành nghề, và tôi có thẩm quyền quản lý hơn một trăm công ty cung cấp dịch vụ ăn uống. Sếp quản lý yêu cầu tôi tìm một khách sạn để làm “câu lạc bộ và nhà ăn” cho phân cục. Nói trắng ra, chính là đến đây có thể ăn uống miễn phí, và đổi lại khách sạn đó cũng không cần nộp thuế. Điều này đã trở thành quy tắc bất thành văn trong ngành của chúng tôi. Những người được gọi là quan chức chính phủ (trong đó có tôi) đã phung phí thành quả lao động của nhân dân, trong sự thỏa mãn dục vọng ăn chơi hưởng lạc, đã gây thất thoát rất nhiều tiền thuế. Sự việc loại này chỉ cần nhìn một chút là có thể thấy được toàn cảnh.
Đắc Pháp
Tôi đã từng uống rất nhiều rượu và điều này khiến sức khoẻ của tôi ngày một sa sút. Thêm vào đó, tôi bị chồng phản bội. Tất cả những điều này khiến tôi cảm thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì.
Tháng 8 năm 1998, có một ngày không thể nào quên trong cuộc đời tôi. Khi đó, tôi bị viêm tuỵ cấp nặng, phải nằm điều trị tại bệnh viện tỉnh hơn một tháng, không thể đi làm được. Tôi lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi, từ đầu đến chân chỗ nào cũng khó chịu. Ngày hôm đó, khi tôi đang chầm chậm đi bộ trong Công viên Giới Tân, một người phụ nữ tốt bụng tiến lại và hỏi tôi: “Cô gái, cô có chuyện gì vậy?” Tôi đáp: “Tôi bị ốm.” Người phụ nữ nói: “Cô hãy luyện Pháp Luân Công đi! Có thể giúp cô khỏi bệnh và khoẻ mạnh.”
Tôi nhìn thấy một nhóm người đứng thành hàng ngay ngắn đang đứng luyện công, ai nấy đều tràn đầy năng lượng. Tôi bất giác tiến vào trong điểm luyện công của mọi người… Sau đó, khi cầm trên tay cuốn “Chuyển Pháp Luân”, tôi cảm nhận được một cảm giác thiêng liêng đã mất từ lâu bỗng chốc trào dâng trong trái tim tôi.
Sau khi trở về nhà từ điểm học Pháp, tôi đã vứt hết thuốc, và kể từ đó tôi thấy toàn thân nhẹ nhàng vô bệnh. Bây giờ tôi mới biết rằng, phụ nữ cũng có thể không bị đau bụng. Tôi bị chảy máu tử cung cơ năng từ khi bắt đầu có kinh nguyệt, sau đó tôi được chẩn đoán là đa u xơ tử cung và phải phẫu thuật u nang buồng trứng. Vì vậy, lúc nào bụng tôi cũng đau. Kể từ ngày hôm đó, từ một người luôn oán hận cuộc sống và đủ thứ bệnh tật, tôi đã trở thành đệ tử của Sư phụ và trở thành một học viên Pháp Luân Công.
Từ nhỏ đến lớn tôi đều mơ cùng một giấc mơ giống nhau, đó là tôi từ trên vách đá cao nhảy xuống, phía dưới là một màu đen kịt, sâu thăm thẳm không thấy đáy, toàn thân tôi như mất trọng lực. Mỗi lần tỉnh lại, tôi đều sợ đến mức toát mồ hôi lạnh. Có lẽ đây chính là quá trình tôi hạ thế xuống đây!
Những “lần đầu tiên”
Trước khi tu luyện, tôi cảm thấy mình là một người tốt, tôi không bao giờ chèn ép, tống tiền, chuyên quyền hay báo cáo các chủ doanh nghiệp dưới quyền của mình. Tôi sẽ cố gắng giải quyết công việc trong khả năng mà không vi phạm luật thuế, vì vậy tôi được rất nhiều người khen ngợi. Sau khi học Pháp, tôi mới nhận ra mình còn cách quá xa tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, vì thế tôi bắt đầu nghiêm khắc yêu cầu bản thân. Người ta vẫn thường nói: “Gần bùn làm gì có chuyện không vấy bùn”. Tôi thiết nghĩ, mình nhất định có thể làm được không để cho những thứ thói hư tật xấu trong môi trường này gây ảnh hưởng. Và chính suy nghĩ này đã làm phát sinh rất nhiều “lần đầu tiên” của tôi.
Cục thuế của chúng tôi quản lý những người đóng thuế, khi đó được chia quản lý theo khu vực. Vì vậy, cứ mỗi dịp lễ Tết, việc nhận quà cáp đã trở thành thông lệ, từ miễn cưỡng đến nhận quà mà không hề do dự, từ đồ ăn vật phẩm cho đến tiền mặt tất cả đều có. Không chỉ có bản thân nhận quà, mà người thân bạn bè cũng giúp một tay. Đôi khi tôi còn không biết những món quà đó là từ đâu đến. Thậm chí, còn nực cười hơn, một vài người quen còn dùng danh nghĩa của tôi để đến nhà hàng ăn uống miễn phí.
Sau khi hiểu ra mối quan hệ giữa “mất và được”, tôi quyết tâm không để bản thân bị ô nhiễm trong thùng thuốc nhuộm. Kết quả là, tôi đã lần đầu tiên bình tĩnh từ chối quà, lần đầu tiên đi ăn hàng trả tiền, lần đầu tiên thanh toán đầy đủ khi mua hàng (đồng nghiệp của tôi trước đây thường lấy điều kiện để trao đổi, còn tôi thì thường mua hàng với giá bán buôn), lần đầu tiên mua vé vào nhà tắm; lần đầu tiên biết rằng cắt tóc tốn bao nhiêu tiền, lần đầu tiên ngồi xe buýt, và rất nhiều lần đầu tiên khác nữa. Sau khi trải qua hết những lần đầu tiên đó, tôi phát hiện ra bầu trời đã trở nên trong xanh, gió cũng hiu hiu thổi dễ chịu, lòng tôi không còn chần chừ do dự, tôi đã tìm thấy cái đích và mục tiêu trong cuộc sống, từ sâu thẳm trong tôi cảm nhận “Có Sư phụ thật tốt!”
Tôi đã đảm nhiệm nhiều vị trí khác nhau trong Cục thuế, bao gồm nhân viên văn phòng, chuyên viên, thanh tra và quản lý hồ sơ. Trong phần đánh giá nghiệp vụ chuyên môn, thành tích tốt nhất của tôi là đứng thứ tư trong toàn huyện, nên tôi nắm rất rõ luật bất thành văn trong ngành, biết cách làm thế nào để biến “trốn thuế”, “lậu thuế” thành “tránh thuế hợp pháp” và đương nhiên là tôi có thể xử lý nó một cách chuyên nghiệp. Vì vậy, nhiều người đã tìm đến và đề nghị tôi làm kế toán bán thời gian với mức lương hậu hĩnh. Nói trắng ra, chính là giúp họ lập các tài khoản giả. Tôi là một học viên Đại Pháp tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, chữ đầu tiên cần phải tu chính là “Chân”, vì vậy tôi tự nhiên từ chối sự cám dỗ của những lợi ích như vậy.
Khi tôi đang sửa nhà, trên đường đi mua vật liệu xây dựng trở về, tôi tình cờ gặp phân cục trưởng của cục chúng tôi. Ông nhìn vào chiếc xe đầy vật liệu xây dựng và hỏi: “Cô mua những thứ ở đâu vậy? Sao lại đi đường này?” Sau khi tôi trả lời, ông ngạc nhiên hỏi: “Sao cô không mua ở những cửa hàng mà cô quản lý? Tôi vui vẻ đáp: “Để tránh bị nghi ngờ.” Ông ấy vừa đi vừa lẩm bẩm: “Pháp Luân Công thật khác biệt!” Sau đó, ông ấy còn nói với các đồng nghiệp khác “Mọi người hãy nhìn cô AA (tên của tôi) đi. Quả thực đáng ngưỡng mộ, cô ấy làm ở vị trí nào tôi cũng thấy yên tâm.”
Thời điểm đó, chiếc điện thoại Nokia vừa mới ra mắt, vì kích thước nhỏ gọn hơn chiếc điện thoại cầm tay thời đó, nên rất được các quý cô ưa chuộng. Có một chiếc điện thoại như vậy quả là một chuyện thật vinh dự, hơn nữa giá của nó cũng rất đắt. Đó chính là chiếc điện thoại đầu tiên của tôi và tôi thường xuyên mang nó ra để khoe khoang. Chiếc điện thoại này là tôi được tặng trong một lần đi thanh tra một công ty xây dựng. Sau khi đắc Pháp và học Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã lấy ra một ví dụ thế này:
“Có một học viên ở nhà máy dệt kim tại một thành phố của tỉnh Sơn Đông, sau khi học Pháp Luân Đại Pháp đã dạy các công nhân khác luyện; kết quả làm cho diện mạo tinh thần của nhà máy hưng khởi hẳn lên. Trước đây các đầu [mẩu] khăn tắm của nhà máy dệt kim thường bị cất đi mang về nhà, các công nhân đều lấy [như thế]. Sau khi học công rồi thì anh ta không những không lấy nữa, mà còn mang những thứ đã lấy về nhà trả lại [nhà máy].” (Chuyển Pháp Luân)
Đối chiếu với bản thân, tôi cảm thấy quả thực xấu hổ, chỉ là một đầu mẩu khăn tắm bé xíu cũng tự nghiêm khắc yêu cầu bản thân, thế là tôi nhanh chóng đem chiếc điện thoại này trả lại.
Cục thuế tiến hành thay đổi phí và thuế, và tôi đã phải đối diện với khảo nghiệm lớn hơn khi bị luân chuyển sang bộ phận bất động sản và được giao phụ trách thu thuế từ các khu nhà cũ. Ở vị trí này, rất dễ dàng đút túi 800 vạn tệ một năm bằng cách ăn tiền ăn hối lộ. Thời điểm đó, chính sách mới được thực hiện, quy trình còn nhiều chỗ thiếu sót, quy định pháp luật sơ hở, phương thức tính toán phức tạp, dựa trên sự “khôn khéo” của mình, tôi hoàn toàn có thể tự làm đầy hầu bao mà quỷ không biết thần không hay. Nhưng là một đệ tử Đại Pháp, vì vậy tôi cần dựa theo tiêu chuẩn của đệ tử Đại Pháp để làm một người tốt và tốt hơn nữa. Tôi không ngại vất vả âm thầm tạo ra các phần mềm tính thuế khác nhau, cố gắng bù đắp những chỗ thiếu sót và cuối cùng nhận được sự đồng ý nhất trí từ mọi người. Đây là điều mà mọi người có thể thấy; nhưng điều mà họ không thể thấy và cũng không thể hiểu được chính là những khoản hối lộ mà tôi đã từ chối.
Một trưởng bộ phận trong phòng bất động sản đã liên hệ với tôi và muốn cùng tôi “hợp tác”. Để làm giấy tờ chứng nhận quyền sở hữu nhà đất cần phải thông qua rất nhiều bước, vị trí của tôi là một móc xích quan trọng trong đó và cũng là phần tốn kém nhất của quá trình. Ý của cô ấy là tôi không cần phải ra mặt, chỉ cần bật đèn xanh và nhận tiền là được, nhưng tôi đã lịch sự từ chối; rất nhiều người muốn mời tôi đi ăn và tôi luôn lấy lý do không có thời gian để từ chối. Người đại diện đưa tôi tiền hối lộ, tôi thẳng thừng từ chối,… Rất nhiều người lợi dụng đủ mọi quan hệ để tìm tôi tặng quà nhưng đều bị tôi gạt đi. Một số người ngưỡng mộ và nói rằng Pháp Luân Công thật tuyệt vời; một số người khác nói tôi thật chính nghĩa; một số lại nói tôi thật khác người; số khác cho rằng nhà tôi không thiếu tiền; và cũng có nhiều người nói rằng tôi thật ngu ngốc.
Người bình thường mua được nhà đã không dễ, xin được giấy tờ chứng nhận quyền sở hữu nhà đất lại càng khó khăn hơn, nếu không đi cửa sau thì khó mà thực hiện nổi. Tôi đã nghĩ ra một cách để giúp đỡ mọi người. Trước tiên tôi nhận tiền để người đóng thuế yên tâm. Sau đó tôi sẽ gửi lại tiền và giảng chân tướng. Tôi nhớ có một lần, cửa hàng cung cấp đồ làm tóc đến làm giấy tờ nhà đất, khi tôi gửi lại hơn 20.000 tệ tiền hối lộ, bà chủ cửa hàng nắm tay tôi định quỳ xuống, vừa khóc vừa nói: Cảm ơn! Cảm ơn cô! Tôi đỡ bà ấy dậy và nói: Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi không thể nhận tiền của bà được. Sau đó, tôi đã giảng chân tướng và giúp bà ấy làm tam thoái (thoái xuất khỏi tổ chức đảng, đoàn, đội của Trung Cộng).
Ở vị trí của tôi, gây khó dễ cho người nộp thuế là một chuyện vô cùng đơn giản. Tôi có thể ngồi nói cho bạn nghe về luật thuế trong vài giờ đồng hồ. Một ngày nọ, một người phụ nữ đứng ở quầy dịch vụ gọi khẽ biệt danh của tôi. Tôi nhìn lên, thì ra là con gái của người hàng xóm cũ. Có một câu chuyện đằng sau mối quan hệ của chúng tôi. Khi còn nhỏ, tôi sống ở căn nhà cuối phía Đông của dãy nhà liền kề, nhà cô ấy ở giữa và gia đình cô ấy phải đi qua nhà tôi mỗi ngày để ra ngoài. Trong ký ức của tôi, nhà cô ấy thường xuyên cãi cọ với mẹ tôi vì vấn đề ranh giới giữa hai nhà. Lúc đó tôi còn nhỏ nên chỉ biết sợ hãi mà đứng nhìn. Họ lớn hơn tôi cả chục tuổi, tất cả đều đổ dồn vào mắng một mình mẹ tôi, vì muốn chiếm lấy phần nhà của chúng tôi.
Cô con gái của người hàng xóm đó vừa mua nhà và đến xin giấy tờ nhà đất. Nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của cô ấy, tôi cười và nói: “Đều là chuyện của quá khứ rồi, chúng ta có thể trở thành hàng xóm của nhau âu cũng là duyên phận. Hiện tại tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ của Đại Pháp dạy tôi không được mang tâm oán hận, và phải biết nghĩ cho người khác.” Cô ấy bối rối đưa giấy tờ cho tôi. Sau khi hoàn tất thủ tục, tôi đi ra ngoài tiễn cô ấy và đồng thời giảng chân tướng. Sau khi nghe xong cô có phần cao hứng và nói: “Tôi thoái, cô giúp tôi thoái đoàn nhé! Tôi không gặp được cô, cũng không gửi được quà, bao giờ con cô kết hôn, nhớ thông báo cho tôi đấy nhé.” Cô cảm ơn tôi và rời đi. Nhìn bóng hình dần dần khuất xa của cô, tôi biết rằng Sư phụ vừa giúp tôi hóa giải đoạn ác duyên này, và cô ấy đã được đắc cứu.
Những chuyện tương tự như vậy nhiều không kể hết. Tôi đã thật sự chuyển biến cả tâm lẫn thân kể từ khi tu luyện Đại Pháp.
Giảng chân tướng
Sảnh của Cục thuế nơi tôi làm việc gắn rất nhiều camera. Nhưng cho dù là vậy, tôi vẫn có thể điềm nhiên đọc Chuyển Pháp Luân trong thời gian rảnh và giảng chân tướng cho những người đóng thuế.
Tôi đã loại bỏ được rất nhiều tâm sợ hãi khi giảng chân tướng. Sư phụ thường an bài cho tôi những cơ hội nhỏ để giảng chân tướng, ví dụ khi người nộp thuế nóng lòng muốn đăng ký thuế, nhưng thông tin liên quan không đầy đủ, trước tiên tôi sẽ hỗ trợ họ và yêu cầu họ nộp lại các giấy tờ còn thiếu sau đó. Sau khi quay lại để hoàn tất tài liệu, họ thường gửi kẹp vài trăm nhân dân tệ đi kèm. Và tôi sẽ nhân cơ hội trả lại tiền cho họ để giảng chân tướng; rằng tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, và Sư phụ của Đại Pháp đã bảo chúng tôi không thể làm những việc như vậy. Tôi đã làm tam thoái cho rất nhiều người trong tình huống như vậy. Mỗi lần tham dự tiệc, khi ai đó nâng ly chúc mừng tôi, tôi sẽ nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi không uống rượu.” Và sau đó tôi giảng chân tướng cho họ một cách rất tự nhiên.
Sau khi cuốn sách “Chín bài bình luận về Đảng cộng sản” được công bố, tôi đã đọc và gửi cho giám đốc của chúng tôi, khi đem trả lại, ông ấy nói: “Cô sẽ gặp rắc rối nếu tôi gửi cái này cho Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật.” Tôi cười và nói: “Ông là một người tốt chắc chắn sẽ không làm như vậy.” Giám đốc bí mật giơ ngón cái và nói với tôi: “Cuốn sách viết rất hay!” Giám đốc của tôi đã minh bạch chân tướng và làm tam thoái, nên tôi không gặp phải quá nhiều can nhiễu.
Có một lần, tôi giúp đỡ đồng nghiệp của mình mà không nhận quà cáp, nên họ đã mời tôi đi ăn. Một người là phóng viên, người còn lại là biên tập viên, tôi giảng chân tướng họ đều nguyện ý nghe và đồng ý làm tam thoái. Tôi nói không ngừng trong toàn bộ quá trình. Tôi cảm nhận được trí huệ mà Sư phụ ban cho tôi tuôn không ngừng như nước. Cuối cùng, người phóng viên nói: “Chắc hẳn bạn đã đọc rất nhiều sách! Hôm nay tôi cũng xem như tích luỹ được thêm kiến thức, tôi thoái, chúng ta cùng thoái.” Tôi nói: Hiện tại tôi chỉ đọc một cuốn sách, đó là “Chuyển Pháp Luân”. “Đây là một cuốn thiên thư có thể nói cho bạn biết mọi điều và giải khai mọi thắc mắc của bạn.”
Cơ quan của tôi tổ chức một chuyến tham quan và mời các cán bộ đã nghỉ hưu cùng tham gia. Tôi nói với một đồng tu trong đơn vị: “Chúng ta không nên lãng phí cơ hội này. Bình thường chúng ta không gặp được họ. Vậy hãy tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng cho họ.” Người học viên đó đồng ý. Chúng tôi ăn tối nhanh chóng sau đó chờ các cán bộ hưu trí đi ra. Chúng tôi đã nói chuyện với họ từng người một. Đơn vị chúng tôi được xem là nơi đen tối nhất trong thùng thuốc nhuộm lớn của Trung Quốc. Mọi người đối với nhau rất cảnh giác, kẻ lừa người dối, do đó sẽ hiệu quả hơn nếu giảng chân tướng cho từng người một. Vì vậy, bất cứ khi nào một trong số họ đi ra từ nhà ăn, đồng tu sẽ chào họ và một người trong chúng tôi phát chính niệm trong khi người kia giảng chân tướng. Gần như tất cả mọi người đều đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Là một cán bộ thuế, khi báo cáo cuối năm tôi có thể không do dự mà nói rằng tôi chưa bao giờ lấy một xu nào của người nộp thuế; Tôi cũng không nhận một bữa ăn miễn phí nào từ những người đóng thuế. Trong hồng trần cuồn cuộn, những người có thể làm được điều này quả thực không có mấy, chỉ có Pháp Luân Công là một miền tịnh thổ. Là một đệ tử Đại Pháp, Sư phụ đã kéo tôi khỏi địa ngục và đánh thức tôi. Đại Pháp đã thay đổi và ban cho tôi sự vĩnh hằng của sinh mệnh. Cách duy nhất tôi có thể báo đáp Sư phụ là làm tốt ba việc của một đệ tử Đại Pháp.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/19/193194.html
Bản tiếng Hán: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/19/193194.html
Đăng ngày 13-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.