Bài của Nhất Kiệt, một học viên Đại Pháp từ Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-03-2011] Tôi may mắn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1995 và hiện nay tôi 71 tuổi. Ban đầu, tôi đã không để ý đến tầm quan trọng trong việc đề cao tâm tính của mình, có quá nhiều trở ngại gây ra do việc làm của riêng tôi trên con đường tu luyện của mình. Tuy nhiên, Sư Phụ chưa bao giờ bỏ rơi tôi và đã giúp tôi thoát khỏi trại giam. Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm của mình. Xin hãy chỉ ra những điều không phù hợp.
Một gián điệp đã đưa thông tin về tôi cho cảnh sát vào năm 2001. Tôi bị bắt và bị đưa tới một đồn cảnh sát địa phương. Tôi đã hướng nội và nhận ra một số thiếu sót, chẳng hạn như việc chấp trước vào tiền bạc. Tôi đã phát chính niệm trên đường đến sở cảnh sát để loại bỏ chúng.
Khi tôi đến đồn cảnh sát, tôi thầm thừa nhận với Sư phụ rằng tôi đã không làm nhiều việc một cách đúng đắn trong thời gian tôi bị tù ở trại lao động cưỡng bức vào năm 2001, và đã xin Ngài giúp đỡ để làm tốt lần này. Một cảnh sát hỏi tôi đã lấy cuốn Cửu Bình, tờ rơi và máy tính từ đâu. Tôi trả lời: “Tôi sẽ không nói cho anh biết. Anh có phản bội bạn bè của anh không?”. Khi một cảnh sát khác ngược đãi tôi, tôi đã không thể giữ vững được tâm tính của mình và nói một số từ ngữ không tốt. Khoảng 7 cảnh sát lập tức nhảy vào tôi, sau đó từng người tát tôi trong khi tôi bị giữ chặt xuống một cái ghế. Tôi thầm lặp đi lặp lại: “Các anh sẽ cảm thấy đau, chứ không phải tôi”. Tôi thực sự đã không cảm thấy ngay cả cái đau nhẹ nhất. Mặt của tôi không hề bị biến sắc hay sưng lên. Họ dừng lại sau khi mỗi người trong số họ đã đánh tôi bảy lần, có lẽ vì tay của họ đã bị đau rất nhiều.
Do việc đánh đập tôi không có hiệu quả, hai cảnh sát đã lấy những sợi dây đồng từ một cái máy, sau đó buộc một dây vào ngón đeo nhẫn của tôi và một dây khác vào ngón trỏ của tôi. Họ đòi biết tên của những người mà đã cung cấp cho tôi tài liệu giảng rõ sự thật. Tôi trả lời: “Tôi đã nói những gì tôi phải nói, vì vậy các anh không cần phải hỏi nữa. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bất kể các anh làm gì đi nữa.” Sau tuyên bố này, tôi hướng suy nghĩ của tôi, nói với cái sốc điện không được chạm vào tôi. Thực tế, tôi chỉ cảm thấy rùng mình, mặc dù họ đã bốn lần tăng điện áp lên.
Năm cảnh sát khác vào phòng. Một người đề cập đến cửu bình, vì vậy tôi yêu cầu anh ta nói cho tôi biết phần nào của cửu bình là sai và rằng trong trường hợp anh chưa đọc nó thì anh nên lấy một cuốn cho mình. “Thế còn cuốn sách nhỏ?”, anh ta hỏi. “Không phải cuốn sách đó dạy mọi người trở nên tốt hơn, chân thật, từ bi và nhẫn nại?”. Anh ta tiếp tục: “Các học viên Pháp Luân Công không được phép uống thuốc.” Tôi nói “Tại sao các học viên phải uống thuốc khi họ thực sự không bị bệnh? Anh có dùng thuốc khi anh khỏe mạnh không?” Anh ta không phản ứng gì và đã rời đi cùng nhóm của mình.
Trời đã gần nửa đêm. Một cảnh sát trẻ nói: “Tôi sẽ không hỏi anh bất kỳ câu nào nữa. Hãy đi ngủ đi.” Tôi nghĩ: “Tôi không muốn ngủ. Tôi không nên ở lại nơi này, và tôi có nhiệm vụ cần hoàn thành bên ngoài.” Tôi xin Sư Phụ giúp đỡ, tôi nói: “Sư Phụ, các học viên tinh tấn đã tường thuật trên trang web Minh Huệ rằng họ có thể mở khóa còng tay của mình một khi họ nghĩ về nó. Con nên làm gì bây giờ?” Tôi xin Sư Phụ giúp đỡ, sau đó niệm: “Tôi có thể trở nên lớn hơn hoặc nhỏ hơn” trong khi cố gắng kéo tay mình ra ngoài. Sau một thời gian, bàn tay tôi trượt ra khỏi cái còng. Thật không may là người cảnh sát đã thức dậy ngay lúc đó và hỏi “Làm sao anh thoát tay ra được?” Anh ta lắp lại còng tay và quay ra ngủ.
Sau bài học này, tôi xin Sư Phụ giữ cho anh ta ngủ. Tôi thoát tay ra khỏi cái còng theo cùng một cách đó, sau đó cởi trói ở chân. Tôi đi giày vào, đi bộ ra hành lang và nhảy qua cửa sổ. Người bảo vệ đang đứng bên cạnh cổng, và bức tường thì cao hơn 3m. Tôi muốn tìm một cái thang hay một cái gì khác để giúp tôi leo lên tường. Không có gì ở đó cả. Tôi nhìn thấy một đường ống nước và dẫm lên trên nó. Khi tôi ở trên đường ống nước, cơ thể tôi bồng bềnh trong không khí, vì vậy tôi chộp lấy gờ tường và kéo người qua nó. Đó là cách mà Sư Phụ đã cứu tôi thoát khỏi tà ác.
Tôi đã trải nghiệm nhiều điều kỳ diệu. Vào đầu tháng 7 năm 2008, tôi đi đến một thị trấn cách xa khoảng 20km để phát tờ rơi. Trời bắt đầu mưa trước khi tôi hoàn thành nhiệm vụ đó, và mặc dù tôi đã không nghĩ tới việc phát chính niệm, tôi nhớ lại rằng Sư Phụ đã từng khiến mưa rơi đằng sau xe của Ngài, bởi vì Ngài không muốn dừng lại. Tôi thấy mưa chuyển từ rơi trước mặt tôi ra rơi phía sau tôi. Một vài ngày sau đó, tôi thực hiện một chuyến đi tương tự và nghĩ tới việc phát chính niệm để giữ cho các tờ rơi được khô trong mưa. Mưa rơi, nhưng khi tôi về nhà, tôi nhận ra rằng quần áo của tôi đã khô, thậm chí không một chút ướt. Một học viên sau đó đã nói với tôi: “Bạn biết không? Sư Phụ đã che chở cho bạn.”
Tôi nhận ra rằng Sư Phụ luôn ở bên tôi và bảo vệ cho tôi từng giây mỗi ngày. Tôi chắc chắn sẽ tu luyện tốt và làm ba việc tốt hơn nữa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/3/13/征文选登–大法神通救我出魔窟-237034.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/31/124145.html
Đăng ngày 25-04-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.