Bài viết của một học viên từ Trung Quốc Đại lục [MINH HUỆ 10-03-2011] Ngày 4 tháng 9 năm 2004 là một ngày mà tôi sẽ luôn ghi nhớ.

Tai nạn ô-tô nghiêm trọng

Vào khoảng 3 giờ sáng ngày 4 tháng 9 năm 2004, chồng tôi lái xe ba bánh chở tôi đằng sau để đi chợ mua ngô. Chúng tôi dự định sẽ luộc ngô rồi bán ở chợ. Khi chúng tôi đến một ngã tư, chúng tôi không nhìn thấy có xe ô-tô nào nên tiếp tục đi. Khi chúng tôi đến giữa ngã tư, một chiếc xe tắc-xi đỏ đã đâm vào xe ba bánh của chúng tôi với tốc độ cao khiến chiếc xe bay vèo. Và nó hoàn toàn bị hư hoại. Chồng tôi bị đâm sầm vào kính chắn gió và lao vào trong xe ô-tô.

Chồng tôi ra khỏi xe và đi tìm xem tôi ở đâu. Tôi nằm bất tỉnh nhân sự. Anh ấy nói với tôi: “Em là một đệ tử Đại Pháp, em không thể nằm thế, hãy đứng dậy.” Tôi không phản ứng lại. Rồi họ đưa tôi đến bệnh viện, nơi tôi được chuẩn đoán là bị rạn xương chậu và xương sọ, và bị xuất huyết võng mạc. Bác sỹ bảo người lái xe và gia đình anh ta rằng mạng sống của tôi đang bị nguy hiểm. Thậm chí nếu tôi hồi phục, ông ấy bảo là tôi sẽ bị liệt nửa người hoặc không sẽ hôn mê vĩnh viễn. Người lái xe mới khoảng 30 tuổi, đã sợ hãi đến mức bật khóc. Cả hai anh em cậu ta đã mất việc và cậu mới mua chiếc xe tắc-xi kia. Cậu ấy không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo và đã rất lo lắng.

Hồi tỉnh và về nhà

Tôi bất ngờ tỉnh lại và thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Tôi nhớ rằng mình đã bị một chiếc xe ô-tô đâm, nhưng tôi không thể cử động.

Mọi người đã kể lại chuyện cho tôi. Tôi tự bảo bản thân: “Mình là một đệ tử Đại Pháp, mình không thể ở trong bệnh viện. Sư phụ bảo hộ mình. Đây không phải là nơi mình nên ở lại.” Tôi đã bảo bác sỹ: “Tôi không muốn ở đây, tôi muốn về nhà.” Mọi người cố gắng thuyết phục tôi ở lại, kể cả bố mẹ người lái xe. Bác sỹ bảo rằng tình trạng của tôi rất nguy kịch và rằng tôi sẽ không thể sống sót nếu về nhà. Tôi bảo họ rằng tôi phải về nhà. Tôi đã nói với gia đình người lái xe rằng tôi sẽ không vòi tiền họ vì tôi theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.

Với sự kiên quyết của tôi, họ đã cho xe cấp cứu đưa tôi về nhà.

Mọi người đều chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp thông qua chồng tôi

Chồng tôi cũng bị đâm nghiêm trọng. Vì anh ấy va vào kính chắn gió của xe tắc-xi, nên có nhiều mảnh kính găm khắp đầu và mặt anh ấy. Một bên ống chân của anh ấy bị trật khớp và bị sưng một cách tồi tệ. Anh nói cảm giác như quần anh mặc quá chật. Nhưng anh tự nói với bản thân: “Ổn thôi, Sư phụ bảo hộ cho mình. Sẽ ổn thôi.” Ngay sau đó, anh nhìn thấy chân mình trở lại bình thường. Một bác sỹ đến để xem xét những mảnh kính trên mặt và đầu anh, nhưng anh đã vỗ đầu và mặt bằng tay và tất cả các mảnh kính đều rơi xuống, và không để lại vết xước nào trên da. Một người đã bảo anh: “Anh chắc phải có một tín tâm rất mạnh mẽ.” Anh đã kể với mọi người quanh mình rằng anh tu luyện Pháp Luân Công. Tất cả họ đều rất ngạc nhiên và đã tận mắt chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp. Anh đã nghỉ ngơi ở nhà 13 ngày mà không dùng đến dù chỉ một viên thuốc và đã bình phục.

Những khó khăn tại nhà

Khi tôi về nhà, tôi lại bị bất tỉnh. Khi hàng xóm nhìn thấy tôi trong tình trạng đó, họ không hiểu sao tôi về nhà và không tin rằng tôi sẽ hồi phục. Các bạn đồng tu đã đến để giúp đỡ tôi. Tôi luôn có một tư tưởng vững vàng: “Tôi sẽ hồi phục vì tôi có Sư phụ và Đại Pháp. Tôi chắc chắn sẽ hồi phục.”

Gia đình người lái xe đã đến thăm tôi và mang đến 2.400 tệ bồi thường. Họ muốn chúng tôi viết một thư đảm bảo rằng nếu có bất kỳ điều gì xảy ra với tôi sau này, thì họ sẽ không liên quan gì cả. Chồng tôi đã viết và cả hai chúng tôi cùng ký vào đó, nhưng chúng tôi đã trả lại họ tiền. Chúng tôi bảo họ rằng chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công và luôn nghĩ cho người khác trước, và sẽ không bao giờ gây rắc rối cho người khác. Họ rất xúc động và nài nỉ chúng tôi nhận số tiền vì chồng tôi không thể làm việc còn con tôi thì phải nghỉ việc để ở nhà chăm sóc cho tôi. Vì thế chúng tôi đã nhận tiền.

Tôi nằm trên giường, nhưng không thể cử động. Mỗi khi có ai đó động vào tôi, thì tôi đau đớn khắp toàn thân. Chân và tay tôi như thể không thuộc về mình, vì tôi không thể điều khiển chúng làm bất kỳ điều gì.

Tôi nằm trên giường hai ngày. Đến ngày thứ ba, tôi không thể nằm như vậy nữa – tôi phải đứng dậy. Tôi bảo con tôi nâng tôi dậy, và tôi di chuyển chân từng chút một đến cạnh giường. Khi tôi di chuyển chân, cơn đau ở xương chậu khiến tôi tức thở. Với con tôi đỡ cho, nên tôi đã ngồi ở cạnh giường. Rồi tôi bảo bản thân rằng mình phải đứng dậy. Rồi tôi thực sự đã đứng dậy và cũng tập được bài công pháp thứ nhất! Ngày hôm sau, tôi tập hai bài. Đến ngày thứ ba, tôi tập ba bài. Sau đó tôi ngày càng khá hơn. Một tuần sau, tôi đã có thể đi lại với sự hỗ trợ của một chiếc ghế.

Đi bộ xuống cầu thang sau 22 ngày

Hai mươi hai ngày sau vụ tai nạn, tôi đã có thể đi bộ xuống tầng dưới. Khi những người hàng xóm của tôi trông thấy tôi đi bộ bên ngoài mà không cần một cái nạng hay gậy, họ đều rất ngạc nhiên. Một số người nói “Chị thật là siêu phàm!” Tôi bảo họ rằng tôi không siêu phàm, mà là Đại Pháp siêu phàm và Sư phụ siêu phàm. Họ đều nhìn thấy điều kỳ diệu và vẻ đẹp của Đại Pháp thông qua tôi, và tất cả họ đều nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Một tháng bốn ngày sau vụ tai nạn, con trai tôi và tôi đến nhà bố mẹ của người lái xe tắc-xi. Khi họ gặp tôi, họ đã không thể nhận ra tôi vì mặt tôi bị biến dạng sau tai nạn. Họ không thể tin rằng tôi đã hồi phục hoàn toàn và hiện giờ đã khỏe. Họ vô cùng kinh ngạc và bày tỏ sự cảm kích. Mẹ của cậu lái xe đã chứng kiến sự siêu thường của Đại Pháp và lập tức muốn học Pháp Luân Công. Tôi đã nói với họ về Đại Pháp và chân tướng của cuộc đàn áp. Họ đều cảm nhận được sự mỹ hảo của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/3/10/征文选登–被撞的变了形的我炼功后迅速康复-237037.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/19/123902.html
Đăng ngày 11-04-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share