Bài viết của một học viên ở thành phố Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm
[MINH HUỆ 22-2-2011] Khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào năm 1996, tôi làm việc trong một nhà máy hóa chất, làm việc dưới điều kiện rất nguy hiểm. Tôi được giao việc làm ca đêm, thậm chí còn nguy hiểm hơn ca ngày, với rất nhiều đồng nghiệp bị buồn nôn và chóng mặt kinh niên vì khói. Công việc chúng tôi làm yêu cầu rất cao và rất ít chỗ được phép sai sót.
Một số công nhân ngủ gật khi họ mệt nhưng tôi không bao giờ như vậy. Mọi người đều biết tôi là một học viên và tôi luôn giữ bản thân theo tiêu chuẩn cao. Khi tôi cực kỳ mệt, tôi đọc Pháp của Sư Phụ hay tập bốn bài công pháp đầu tiên ở một căn phòng riêng biệt, khi tôi có thể ở một mình. Ngay khi tôi bắt đầu các bài tập, mệt mỏi gần như tan biến ngay tức khắc. Khi tôi tan sở và vẫn còn nhiều năng lượng, tôi về nhà, tĩnh tâm và tập bài công Pháp thứ năm.
Một ngày vào tháng 6/1998, quản đốc xưởng yêu cầu một đồng nghiệp và tôi đốt lò hơi nặng sáu tấn. Vì phòng không thông gió tốt cũng không được trang bị quạt hay thiết bị an toàn, không ai muốn bật lò hơi lên cả. Tuy nhiên, vì tôi được giao nhiệm vụ này, tôi không có sự lựa chọn nào khác.
Khi đồng nghiệp và tôi đang thao tác với lò hơi, chúng tôi đứng trên một cái nền cao 3 feet. Đột nhiên, “BUM!” lò hơi phát nổ! Khói dày đặc bao phủ toàn bộ tòa nhà ba tầng. Mọi người bị sốc và không biết làm gì. Một súng phun dầu bằng kim loại dài một thước và dày một inch bay ra từ vụ nổ và đánh thẳng vào phía sau đầu tôi, làm tôi bật ra khỏi nền.
Mặt tôi đột nhiên cảm thấy nóng và đau đớn. Tóc và lông mày tôi bị cháy xém và tôi gần như không mở mắt ra được. Sau đó tôi nghĩ: “Mình thì khác chứ. Mình được Sư Phụ bảo hộ mà!”. Mắt tôi mở ra chầm chậm và tôi nhìn thấy mọi người đứng xung quanh tôi, trông có vẻ hoàn toàn chết lặng. Quản đốc của tôi sắp xếp để đưa tôi vào bệnh viện nhưng tôi bảo ông ấy nhờ ai đó chở tôi về nhà.
Ngay sau khi tôi về đến nhà, một người bạn học của tôi nghe về vụ tai nạn đã gõ cửa nhà tôi và hỏi tôi thế nào rồi. Tôi bảo với anh ấy rằng tôi là một học viên và không có gì phải lo lắng cả. Anh ấy không tin và nói: “Trông anh thật kinh khủng! Hãy đến bệnh viện đi”.
Tôn trọng sự quan tâm của anh ấy, tôi đồng ý để anh ấy đưa tôi đến bệnh viện quận. Khi chúng tôi đến đó, nhân viên nói với chúng tôi rằng điện bị cúp và họ không có điện vì vậy họ không thể nhận tôi. Vì vậy, người bạn học đưa tôi đến Bệnh viện y học Trung Quốc, chỉ để thấy rằng họ cũng không có điện. Sau đó chúng tôi đến bệnh viện thứ ba và điện của họ cũng bị cúp. Sau đó tôi nhận ra rằng ngay từ đầu tôi không nên đến bệnh viện. Nhưng người bạn học cương quyết đưa tôi đến một bệnh viện khác trong quận. Anh ấy vui sướng mà thấy rằng bệnh viện này có điện.
Bác sĩ nhãn khoa khám cho tôi. Ông ấy nhỏ một chất lỏng gây mê vào trong mắt tôi và cố lôi cái gì đó ra khỏi đó. Sau đó ông ấy đề nghị tôi đến Bệnh viện mắt Cáp Nhĩ Tân, vì họ không có thiết bị thích hợp để lấy các mảnh vỡ đã găm sâu vào một con mắt của tôi. Tôi không quan tâm và nghĩ: “Khi tôi về nhà, tôi sẽ ổn trong vài ngày”. Bạn học của tôi vẫn rất lo lắng cho tôi. Tôi cố gắng bảo đảm với anh ấy, và nói rằng tôi có thể cân nhắc đến việc đến Bệnh viện mắt Cáp Nhĩ Tân sau này.
Sau khi trải qua ba ngày ở nhà, một phép lạ đã xảy ra. Tôi cảm thấy một chút khó chịu khi tôi rơi một giọt nước mắt và sau đó tôi có thể nhìn rõ trở lại, nhìn rõ gần như trước đây vậy. Các cục sưng ở sau đầu tôi từ khi bị đánh bằng súng phun dầu cũng không còn nữa. Những mảnh vỡ nhỏ cắm vào mặt tôi đều trồi lên bề mặt da của tôi và tôi dùng móng tay để lôi chúng ra.
Khi tôi đi làm trở lại vài ngày sau đó, các đồng nghiệp của tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy tôi và hỏi tôi tất cả các loại câu hỏi về vụ tai nạn. Tôi kể cho họ nghe toàn bộ câu chuyện, kể cả việc tôi chưa từng điều trị tại bệnh viện. Họ rất kinh ngạc! Tôi nói với họ rằng bất cứ ai tập luyện Pháp Luân Công chân chính đều được bảo hộ bởi Sư Phụ Lý Hồng Chí.
Tôi kiểm tra phòng lò hơi nơi vụ tai nạn xảy ra và thật kỳ lạ. Nồi hơi bị giãn ra như một ổ bánh mì nở ra trong một lò nướng nóng. Nó bị phá hủy trầm trọng đến nỗi mà công ty xếp nó vào dạng bị thiệt hại hoàn toàn.
Sự bảo hộ từ bi của Sư Phụ đã cứu tôi thoát khỏi một tai nạn kinh khủng như vậy. Mặc dù đôi mắt tôi bị thương nhẹ vì vụ nổ nhưng tôi đã không đến bệnh viện vì tôi thực sự tin tưởng vào Sư Phụ và Pháp. Sư Phụ đã ban cho tôi cuộc đời thứ hai. Không có từ ngữ nào có thể tả xiết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ.
Đệ tử Đại Pháp làm những việc thần thánh
Khi các học viên cho mọi người biết sự thật về Pháp Luân Công, bằng cách nói với họ hay phân phát các tài liệu giảng rõ sự thật, điều đó được làm để cứu độ chúng sinh. Sau khi phát chính niệm vào lúc 6h chiều, tôi lái xe đạp đến miền quê để giảng rõ sự thật cho mọi người trong các ngôi làng. Thỉnh thoảng tôi đạp xe rất nhiều dặm, thăm những nơi mà tôi chưa bao giờ đến trước đây. Khi tôi đến một ngôi làng, tôi đến thăm lần lượt từng nhà.
Một lần khi tôi đến gần lối vào một ngôi làng vào ban đêm, một con chó sủa lên và sau đó lao tới chân phải tôi. Tôi biết rằng một khi một con chó sủa thì các con chó khác sẽ bắt đầu sủa và sẽ khó khăn cho tôi để phát tờ rơi. Tôi lập tức nói: “Suỵt! Đi đi!”. Sau đó tôi thấy biểu hiện dữ tợn của con chó đột nhiên thay đổi, nó hiền lành bỏ đi cùng với một con chó khác mà đã sẵn sàng tham gia vào việc tấn công tôi. Lúc đó tôi rất cảm động, như là Sư Phụ đang ở cạnh tôi vậy. Tôi cũng cảm thấy rằng mọi thứ đều có linh hồn và mọi thứ đều đến vì Pháp. Tôi không rời khỏi ngôi làng cho đến 6h sáng sau khi đã phân phát hết tất cả các tài liệu.
Tôi ra ngoài để dán các áp phích với vợ tôi, cũng là một học viên. Chúng tôi muốn phơi bày những tội ác đáng khinh bỉ của cảnh sát và chính quyền địa phương và để nói cho mọi người về các phương thức mà họ dùng để đối xử với các học viên. Chúng tôi dán các áp phích lên nhà của các nhân viên cảnh sát, tòa nhà của cơ quan cảnh sát và các trạm cảnh sát ở khu dân cư. Chúng tôi muốn những cảnh sát này chấm dứt bức hại những người vô tội! Mỗi lần chúng tôi làm điều này, cảnh sát rất căng thẳng và gia tăng sự hiện diện của họ bằng cách đẩy mạnh tuần tra trong khu vực.
Một buổi tối sau khi vợ tôi và tôi hoàn thành xong việc dán các áp phích, vốn được thực hiện dưới ánh điện đường, tôi đột nhiên nhìn xuống và thấy một xe cảnh sát chỉ cách đó vài thước. Có bốn cảnh sát trong chiếc xe đang nói chuyện, cười đùa và hút thuốc. Tôi nhanh chóng giữ bình tĩnh và nhờ Sư Phụ gia trì cho chúng tôi để giải thể can nhiễu của cựu thế lực đang hiện diện trước mặt chúng tôi. Sau đó chúng tôi thong thả đi ngang qua xe cảnh sát và về nhà. Những tình huống này thường xuyên xảy ra.
cựu thế lực không dám làm bất cứ điều gì đối với các học viên có chính niệm mạnh và tin tưởng vào Sư Phụ và Pháp.
Hai hơi thở hoàn toàn dập tắt một đám cháy
Nhờ được thăng tiến trong công việc, tôi được chuyển đến một phân xưởng để điều khiển phòng. Không những là công việc dễ hơn mà tôi còn nhận được lương cao hơn. Tôi biết rằng điều này được an bài bởi Sư Phụ để tôi có thể giảng rõ sự thật cho nhiều người hơn và làm ba việc tốt hơn.
Vào lúc 11h đêm ngày 14/11/2010, tôi đang nghỉ thì đột nhiên nhìn thấy khói bốc ra từ nguồn điện. Tôi nhận ra rằng có một tia lửa điện và tôi cần bình chữa cháy loại đặc biệt. Tôi biết hành động của tôi là không hợp lý nhưng tôi vẫn dùng miệng thổi vào ngọn lửa. Tôi thổi vào ngọn lửa hai lần và thật ngạc nhiên, ngọn lửa tắt ngúm. Tôi không thể tin vào mắt mình! Tôi ngồi trên ghế sô pha một lúc lâu, cố gắng nghĩ lại những gì xảy ra. Làm sao ngọn lửa tắt được? Nó rất dữ dội nhưng tôi chỉ dập tắt nó chỉ với hai hơi thở! Tôi nhận ra rằng Sư Phụ cho phép chúng ta sử dụng thần thông mà chúng ta đã phát triển qua tu luyện để đối phó với các tình huống nguy hiểm tiềm ẩn.
Khi tôi gọi một thợ điện đến tìm nguyên nhân gây cháy, anh ấy nói với tôi rằng có quá nhiều thiết bị điện cùng chạy trong một mạch và dây điện thì quá cũ. Nhưng anh ấy nói rằng khi anh ấy kiểm tra hết tất cả, dây điện vẫn còn tốt và không có dấu vết gì là đã bốc lửa. Tôi nhìn vào trong để tìm nguyên nhân tại sao sự cố này xảy ra và tôi nhận ra chấp trước an nhàn của tôi đã nổi lên từ khi tôi nhận công việc mới, điều này cũng mang đến rất nhiều chấp trước khác.
Tôi ngủ nhiều hơn và thậm chí bỏ qua phát chính niệm lúc nửa đêm. Vì vậy tôi nhờ người khác gọi điện để đánh thức tôi dậy. Thời gian trôi qua, tôi thậm chí còn không thể thức dậy khi được gọi. Tôi cũng bắt đầu xem nhiều các chương trình ti vi và phim hơn, thấy càng ngày càng khó dừng xem chúng. Tôi cảm thất chấp trước của tôi trở nên càng ngày càng mạnh, làm cho việc từ bỏ chúng thật khó. Tôi thậm chí nghĩ về việc hút thuốc trở lại, điều mà tôi đã bỏ cách đây rất lâu. Đầu năm nay, tôi được mời một điếu thuốc tại một sự kiện đặc biệt mà tôi được mời đến. Sau khi hút thuốc xong, tôi cảm thất rất xấu hổ. Nhưng mỗi lần tôi cố gắng từ bỏ chấp trước này, tôi không thể từ bỏ nó một cách hoàn toàn.
Lẽ ra tôi phải loại bỏ những chấp trước ngay khi tôi nhận ra chúng, điều chắc chắn sẽ tăng cường ý chí của tôi. Mỗi chấp trước là một chướng ngại ngăn cản chúng ta tiến đến Viên Mãn. Tu luyện thật sự rất nghiêm túc.
Điều kinh khủng về tình trạng của tôi chính là tôi đang tụt lại phía sau các học viên tinh tấn và thậm chí tuột mất thời gian cứu độ chúng sinh. Điều tôi sợ nhất là việc nếu tôi không bỏ đi chấp trước, sẽ không có cách nào tiến đến Viên Mãn và trở về cùng Sư Phụ. Tôi cảm thấy cấp thiết phải tu luyện bản thân và cứu độ chúng sinh. Không có đủ thời gian cho chúng ta để bắt đầu tu luyện từ đầu. Chúng ta cần thực sự tu luyện bản thân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/2/22/征文选登–六吨锅炉爆炸后……-236416.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/12/123757.html
Đăng ngày: 29-03-2011: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản