Bài viết của Vinh Vinh
[MINH HUỆ 06-02-2021] Tiếp theo Phần 1
Tìm thấy Pháp Luân Đại Pháp
Cha của Minh Huệ, ông Vu Tông Hải, sinh ngày 3 tháng 3 năm 1957. Ông làm việc cho Thư viện Thành phố Mẫu Đơn Giang và làm việc trong lĩnh vực tiếp thị và quảng cáo. Ông được đào tạo chuyên sâu về hội họa, sơn dầu, điêu khắc và thư pháp Trung Quốc. Là một nghệ sỹ nhạy bén, ông có con mắt thẩm mỹ và khả năng chụp những bức ảnh đẹp. Bên cạnh việc tạo ra các tài liệu quảng cáo cho thư viện, ông thường được các quan chức của Cục Văn hóa mời tham dự các dự án khác nhau. Chăm chỉ và đáng tin cậy, ông đã nhận được nhiều giải thưởng cấp thành phố và cấp tỉnh.
Mặc dù có sự nghiệp thành công nhưng sức khỏe của ông Vu đã bị giảm sút khi Minh Huệ chỉ mới ba tuổi. Ông bị bệnh viêm khớp mãn tính, nhiễm trùng xương, viêm đầu dây thần kinh, đau vai mãn tính do chấn thương dây chằng, loãng xương – tất cả đều là những căn bệnh khó điều trị và phục hồi.
Khi lưng của ông Vu yếu đi và xảy ra vấn đề, ông không thể đi lại được. Nếu làm rơi một tờ giấy, ông phải từ từ ngồi xổm xuống đồng thời giữ thẳng lưng để nhặt nó lên. Yếu ớt và ốm yếu, ông thậm chí không thể xách một thùng than nhỏ. Mọi công việc gia đình đều trông cậy vào vợ ông. Tại nơi làm việc, cấp trên của ông đã phân công một trợ lý giúp ông mang và nâng đồ.
Dần dần, các khớp của ông đã bị biến dạng. Tay, đầu và lưng đều đau nhức. Cảm giác đau nhức thật khó diễn tả và không thể chịu đựng được. Sự đau đớn khiến ông Vu thức suốt đêm, đêm này qua đêm khác. Kiệt sức và tuyệt vọng, có lúc ông đập đầu vào tường liên tục cho đỡ đau.
Người quản lý của ông Vu đã đưa ông đến thành phố Thiên Tân để tìm kiếm các chuyên gia y tế. Ảnh chụp X-quang cho thấy cấu trúc xương của ông giống như một tổ ong. Một bác sỹ tại Bệnh viện Thấp khớp Cáp Nhĩ Tân chỉ vào một bệnh nhân có dáng gù, cánh tay ôm sát người và các ngón tay co quắp và nói với ông Vu: “Ông sẽ như vậy trong nửa năm nữa. Không có cách nào chữa trị cho căn bệnh này”. Trở về nhà sau chuyến đi đó, trái tim của ông Vu như vỡ vụn khi cô con gái nhỏ của ông chạy về phía ông và vui mừng hét lên: “Cha! Cha!“
Một người bạn tập khí công đã nói với ông Vu một cách bí mật: “Chúng tôi biết một bậc thầy khí công thực thụ ở trình độ rất cao ở Trung Quốc. Ông đến từ Trường Xuân.”
Thời thơ ấu, ông Vu từng nghe ông ngoại nói về một người ở quê ông đã luyện võ và đạt đến trình độ rất cao. Người này võ nghệ giỏi giang, sống phiêu bạt ngoài xã hội. Một thành viên trong gia đình đã nhìn thấy ông ta đi trên tuyết mà không để lại bất kỳ dấu chân nào.
Ông từng nghe rằng võ sư huyền thoại này đã nói rằng một người thực sự ở đẳng cấp cao không bao giờ thể hiện hoặc sử dụng khả năng của họ để bắt nạt người khác. Ông Vu đã từng luyện tập võ thuật trước đó nhưng đã ngừng từ lâu. Tuy nhiên, ông tin rằng có những người ở đẳng cấp cao trên thế giới này.
Ông Vu và bạn của ông đã tham dự Khóa giảng Pháp Luân Đại Pháp lần thứ 7 ở Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm, trong thời gian đó đã có một loạt những điều kỳ diệu xảy ra với ông mà ông không thể giải thích được. Ông không cảm thấy đau sau khi ngồi cả đêm trên ghế cứng khi đi tàu đến Trường Xuân – kể cả khớp ở tay, bàn chân hay lưng của ông.
Khi ông đến Giảng đường Minh Phương ở Đại học Cát Lâm, có người hô lên: “Sư phụ đến rồi!” Ngay lập tức, ông Vu cảm thấy như thể bầu trời quay tròn và cơ thể ông cũng xoay tròn. Theo bản năng, ông nắm tay vào hàng rào phía sau và nghĩ: “Một cái gì đó rất lớn sắp xảy ra trong vũ trụ này.”
Sư phụ Lý Hồng Chí Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp đi về phía đám đông. Nhìn thấy những người khác bắt tay với Sư phụ, ông Vu cũng đưa tay về phía Sư phụ. Một cảm giác choáng ngợp chạy dọc cơ thể ông và bản thân ông đã bị sốc, điều mà ông chưa bao giờ trải qua trước đây. Ông đã băng qua đám đông để nhìn thật gần Sư phụ – Sư phụ cao lớn và điềm đạm. Các nét trên khuôn mặt của Ngài giống với những bức tượng Phật cổ. Ông Vu quyết định rằng nếu thực sự có Phật trên thế giới này, họ phải giống như Sư phụ.
Đắc Pháp
Đó là ngày cuối cùng của tháng 4 năm 1994. Trong khán phòng kín đó, ông Vu thực sự cảm nhận được làn gió ấm áp của mùa xuân dường như không biết từ đâu đến. Đây là lần đầu tiên ông nghe nói về các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp.
Sư phụ Lý Hồng Chí nói về việc khai mở thiên mục vào ngày thứ hai của khóa học. Ngay lập tức, ông Vu đã nhìn thấy núi và sông ở một không gian khác, với những màu sắc tuyệt đẹp mà người ta có thể chưa bao giờ nhìn thấy. Những màu sắc tinh tế, phong phú, rực rỡ và trong suốt như thể chúng là những sinh vật sống. Vẻ đẹp đó chỉ đơn giản là không thể trùng lặp hoặc mô tả được.
Ông Vu nhận thấy những người tham dự khóa học cùng mình đã thay đổi. Ban đầu, mọi người tranh nhau ra vào khán phòng. Vì Sư phụ đã thanh lọc cơ thể của hầu hết mọi người trong vài ngày đầu tiên và việc ra vào nhà vệ sinh diễn ra thường xuyên hơn, nên mọi người thường tranh nhau sử dụng nhà vệ sinh. Tuy nhiên, chỉ vài ngày sau, mọi người đã trở nên lịch sự và kiên nhẫn hơn rất nhiều. Thay vì cố gắng tranh lên trước, mọi người đều chờ đợi và để những người khác đi trước – mọi thứ bắt đầu suôn sẻ hơn rất nhiều.
Một người đàn ông lớn tuổi ngồi trước mặt ông Vu rất ốm yếu nên lúc đầu ông ấy cần được giúp đỡ để đến lớp. Một ngày khi vừa bước ra khỏi giảng đường, ông ấy đột nhiên không thể đi được nữa và ngồi bệt xuống cầu thang. Sư phụ bước đến và nhẹ nhàng yêu cầu ông đứng dậy. Ông ấy đã đứng lên ở ngay lần thử đầu tiên. Sư phụ tiếp tục nói: “Hãy cố gắng đi bộ một chút nào.” Và ông ấy đã bước đi được. Ông ấy đi nhanh hơn và ngày càng nhanh hơn, tốt hơn và tốt hơn nữa. Chẳng bao lâu sau, người đàn ông lớn tuổi không cần đến sự giúp đỡ để đến lớp nữa.
Ông Vu có cảm giác thèm ăn mãnh liệt trong khi tham dự khóa học. Ông đã từng không thể ăn hết một bát cơm nhỏ nhưng sau đó đã ăn được hai cái bánh bao lớn, một bát cháo lớn và sáu miếng há cảo trong một bữa. Ông đã hoàn toàn quên đi bệnh tật của mình khi các triệu chứng đau đớn biến mất. Kỳ lạ hơn nữa, ông bắt đầu rơi nước mắt từ ngày thứ tư trở đi. Đôi khi ông đã khóc vì vô cùng xúc động trước những nguyên lý sâu sắc của Pháp nhưng những lần khác thì ông không thể giải thích được tại sao nước mắt cứ tuôn trào như thể một con đập bị vỡ.
Ông Vu rất chú ý đến cách nói chuyện của Sư phụ Lý Hồng Chí, giọng điệu và giọng nói, nụ cười, nét mặt, từng lời nói và từng cử chỉ của Sư phụ Lý Hồng Chí. Ông Vu nghĩ: “Tôi đã nghe mọi người nói rằng các vị Phật có ‘đồng thời sự từ bi và trang nghiêm’, bây giờ khi nhìn thấy điều đó ở Sư phụ, tôi đã hiểu ý của họ.” Trường năng lượng rộng lớn, từ bi và bao dung của Sư phụ Lý khoan dung tất cả mọi thứ và từ bi đối với tất cả chúng sinh, thay đổi và chỉnh sửa mọi thứ một cách lặng lẽ.
Khi khóa học kết thúc, ông Vu nói với mọi người cùng tham gia: “Tôi nghe chưa đủ.” Ông đã tham dự khóa học thứ hai của Sư phụ ở thành phố Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh và từ tận đáy lòng mình đã quyết định rằng: “Đây là Sư phụ mà tôi hằng tìm kiếm. Đại Pháp thật là khác biệt!”
Sức khỏe phục hồi
Sáu tháng đã trôi qua. Ông Vu đã không bị tàn tật như bác sỹ dự đoán mà đã hoàn toàn bình phục. Vào mùa thu năm 1994, những người quản lý thư viện đã mua những bao gạo cho nhân viên của mình như một khoản trợ cấp và mỗi bao nặng hơn 90 kg. Sinh viên mới tốt nghiệp đại học được tuyển dụng đã cố gắng quàng một bao lên vai nhưng loạng choạng lùi lại và làm rơi bao gạo – nó thực sự rất nặng. Trong toàn bộ văn phòng làm việc, chỉ có một người có thể mang những bao gạo đó.
Ông Vu đã bước tới từ văn phòng và nói với giám đốc văn phòng: “Hãy để tôi giúp anh ấy dỡ các bao gạo.” Giám đốc ngạc nhiên: “Anh sẽ mang những bao gạo này?” Trước sự ngạc nhiên của mọi người, ông Vu đã di chuyển ba bao gạo liên tiếp. Ông chỉ nặng khoảng 60 kg vào thời điểm đó. Điều này đã trở thành chủ đề nói chuyện của toàn bộ văn phòng làm việc và gây ra sự náo động nhất định.
Ông Vu thường xuyên đến bệnh viện để tiêm và lấy thuốc theo đơn. Khi bác sỹ của ông tại bệnh viện đã không gặp bệnh nhân của mình trong một khoảng thời gian, ông ấy đã hỏi đồng nghiệp của ông Vu: “Anh ấy đã qua đời chưa?” Người đồng nghiệp nói đùa: “Anh ta không qua đời. Anh ta đã bỏ đi rồi.”
Truyền rộng và tu luyện trong Đại Pháp
Chứng kiến cái cách ông Vu hồi phục sức khỏe nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhiều người tại nơi làm việc, bao gồm một nửa lãnh đạo của thư viện (hầu hết là đảng viên), đã bắt đầu bước vào tu luyện.
Bên ngoài thư viện, ngày càng nhiều người ở thành phố Mẫu Đơn Giang cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào khoảng thời gian đó. Ông Vu trở thành điều phối viên tình nguyện cho quận Ái Dân. Có một giai thoại – ông Vu đã chụp một bức ảnh của chính mình và đặt nó cạnh một bức ảnh khác của ông từ mười năm trước. Mọi người tại địa điểm luyện công đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy những bức ảnh của ông ấy “Làm thế nào mà bây giờ Vu lại trông trẻ hơn mười năm trước?”
Vợ của ông Vu, bà Vương Mi Hoằng, xuất thân từ một gia đình trí thức. Bà từng là kỹ sư cao cấp tại Cơ quan khảo sát địa chất thành phố Mẫu Đơn Giang và là trưởng nhóm kỹ thuật. Năm 1995, bà Vương phát hiện thấy các cục u ở hai bên ngực tiếp tục gia tăng về kích thước và độ cứng và gây ra rất nhiều đau đớn. Bác sỹ đã đề nghị bà cắt bỏ cả hai bên vú.
Chứng kiến chồng bà đã khỏi bệnh một cách thần kỳ, bà Vương cũng bắt đầu tự mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không lâu sau, các cục u biến mất và bà đã không cần phải phẫu thuật nữa. Bên cạnh việc đi làm và đi học, cặp vợ chồng và cô con gái của họ thường học các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp và luyện công cùng nhau. Họ luôn dạy Minh Huệ nhỏ bé phải đặt người khác lên trước bản thân mình, coi nhẹ danh lợi và vật chất, thuận theo tự nhiên.
Ông Vu luôn trêu chọc Minh Huệ bé nhỏ: “Nhóc con, hôm nay con có tuân thủ theo Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp không?” Cuộc sống của họ thật ý nghĩa và hạnh phúc.
(Còn tiếp)
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/6/419582.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/7/191762.html
Đăng ngày 10-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.