Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-11-2020] Kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi đã bị bắt và bị giam giữ phi pháp trong hơn 10 năm. Nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ Lý Hồng Chí – người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp nên tôi đã có thể vượt qua tất cả những ma nạn và thử thách. Dù trong hoàn cảnh nào, tôi sẽ luôn làm theo yêu cầu của Sư phụ và tiếp tục làm tốt ba việc.

Sư phụ giảng:

“Lực lượng từ bi chân chính có thể giải thể hết thảy nhân tố bất chính; khi chư vị giảng cho họ thì chính là năng lượng đang phát phóng ra ngoài, thì sẽ giải thể những thứ của tà ác; tà ác ở không gian khác sẽ không dám đến gần và khống chế người ta nữa”. (Giảng Pháp tại Manhattan 2006, Giảng Pháp tại các nơi X)

Đối xử thiện lương với mọi người

ĐCSTQ không ngừng tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công (hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) và gọi các học viên là “kẻ thù của đất nước”. Do bị đầu độc bởi những thông tin tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ nên một số lính canh tại các trung tâm giam giữ, trại lao động cưỡng bức và nhà tù của Trung Quốc đã nuôi dưỡng lòng thù hận đối với các học viên, họ coi những gì các học viên làm như luyện các bài công pháp hoặc giảng chân tướng về Đại Pháp là đang “chống đối lại chính phủ” nên những người này có hành động trừng phạt như chửi bới, đánh đập và tra tấn các học viên.

Tôi đã bị bắt và bị giam phi pháp trong một trại giam vào năm 2001. Khi nghe thấy họ định đưa tôi đến trại lao động cưỡng bức, tôi đã tuyệt thực để phản đối. Tôi bị đưa đến trại lao động cưỡng bức hai ngày sau đó và được khám sức khỏe tại bệnh xá trại lao động. Cảnh sát hỏi tôi một lần nữa liệu tôi có còn khăng khăng muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa không? Tôi trả lời họ với giọng kiên quyết: “Có”.

Cảnh sát điền vào một mẫu đơn và giao tôi cho lính canh trại lao động rồi rời đi. Lòng tôi tràn ngập sự phẫn uất đối với các cảnh sát và lính canh này.

Họ biết tôi đang tuyệt thực nên điều động hơn 10 lính canh bao vây tôi trong một phòng họp và cố gắng thuyết phục tôi dừng việc tuyệt thực. Nhìn họ như vậy, tôi thấy họ thật đáng cười và thấy tội nghiệp cho họ. Đột nhiên, lòng thương người của tôi nổi lên, tôi giảng chân tướng cho họ và nói với họ về những biến đổi tinh thần và thể chất trong tôi cùng cả gia đình khi chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công và cách ĐCSTQ bức hại những người tốt chỉ vì họ tin vào “Chân-Thiện-Nhẫn”.

Tôi nói với họ: “Tôi tuyệt thực là để phản đối cuộc bức hại Pháp Luân Công do Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo ĐCSTQ) phát động và việc giam giữ bất hợp pháp các học viên Pháp Luân Công. Tôi có thể ngừng tuyệt thực nhưng không có nghĩa là tôi sẽ từ bỏ đức tin của mình. Tôi sẽ dừng lại chỉ vì tôi không muốn các anh phạm thêm tội ác với các học viên Pháp Luân Công”.

Sau khi nói chuyện với họ hơn một tiếng đồng hồ, tôi nhìn thấy sự đồng cảm trên khuôn mặt của họ, thậm chí có người còn rơm rớm nước mắt. Có lẽ vì tôi giảng chân tướng cho họ và các lính canh biết tôi có niềm tin vững chắc vào Pháp Luân Đại Pháp nên họ đã không bắt tôi phải tham gia các buổi tẩy não sau đó. Thay vào đó, họ sắp xếp cho tôi vào một nhóm làm các công việc đồng áng. Các lính canh trong đội không cố gắng “cải tạo” tôi mà chỉ định hai tù nhân theo dõi tôi suốt ngày đêm. Sau đó tăng lên thành năm tù nhân theo dõi tôi. Các tù nhân đã nghe tôi nói về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi đã phát triển thành một mối quan hệ tốt đẹp. Tôi có thể làm những gì tôi muốn và họ đã không gây phiền toái cho tôi.

Thay đổi được thái độ của người đội phó phòng giam

Một đội phó từng là quân nhân và trông rất to khoẻ. Anh ta thường xuyên đánh đập và tra tấn các tù nhân, thậm chí còn đánh đập những lính canh khác. Một lần, anh ta hét vào mặt các tù nhân trong hội trường: “Mạng sống của các anh còn rẻ hơn cả thịt gà. Khi có ai đó qua đời, chúng ta chỉ cần bỏ ra một vài nhân dân tệ để mua một cái lọ và chôn cất người đó”.

Vào một ngày nọ, khi các tù nhân đang ngủ trưa ở ngoài sân, viên đội phó tiến đến và quát tháo bắt họ dậy. Một trong số các tù nhân đã bật cười khi anh ta liên tục dùng gậy tre đánh vào mắt cá chân của người tù nhân này và liên tục chửi bới. Sau khi anh ta rời đi, một người lính đc anh khác đã đuổi chúng tôi tản đi. Tôi nói với người lính canh đó: “Tại sao anh ta lại hét vào mặt chúng tôi và đánh các tù nhân? Anh ta cần phải giải thích việc này!”.

Vị đội phó trở về sau bữa tối, người anh ta nồng nặc mùi rượu. Anh ta tập hợp các tù nhân lại với nhau và hỏi tôi có suy nghĩ như thế nào về những gì đã xảy ra trước đó. Tôi nói: “Tôi không bao giờ nói chuyện với một người đang say rượu, bởi vì đầu óc của họ đang không tỉnh táo”.

Anh ta bắt đầu trở nên kích động và nói rằng anh ta muốn nói chuyện với tôi. Tôi nói với anh ấy là tôi sẽ nói chuyện với anh – nhưng chỉ muốn nói chuyện riêng với anh thôi. Anh ta đã yêu cầu những người khác rời đi và chúng tôi đã nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ. Anh ta đã rất hài lòng với cuộc nói chuyện của chúng tôi. Tôi kết thúc cuộc nói chuyện bằng câu nói: “Thật không phải khi anh nói mạng sống của tù nhân rẻ hơn thịt gà. Mặc dù họ đã bị giam giữ vì lạm dụng ma túy, cờ bạc và những lý do khác nhưng họ vẫn là những con người. Ai là người phải chịu trách nhiệm cho việc nhiều người lạm dụng ma túy hoặc cờ bạc? Có phải là ĐCSTQ không? Tuyên truyền của ĐCSTQ thúc đẩy con người tin vào chủ nghĩa vô thần, điều này đã khiến nhiều người dám phạm đủ loại tội lỗi. Trong khi đó, họ đã đẩy những người tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của chúng tôi sang phía phản diện. Chế độ này chẳng phải là vô vọng sao?”.

Anh ta bắt đầu kiềm chế lời nói và hành vi của mình hơn sau cuộc nói chuyện của chúng tôi. Khi tôi từ chối lao động và bắt đầu tuyệt thực thì anh ta vẫn đối đãi tốt với tôi và không trừng phạt tôi. Chẳng hạn, anh ta cho phép tôi tắm nước nóng hàng ngày trong khi các tù nhân khác chỉ có thể tắm nước nóng mỗi năm một lần vào đêm giao thừa Tết Nguyên Đán. Anh ta cũng cho tôi chơi cờ vua hàng ngày với các cai ngục trong khi các tù nhân khác chỉ có thể chơi cờ trong các ngày lễ tết.

Một lần nọ, một lính canh nói với tôi: “Tất cả các tù nhân đều sợ vị đội phó, ngay cả chúng tôi cũng sợ anh ta. Nhưng khi nhìn thấy anh, khuôn mặt giận dữ của anh ta lại nở nụ cười, duy chỉ có anh là không sợ anh ta”.

Tôi nói: “Anh ấy rất hung dữ nên mọi người đều sợ và ghét anh ấy. Nhưng tôi là một học viên Đại Pháp tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn, tôi không có gì phải sợ hãi. Tôi không ghét anh ấy mà tôi thấy thương cho anh. Khi anh ấy nhìn thấy tôi tức là đang nhìn thấy một học viên Đại Pháp. Đó là lý do tại sao anh ấy mỉm cười khi nhìn tôi“.

Được chuyển đến khu nhà kho

Sư phụ giảng:

“Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân; đó chính là đang kiến lập uy đức của các Giác Giả”. (Lý tính, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Năm 2005, tôi lại bị bắt giữ và bị giam giữ phi pháp trong nhà tù. Khi quản giáo ra lệnh cho tôi học và tuân theo các quy định của nhà tù, tôi đã nói với anh ta rằng: “Tôi không phải là tội phạm, tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đến đây không phải để trở thành một tù nhân và tôi sẽ không đưa ra bất kỳ lời hứa hay cam kết nào”.

Người quản giáo lại hỏi: “Nếu anh không ở đây để làm tù nhân thì anh đến đây để làm gì?”. Tôi trả lời: “Tôi ở đây là để nói cho anh biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp”.

Kể từ đó, khi các lính canh giới thiệu tôi với những người khác, họ thường nói: “Anh ta nói rằng anh ta không ở đây để làm tù nhân”. Có lẽ vì câu nói này của tôi nên tôi đã được chuyển đến khu nhà kho và không phải làm nhiều việc. Hai tù nhân được chỉ định theo dõi tôi đều trạc tuổi của tôi. Chúng tôi rất hợp nhau và tôn trọng lẫn nhau. Bởi vì tôi đề nghị sẽ giúp đỡ một trong hai người họ nên anh này rất lịch sự với tôi. Anh ấy đã giúp tôi có được một chiếc bàn lớn và cho tôi mượn dụng cụ viết để tôi viết thư pháp. Một người lính canh đã cung cấp giấy cho tôi viết.

Trong nhà kho có một công nhân vốn không phải tù nhân đã cố gắng tham gia kỳ thi kiểm tra để trở thành lính canh trong nhiều năm nhưng không được. Anh ấy luôn buồn chán về công việc của mình và những mâu thuẫn mà anh ấy gặp phải ở quê nhà. Anh ta cũng coi thường chế độ độc tài của ĐCSTQ. Tôi có chút thiện cảm với anh này nên đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp và giải thích một số Pháp lý cho anh ấy.

Anh ấy đã rất ủng hộ Đại Pháp và theo sáng kiến ​​của riêng mình, anh đã mang đến nhiều sách Đại Pháp bao gồm cả “Chuyển Pháp Luân” và các bài giảng mới của Sư phụ đến cho tôi.

Tôi đã rất vui khi có thể được đọc “Chuyển Pháp Luân” cùng các bài giảng mới của Sư phụ trong một môi trường như thế này. Lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ không thể nói thành lời. Bởi vì tôi không phải làm gì nên tôi có rất nhiều thời gian, tôi đã dành tất cả thời gian đó để đọc, phiên âm và học thuộc Pháp trong thời gian này.

Tôi đã giảng chân tướng cho bất kỳ ai đến nhà kho, là lính canh, là tù nhân hay các nhà thầu từ bên ngoài đến.

Cấp độ cao hơn

Ngay sau khi bị bắt giam, một vị giám đốc trại giam đã chửi rủa Pháp Luân Đại Pháp và gọi đây là một tà giáo. Tôi vẫn không bị động tâm và nói với anh ấy một cách bình tĩnh: “Tôi là một trong những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh thấy tôi có giống như thuộc về một giáo phái nào không? Nếu anh cho rằng một số cách cư xử của tôi là không đúng thì xin vui lòng chỉ ra, tôi sẽ xem xét để chỉnh sửa”.

Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh là một người tốt”. Tôi lại hỏi: “Vậy tại sao những người tốt lại bị bỏ tù?”. Anh ấy nói: “Đó là quyết định của lãnh đạo cấp trên”. Tôi tiếp tục: “Vậy thì tại sao cấp trên của anh lại bỏ tù những người tốt? Anh có từng suy nghĩ về điều ấy không?”

Anh ấy không nói nên lời, vì vậy tôi lại tiếp tục: “Đó là bởi vì những gì anh đã nghe về Pháp Luân Đại Pháp là từ cấp trên và các phương tiện truyền thông nhà nước mà chúng đều là vu khống, còn những gì tôi đang nói với anh là những gì tôi đã trải qua và những nguyên tắc mà tôi học được là từ Đại Pháp”.

Khi nghe tin anh ấy có con trai đang học mẫu giáo, tôi đã trao đổi với anh ấy về cách giáo dục trẻ nhỏ bằng văn hóa truyền thống. Tôi đã viết một bài thơ cho con trai anh ấy, nhắc nhở anh ấy hãy trân quý nhân duyên và ghi nhớ cửu tự chân ngôn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Anh ấy liên tục cảm ơn tôi và luôn đến bên tôi khi tôi gặp khó khăn.

Sau đó tôi bị báo cáo là có tài liệu Đại Pháp. Tất cả các tài liệu, bao gồm cả bản thảo Chuyển Pháp Luân đều bị tịch thu. Tôi đã bị chuyển đến một khu vực khác nhưng không phải chịu bất kỳ cuộc bức hại nào nữa.

Được mời đến nói chuyện

Tôi bị chuyển đến một trại tạm giam khác vào năm 2012. Vị giám đốc trại giam ở đó đã nói chuyện với tôi vào ngày thứ hai và tôi đã giảng chân tướng cho anh. Anh ấy nói: “Tôi chỉ chịu trách nhiệm về những rắc rối trong quá trình kiện tụng của anh. Tôi sẽ không can thiệp vào vấn đề đức tin của anh. Nếu anh có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi”.

Tôi đề nghị được luyện các bài tập Pháp Luân Công, phát chính niệm và dạy những người bị giam giữ cách trở thành người tốt. Anh ta đã chấp nhận tất cả các yêu cầu của tôi và ra lệnh cho người quản lý trại giam cho phép tôi làm như vậy.

Một ngày nọ, một người lính canh đến hỏi tôi có thể giúp họ kiểm soát một tù nhân chuyên gây rối không, do người này hầu như mỗi ngày đều gây khó khăn cho các lính canh. Người tù nhân này luôn gây chiến với người khác và không có dấu hiệu chuyển biến ngay cả khi anh ta liên tục bị còng tay, đánh đập hoặc biệt giam.

Vị giám đốc trại giam nói với tôi rằng tôi có thể dạy anh ta học Pháp Luân Công, vì vậy tôi bắt đầu dạy những người bị giam giữ các bài công pháp và đọc thuộc lòng Hồng Ngâm.

Tôi đã dạy anh ấy bài thơ “Uy đức”:

“Đại Pháp bất ly thân

Tâm tồn Chân Thiện Nhẫn

Thế gian Đại La Hán

Thần quỷ cụ thập phân”. (Uy đức, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

“Đại Pháp chẳng ly thân

Trong tâm: Chân Thiện Nhẫn

Đại La Hán cõi người

Quỷ thần sợ mười phần”. (Uy đức, Hồng Ngâm)

Tâm tính của anh ấy đã hiền lành trở lại và các lính canh đã vô cùng ấn tượng trước điều này.

Khi biết được chuyện, vị giám đốc của khu khác đã chuyển tôi đến khu của anh ấy. Anh ấy với tư cách là một cựu chiến binh lâu năm, anh đã rất thất vọng về ĐCSTQ và đã bắt đầu tin vào Phật giáo. Anh ấy thậm chí còn chính thức nhận một nhà sư làm sư phụ của mình và tụng kinh “A Di Đà” nhiều lần mỗi ngày.

Tôi nói với anh ấy rằng: “Nhà sư mà anh đã nhận làm sư phụ ấy không thể đưa anh tiến đến viên mãn. Tuy nhiên, nếu anh tu luyện trong Đại Pháp thì Sư phụ Lý có thể giúp anh”.

Biết được anh đang quan tâm đến Phật giáo nên tôi đã sử dụng kiến thức mà tôi có được về Phật giáo thông qua việc học các bài giảng Pháp để giúp anh ấy hiểu.

Tôi thường đọc Hồng Ngâm cho anh ấy nghe và đề nghị anh ấy thay vì tụng kinh “A Di Đà” thì hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Điều đó khiến anh vô cùng sốc, tôi cũng cho anh xem lá thư kháng cáo của tôi và giấy bào chữa mà tôi đã viết cho Phòng 610 của tỉnh.

Sau đó anh nói với tôi rằng anh đã rất ngạc nhiên khi tôi có thể chuyển biến được hành vi của những tù nhân hình sự và ngưỡng mộ niềm tin vững chắc của tôi vào Pháp Luân Đại Pháp. Anh cũng nói rằng những tài liệu tôi cho anh xem rất logic và có tính thuyết phục, đây là những tài liệu hay nhất mà anh từng được đọc. Anh thậm chí còn yêu cầu tôi tổ chức một số lớp dạy học cho những tù nhân bị giam giữ, tôi đã rất vui khi được làm việc này.

Vị giám đốc trại giam dù đã vắng mặt trong hơn hai tháng, nhưng đã không có vụ đánh nhau nào xảy ra suốt thời gian đó. Khi các lính canh ở các khu vực khác nghe thấy điều này, họ đã mời tôi đến nói chuyện với những người bị giam ở đó về cách trở thành một người tốt.

Tôi đã nhân cơ hội này để giúp hàng chục người bị giam giữ và cai ngục thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Chuyên gia y tế

Tôi là một chuyên gia y tế có hiểu biết về cả y học phương Tây và y học cổ truyền Trung Quốc. Tôi cũng có năng khiếu viết và vẽ. Tôi biết mình được trời phú cho những năng khiếu này là để trợ Sư đánh thức lương tri của chúng sinh trong thời kỳ Chính Pháp.

Khi những người bị giam giữ hoặc cai ngục đến gặp tôi để xin lời khuyên, tôi nói với họ về Tây y hoặc y học cổ truyền Trung Quốc, sau đó tôi nói với họ về nguồn gốc thực sự của bệnh tật và cách cơ bản nhất để chữa bệnh là phục hồi chuẩn mực đạo đức truyền thống của nhân loại.

Nhiều người trong số họ rất thích nói chuyện với tôi, và một số cơn đau của họ đã biến mất sau một thời gian lắng nghe tôi nói, có thể là do họ đã nảy sinh những suy nghĩ tích cực. Một số đã khỏi bệnh mãn tính bằng cách nhẩm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi cũng luôn giúp các tù nhân viết thư về cho gia đình của họ.

Tôi đã tận dụng tất cả những cơ hội này để giới thiệu văn hóa truyền thống và nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Sự làm ngơ của vị giám đốc nhà giam

Tôi lại bị bắt giam vào năm 2013 và được đưa đến một nhà tù mới. Vị giám đốc ở đây có vấn đề về dạ dày và thường yêu cầu tôi bắt mạch cho anh ta. Anh ấy cũng thường hỏi tôi về cách chăm sóc bệnh nhân đột quỵ vì mẹ anh ấy đã bị đột quỵ.

Chúng tôi có nhiều cơ hội nói chuyện và anh ấy đã nghe tôi nói rất nhiều điều về Pháp Luân Đại Pháp. Kể từ đó, anh ấy đã luôn giả vờ không nhìn thấy các học viên Đại Pháp đang luyện công hoặc giảng chân tướng.

Một ngày nọ, anh ấy nói với tôi rằng một số tù nhân đã báo cáo về các học viên Đại Pháp cho anh ấy nhưng anh ấy không bao giờ muốn quan tâm đến việc này: “Tôi thực sự không muốn biết về điều đó” – anh ấy nói.

Các vấn đề với một người quản giáo mới

Một người quản giáo mới sau đó đã được chuyển đến phụ trách ở đây. Anh ta đã hét lên trong cuộc họp vào ngày đầu tiên của mình và nói rằng anh ta là: “Trời, đất và luật pháp”, rằng anh ta là người có tiếng nói cuối cùng về mọi việc ở đây. Anh ra lệnh cho cửa hàng ở nhà giam không được bán các nhu yếu phẩm hàng ngày cho các học viên nào có thu nhập hơn 50 nhân dân tệ mỗi tháng. Anh ta thậm chí còn ra lệnh cho các bạn tù lấy đi chiếc bàn mà tôi đang sử dụng.

Tôi đã nói chuyện này với vị giám đốc nhà tù và anh đã gọi ngay cho tù nhân phụ trách cửa hàng của trại giam. Anh yêu cầu không nghe lời người quản giáo mới và hãy làm theo các thủ tục như bình thường. Có lẽ vì tất cả lính canh không thích người quản giáo mới này nên anh ta nhanh chóng bị chuyển đi nơi khác.

Tôi được phép đi lại tự do trong khu xưởng trong khi các tù nhân khác thì không, vì vậy tôi có nhiều cơ hội hơn để giảng chân tướng cho mọi người và giúp họ thoái Đảng.

Suốt hơn 10 năm bị giam giữ trong tù, mặc dù tôi đã làm những việc mà một học viên Đại Pháp nên làm nhưng tôi vẫn tự nhận thấy mình đã xa rời tiêu chuẩn của một học viên chân chính do đã không được học Pháp trong một thời gian dài. Tôi sẽ cố gắng học Pháp nhiều hơn, hướng nội và tu luyện bản thân thật tốt để trợ giúp Sư phụ đánh thức lương tri của nhiều chúng sinh hơn nữa!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/6/414531.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/4/191227.html

Đăng ngày 04-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share