Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-02-2021] Mặc dù tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996, nhưng sau khi bắt đầu công việc mới với thời gian làm việc dài vào năm 2018, tôi bắt đầu chểnh mảng học Pháp và làm ba việc. Vào cuối tháng Một năm 2019, tôi bắt đầu bị sưng bắp chân và sốt nhẹ. Tôi không nhận thức được bất kỳ vấn đề lớn nào liên quan đến trạng thái tu luyện của mình. Tôi nghĩ các vấn đề về thể chất giống như những khổ nạn mà tôi đã trải qua trong quá khứ và không quan tâm nhiều đến chúng.

Một đêm, tôi đang lướt Internet thì vợ tôi đột nhiên bảo tôi đi rửa chân. Tôi nói tôi bận và từ chối. Nhưng cô ấy cố ép tôi với một giọng điệu khó chịu. Tôi không ngộ ra mà lại trở nên tức giận và từ chối một lần nữa một cách gay gắt. Vợ tôi đã rất tức giận. Tôi cũng tức giận.

Ngày hôm sau, tôi đi lại khó khăn, sau đó phát triển thành chứng khó chịu ở bụng. Sau đó mấy ngày, tôi cảm thấy tức ngực, khó thở, sốt và ho. Tôi cảm thấy rất yếu và đi lên cầu thang khó khăn. Tôi thường xuyên nghe thấy đủ loại tiếng ồn làm nhiễu loạn chính niệm của mình. Thậm chí đôi khi tôi không thể ngồi xổm hoặc đứng lên một cách bình thường.

Tôi cảm thấy nghiệp bệnh đến với một sức mạnh dữ dội và dường như đe dọa đến tính mạng. Trong hơn 20 năm tu luyện vừa qua, tôi đã gặp nghiệp bệnh nhiều lần, nhưng về cơ bản chỉ xuất hiện một hoặc hai tình huống. Tuy nhiên, lần này dường như có nhiều vấn đề.

Một số đồng nghiệp biết tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và họ trực tiếp hoặc gián tiếp yêu cầu tôi nhanh chóng đến gặp bác sỹ. Vợ tôi không phải là học viên cũng đã thúc giục tôi đi khám bác sỹ.

Tôi nhận ra rằng việc tu luyện của mình hẳn là có vấn đề, nhưng tôi không muốn tham gia vào cuộc tranh cãi với người thường. Tôi đã đi mua một số loại thuốc, chẳng hạn như siro ho.

Sư phụ giảng,

“Phản ứng của một nghiệp bệnh phát sinh trên thân chư vị là vượt quan; về bề mặt nhất định là trạng thái nghiệp bệnh, tuyệt [đối] không phải là phản ứng của Thần mắc bệnh. Vậy cần dùng chính niệm mà đối đãi; vì chư vị là người tu luyện, nên đó tuyệt đối không phải là bệnh thật, nhưng bề mặt xuất hiện ra lại cũng không hề đơn giản.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])

Nếu có gì đó không ổn trong quá trình tu luyện của tôi, tôi có thể sẽ có những biểu hiện của nghiệp bệnh. Nếu tôi không tìm nguyên nhân từ góc độ tâm tính của mình, việc dùng thuốc tất nhiên sẽ không có tác dụng. Ngược lại, các triệu chứng của nghiệp bệnh càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Vào thời điểm đó, tôi nhận ra rằng tình trạng này là do vấn đề lớn trong tu luyện của tôi, vì vậy tôi liền ngừng uống thuốc và loại bỏ chấp trước vào việc làm theo ý kiến của người thường.

Tôi suy ngẫm về sự tu luyện của mình trong sáu tháng qua và liệt kê các chấp trước của mình trên một mảnh giấy. Tôi đã sửng sốt! Tôi đã tu luyện hơn 20 năm, nhưng tôi vẫn còn rất nhiều chấp trước chưa loại bỏ hoàn toàn! Ví dụ, tôi vẫn còn sắc dục, tật đố, lười biếng, bị ám ảnh với việc xem TV và lãng phí thời gian quý báu trên các trang web của người thường, v.v. Tôi cũng đã chểnh mảng trong việc giảng chân tướng. Với sự tích tụ của nghiệp, cựu thế lực sẽ lợi dụng bất kỳ sơ hở nào.

Nhận ra những vấn đề trong tu luyện của mình, tôi biết mình phải nhanh chóng chính lại bản thân. Tôi thành tâm nói trước ảnh Sư phụ: “Con chuyên tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và con muốn hoàn thành toàn bộ con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho con. Con sẽ không thừa nhận bất kỳ sự can nhiễu hoặc an bài nào khác! Trước đây con đã không làm tốt ba việc, nhưng con sẽ làm tốt trong tương lai. Xin Sư phụ cứu con.”

Tôi đã được trải nghiệm sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Khi nằm trên giường một cách yếu ớt, thân thể tôi tựa như được bảo vệ bởi một tấm chắn lớn. Tôi cảm thấy rằng sự can nhiễu xung quanh tôi rất dữ dội, nhưng không thể tạo nên bất kỳ cuộc bức hại đáng kể nào đối với tôi. Tôi không sợ hãi, và không dao động chút nào trong tu luyện.

Tôi bắt đầu phát chính niệm lâu, nhưng tôi không thể ngồi yên. Tôi cảm thấy chính niệm của mình không có sức mạnh và toàn thân tôi yếu ớt. Tâm trí của tôi không tập trung, hoặc những ý nghĩ kỳ lạ sẽ nảy sinh, hoặc tôi ngủ gật, v.v. Tôi liên tục cầu xin Sư phụ cứu tôi và tiếp tục niệm Pháp của Sư phụ, bao gồm “Luận Ngữ” và “Chân tu”. Lúc đó tôi nhận thấy mình không thể nhớ được những câu Pháp mà tôi đã từng niệm một cách trôi chảy.

Tôi đã cố gắng học Pháp thật nhiều, nhưng tôi vẫn không thể nhập tâm, và tôi không thể nhớ lại những gì tôi đã đọc. Đôi khi, tôi cảm thấy mệt nên phải nằm xuống, và can nhiễu của tà ác từ các không gian khác liền xuất hiện, với những tiếng động liên tục trong não khiến tôi trở nên yếu hơn và không có chính niệm.

Nhưng tôi biết Sư phụ đang trông chừng tôi, nên tôi không sợ. Vì tôi không thể niệm hết Pháp của Sư phụ, tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo. Xin Sư phụ cứu con.” Tôi có thể cảm thấy Sư phụ đang ở gần bên.

Tôi nghĩ, mình đã sai ở đâu? Ngoài những tâm chấp trước được liệt kê ở trên, còn điều gì khác mà tôi chưa nhận ra? Lúc đầu, trong sự nôn nóng, tôi đã không thể tìm thấy chúng. Đã gần đến Tết Nguyên Đán và tất cả các học viên đều bận rộn. Tôi không muốn làm phiền họ, vì vậy tôi đã không nói với bất kỳ ai về tình trạng của mình.

Mùng Bốn tết, anh rể tôi gọi điện và mời chúng tôi sang nhà anh ấy chơi. Lúc đó, tôi chợt nhận ra rằng từ lâu mình đã có sự oán hận với anh rể. Mặc dù được che giấu rất kỹ, nhưng sự oán hận đối với anh ấy sẽ luôn bùng lên theo thời gian.

Anh rể tôi và gia đình anh ấy đã từng đối xử tôn trọng với tôi, nhưng sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, dường như mọi thứ đột nhiên thay đổi. Họ không hiểu hoặc không ủng hộ Đại Pháp, và thậm chí còn nói những điều bất kính về môn tu luyện. Tôi đã đưa cho họ tài liệu giảng chân tướng để đọc và cố gắng giảng chân tướng theo nhiều cách khác nhau, nhưng không thành công. Thời gian trôi qua, tôi dần mất kiên nhẫn và nảy sinh tâm oán hận. Tôi trách họ vì đã chìm sâu trong mê, luồng gió chính trị chiều nào liền theo chiều ấy, vì đã gây áp lực lên tôi, v.v. Dần dần tôi không còn muốn nói chuyện với họ nữa.

Sự oán hận này đã kéo dài trong nhiều năm. Mặc dù tôi đã giảng chân tướng cho họ, nhưng tôi không thể tháo gỡ những nút thắt trong tâm họ. Mỗi khi họ có những lời nói hay hành động không theo ý tôi, đặc biệt là khi họ hiểu sai về Đại Pháp, tôi không từ bi nói cho họ biết chân tướng mà còn khinh thường họ hơn. Mặc dù sau đó tôi nhận ra rằng mình nên buông bỏ tâm oán hận, nhưng tôi không thể tu bỏ hoàn toàn nó. Mấy năm gần đây, tôi không bao giờ chủ động liên lạc với anh rể hay gia đình anh ấy nữa, mặc dù dường như sự oán hận với anh ấy không còn.

Khi nhìn lại, thực ra là do tôi không chú ý đến tâm chấp trước đó. Cuộc gọi đột ngột của anh làm tôi nhớ lại sự oán hận mà tôi đã không loại bỏ hoàn toàn trong nhiều năm. Tôi nghĩ rằng có lẽ họ cũng đang chịu áp lực rất lớn từ bên ngoài trong cuộc bức hại đối với Pháp Luân Đại Pháp và tôi. Chẳng phải sự chưa thông suốt của họ là vì sự thiếu từ bi của chính tôi và tôi đã không giảng chân tướng cho họ một cách hiệu quả sao? Nghĩ đến điều này, tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi loại bỏ sự oán hận này: “Sự oán hận này không phải là con, con không muốn nó!” Ngay sau khi tôi nói điều đó với Sư phụ trong tâm, tôi đột nhiên cảm thấy lồng ngực của tôi không còn bị thắt lại nữa, thân thể của tôi có sức mạnh, tình trạng ho và thở hổn hển cũng giảm đi rất nhiều.

Tôi mua quà và đến nhà anh rể. Tôi hầu như không ho hay thở hổn hển trong thời gian tụ tập và ăn uống tại nhà anh ấy. Tất cả họ đều hỏi: “Hiện em ổn cả chứ?”

Sư phụ giảng:

“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Đúng vậy, khi gặp bất kỳ vấn đề gì, điều đầu tiên một học viên nên làm là hướng nội. Tôi nghĩ lại những gì đã xảy ra và nhận ra rằng đó là lỗi của chính tôi vì đã tức giận. Sau đó, tôi nói với vợ mình: “Trong rất nhiều năm tôi chỉ tập trung vào tu luyện của bản thân, tôi đã không giảng chân tướng về Đại Pháp cho bà một cách đầy đủ, tôi đã không dẫn dắt bà vào tu luyện Đại Pháp kịp thời, và tôi đã mất bình tĩnh với bà. Tôi thực sự xin lỗi!” Tôi rơi nước mắt. Vợ tôi cũng rất cảm động.

Thân thể tôi hồi phục dần và không còn tiếng động nào trong não tôi nữa. Tôi đã có thể học Pháp nhập tâm.

Giờ đây, bất cứ khi nào có bất kỳ sự khó chịu hoặc can nhiễu nào về thể chất, tôi đều tìm xem liệu mình có chấp trước nào hay không cũng như lời nói hoặc hành vi của tôi có theo Pháp hay không. Đồng thời, tôi phát chính niệm để phủ nhận sự can nhiễu và bức hại đó. Sự khó chịu hoặc can nhiễu về thể chất biến mất ngay lập tức.

Tôi không còn xem các chương trình truyền hình hay truy cập trang web của người thường nữa. Bằng cách học Pháp và phát chính niệm lâu, đồng thời không ngừng chính lại mình trong Đại Pháp, sức khỏe của tôi được cải thiện từng ngày, và cuối cùng tôi đã hoàn toàn trở lại trạng thái khỏe mạnh.

Nhìn lại, toàn bộ quá trình kéo dài hàng chục ngày là một khảo nghiệm lớn về sinh tử. Có vẻ như là do cãi vã với vợ tôi, nhưng thực ra, sự buông lơi và thiếu tinh tấn trong tu luyện trong thời gian dài đã dẫn đến sự bức hại và khổ nạn của tà ác. Cuộc cãi vã không chỉ là nguyên nhân, mà còn là kết quả của việc tôi không giữ vững tâm tính, không hướng nội kịp thời, và không tuân theo các yêu cầu để tu luyện vững chắc. Sau khi vấn đề phát sinh, tôi vẫn muốn làm theo phương pháp trước đây để vượt qua hoạn nạn, thậm chí còn giả vờ uống thuốc nhằm thỏa mãn người thường. Tôi không nhận ra sự nghiêm túc của việc tu luyện, và cố gắng vượt qua mà không đi tìm các quan niệm, điều đó chắc chắn sẽ không có tác dụng gì. Bởi vì ở các tầng tu luyện khác nhau, Đại Pháp có những yêu cầu khác nhau đối với chúng ta.

Tôi nghĩ tôi được nhận sự bảo hộ từ bi của Sư phụ là vì tôi có tâm nguyện kiên định hoàn thành con đường tu luyện do Sư phụ an bài, đồng thời, tôi hướng nội theo yêu cầu của Đại Pháp. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ và không có chỉ dẫn của Đại Pháp, hậu quả sẽ rất thảm khốc. Tu luyện là nghiêm túc, và tôi không được chểnh mảng dù chỉ một chút trong tương lai!

Con xin tạ ơn Sư phụ!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/7/419241.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/9/191322.html

Đăng ngày 19-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share