Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-02-2021] Trong năm 2019 tôi bắt đầu gặp phải một số vấn đề mà về sau đã đe dọa đến cuộc sống. Ngón chân cái trên một bàn chân bị sưng phồng và phát triển những mụn rộp nhỏ. Vết phồng rộp ấy vỡ ra rồi bị nhiễm trùng. Hàng ngày các con tôi đã giúp tôi lau rửa cái vết thương bị nhiễm trùng ấy.

Tôi đã thực hành Pháp Luân Đại Pháp trên 20 năm, nên tôi không nghĩ nhiều về vấn đề này với ngón chân của mình, và tiếp tục làm ba việc như bình thường.

Một ngày tháng 11 năm 2019, tôi đột nhiên mất kiểm soát hai chân của mình trong khi đang ở khu chợ. Đôi chân tôi quá yếu không bước đi được. Một người qua đường tốt bụng đã giúp tôi liên lạc với các con tôi để đưa tôi về nhà.

Sau khi nhìn gần ngón chân tôi chúng tôi thấy rằng các mô ở bên dưới vết phồng rộp đã bị thối rữa đến tận xương. Các con tôi lập tức đưa tôi đến bệnh viện để khám và điều trị.

Theo bác sỹ điều trị thì đó là biến chứng của bệnh tiểu đường. Hậu quả là, hai trong số các ngón chân của tôi đã bị cắt cụt. Tuy nhiên, mủ nhiễm trùng vẫn lan đến giữa bàn chân. Bác sỹ đã khuyên cắt chân tôi đến đầu gối, nhưng tôi đã từ chối.

Tình trạng của tôi trầm trọng hơn và tôi được chuyển sang khu chăm sóc đặc biệt (ICU). Bác sỹ sau đó đã thông báo rằng hai phần ba phổi của tôi đã bị hỏng, và nên liên lạc với những ai muốn gặp mặt tôi lần cuối.

Các học viên đến thăm tôi ở bệnh viện. Họ nhắc nhở tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và tiếp tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Tôi đã ở phòng chăm sóc đặc biệt 8 ngày. Nằm liệt giường, tôi đã không ngủ trong 8 ngày đó và liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân- Thiện-Nhẫn hảo.” Các dấu hiệu sinh tồn của tôi đã trở lại bình thường.

Sau khi ra khỏi khu chăm sóc đặc biệt, tôi muốn về nhà để tiếp tục học Pháp và phát chính niệm với các học viên khác, nhưng bác sỹ điều trị chỉ cho tôi xuất viện sau khi tất cả các kết quả xét nghiệm của tôi đã trở lại bình thường.

Lúc đó, vết thương ở dưới bàn chân tôi rất rộng. Cứ ăn vào là tôi lại nôn ra, đường huyết và huyết áp của tôi rất cao.

Trước khi có thể về nhà tôi cần phải được kiểm tra thêm nữa. Tôi tự nhắc mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và rằng dạ dày của tôi chẳng bị sao hết, rằng đường huyết và huyết áp của mình đều bình thường. Cuối cùng, tất cả kết quả kiểm tra đều đã trở lại bình thường. Sau đó tôi đã được ra viện vào ngày 17 tháng 12 năm 2019.

Tôi vẫn không thể ăn được, cứ cố nuốt vào tôi lại nôn ra. Tôi tự nhủ rằng Sư phụ không bao giờ bảo tôi là đừng ăn, nên tôi sẽ tiếp tục ăn vào. Tôi vẫn cố gắng ăn ngay cả khi tôi không thể nuốt đồ ăn xuống bụng. Tình trạng của tôi được cải thiện vào ngày thứ hai sau khi được xuất viện về nhà, và vào khoảng ngày thứ ba, tôi đã có thể ăn được rồi.

Có rất nhiều khoảnh khắc đáng kinh ngạc khi các học viên khác và tôi cùng học Pháp nhóm. Ví dụ, đầu CD bắt đầu phát nhạc không cần chúng tôi bật đúng vào thời điểm chúng tôi phát chính niệm, và một học viên đã nhìn thấy hình tượng của năm vị Phật khi năm học viên khác đang cùng nhau phát chính niệm.

Khi tôi đã có thể lại ăn được, vết thương ở bàn chân tôi đã cải thiện nhanh chóng. Bác sỹ đã nghĩ điều đó quả là thần tích vì anh ta đã biết tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và biết về chân tướng cuộc bức hại đối với môn tu luyện này tại Trung Quốc.

Hàng ngày các con tôi đã gửi hình chụp bàn chân tôi cho bác sỹ. Anh ấy nói rằng thịt đã đầy lên nhanh nên chẳng bao lâu nữa tôi có thể đến ghép da. Trước khi tôi được xuất viện, cũng vị bác sỹ đó đã tuyên bố rằng nhiều khả năng chỉ trong vài ngày tôi sẽ phải quay lại vì cần phải phẫu thuật cắt chân thêm nữa. Không chỉ thịt đã mọc lại, mà da dưới bàn chân tôi cũng đã hoàn toàn lành lại.

Toàn bộ thời gian này, tâm tôi không bao giờ động theo những gì mà gia đình và bác sỹ nói với tôi. Trong một giấc mơ, tôi đã được khích lệ để viết ra trải nghiệm của mình để chia sẻ với những người khác. Tôi cũng nghĩ đó là việc mình nên làm.

Từ khi xuất viện với một cái lỗ lớn dưới bàn chân đến ngày 07 tháng 11 năm 2020 khi tôi viết bài chia sẻ này, đã gần một năm trôi qua, tôi đã mọc một lòng bàn chân mới mà không dùng bất kỳ thuốc thang gì ở nhà.

Bằng cách hướng nội, học Pháp, phát chính niệm, và chia sẻ với các học viên khác, tôi đã minh bạch được can nhiễu đã xuất hiện ra sao trong quá trình tu luyện của tôi. Tôi cảm thấy rằng can nhiễu trước hết xuất phát từ các không gian khác. Tôi đã thường nghe thấy những lời gì đó nói với mình nhưng không thể phân biệt được đó là can nhiễu hay là điểm hóa từ Sư phụ Lý. Nhiều lần tôi đã coi chúng là lời của Sư phụ, và hậu quả là, tôi đã bị lạc lối. Sau khi nhận ra điều này, tôi không còn cho rằng mọi điều mình nghe thấy là từ Sư phụ nữa.

Con muốn cảm tạ Sư phụ vì đã cho con một cơ hội thứ hai trong đời. Cách duy nhất tôi có thể trả ơn sự từ bi của Sư phụ là phải làm một học viên tinh tấn hơn.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/16/-415043.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/25/191120.html

Đăng ngày 31-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share