Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 05-11-2020] Đôi mắt chồng tôi đỏ hoe, dường như anh ấy vừa mới khóc. Tôi hỏi anh: “Có vấn đề gì thế? Chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
Anh ấy nói rằng mình vừa nhận được cuộc gọi của ai đó ở Văn phòng Quản trị Dân sự trong cộng đồng chúng tôi, nói rằng vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, họ sẽ đến nhà tôi để xử lý vấn đề này với tôi.
Tôi nói với anh ấy đó có thể là cảnh sát. Tôi biết tà đảng đang triển khai cái gọi là “Chiến dịch xóa sổ” [một nỗ lực được sắp đặt nhằm cưỡng chế mỗi từng học viên nằm trong danh sách đen của chính phủ phải từ bỏ Pháp Luân Công].
Họ muốn chúng tôi, những học viên Pháp Luân Đại Pháp điền và ký vào một mẫu, cam kết rằng chúng tôi sẽ không thực hành Pháp Luân Đại Pháp nữa. Đối với họ, việc đó có nghĩa là đóng lại các vấn đề Pháp Luân Đại Pháp một lần và mãi mãi.
Tôi nói: “Có gì phải sợ sao? Họ có đe dọa anh không?” Anh ấy nói là không.
Tôi hỏi: “Vậy là anh tự làm mình sợ rồi.” Nhưng anh ấy đã quỳ trước mặt tôi, cầu xin tôi đồng ý ký vào cái văn bản mà tà đảng yêu cầu.
Tôi nói với anh ấy rằng tôi không thể làm việc này bởi nhờ thực hành Pháp Luân Đại Pháp mà tôi đã thoát khỏi nhiều bệnh tật mà bệnh viện đã không thể chữa được. Tôi đã trở nên ngày càng khỏe mạnh hơn. Điều đó tốt cho tôi, cho gia đình chúng ta, cho xã hội, và cho đất nước này.
Tại sao lại không được thực hành pháp môn này? Tôi không vi phạm luật pháp; tôi cũng không phạm tội, và tôi không làm bất kỳ điều gì sai trái cả.
Sao tôi lại phải ký cam kết chứ? Bởi vì các quan chức đâu có nghĩ cho người dân. Họ không chỉ ngăn cản chúng tôi tu luyện, họ còn phá luật tiếp tục bức hại chúng tôi và muốn chúng tôi phải thừa nhận sai lầm. Chẳng phải là đánh lận đúng sai sao?
Nhưng chồng tôi khó mà hiểu được. Từ ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi đã bị giam giữ phi pháp và nhà tôi đã bị lục soát bốn lần.
Bức hại đối với tôi tự nhiên đã gây cho anh ấy rất nhiều căng thẳng. Mỗi khi có ai đó đi đến cửa, anh ấy lại bị hoảng sợ.
Tôi bảo anh ấy: “Anh đừng sợ, bởi vì em không làm bất kỳ hành động phi pháp hay phạm tội nào. Họ không có lý do để quấy rối em, nên em sẽ nói chuyện với họ nếu họ đến.”
Tôi nói tiếp: “Hơn nữa, Sư phụ đang dẫn lối cho em. Em tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn, và em không làm điều xấu.”
Cuối cùng, tôi nói: “Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) mới chính là kẻ đang run sợ, khi mà nó đã bức hại đến chết hàng nghìn học viên Pháp Luân Đại Pháp nhưng lại hy vọng tránh được báo ứng.”
Sự quấy rối thực sự đã đến
Hai ngày sau cuộc gọi đầu tiên, vào ngày 30 tháng 10, trưởng ban dân cư và bốn người khác đến nhà tôi. Không ai trong số họ tiết lộ tên của mình.
Một người đàn ông ngồi cạnh tôi lấy ra một tờ mẫu. Tôi không thể nhớ được tiêu đề của bản mẫu đó là gì, nhưng nó là về thứ gì đó kiểu như là “giáo dục” và “chuyển hóa.”
Người đàn ông đó ra hiệu cho tôi điền vào cái mẫu đó. Tôi nghĩ: Quả thực họ đến để “chuyển hóa” mình. Họ không để tôi đi theo Chân-Thiện-Nhẫn. Đây chẳng phải là bức hại sao?
Tôi nói: “Rất tiếc, tôi không thể ký nó. Chỉ là tôi không thể!”
Ngay khi nghe thấy những gì tôi nói, người đàn ông đó cất cái bản mẫu ấy đi, đứng dậy, và bước ngay ra ngoài. Những người khác theo sau anh ta, và rắc rối này đã chấm dứt.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/5/-414620.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/9/190342.html
Đăng ngày 28-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.