Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-02-2021] Tôi bắt đầu bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy những thiếu sót của các học viên khác thì tôi biết mình nên hướng nội để suy xét lại bản thân. Tuy nhiên, tôi đã không hướng nội một cách vô điều kiện mà luôn tâm niệm rằng mình tu luyện phải có thiếu sót, các đồng tu cũng phải có cái gì đó để đề cao.

Một đồng nghiệp của tôi ở cơ quan cũng là đồng tu đã có mâu thuẫn với một đồng nghiệp khác. Cô ấy đã không kiểm soát tốt bản thân và sau đó đã khóc. Tôi đã so sánh việc tu luyện của mình với cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy đã xử lý tình huống này không tốt, nhưng tôi cũng nghĩ rằng tôi tu luyện tốt hơn cô ấy vì tôi chưa gặp bất kỳ mâu thuẫn nào trong công việc. Không lâu sau đó, sự việc tương tự đã xảy ra với tôi và tôi đã không khóc. Thay vào đó là tôi lại tranh cãi gay gắt với người đồng nghiệp.

Sau đó, tôi đã nhận ra mâu thuẫn giữa đồng tu và người đồng nghiệp chính là tấm gương để tôi nhìn ra những thiếu sót của bản thân. Nhưng không may là tôi đã bỏ lỡ cơ hội và không hướng nội để suy xét vấn đề.

Có một học viên luôn đưa ra những nhận xét mỉa mai về người khác. Tôi cảm thấy cô ấy không nên nói những lời như vậy và tôi đã phàn nàn về cô ấy với mẹ mình. Mẹ đã nhìn tôi nghiêm túc và nói: “Con cũng như vậy”.

Khi nghe thấy mẹ nói như vậy, tôi đã bị sốc và suy xét lại hành vi của mình. Tôi nghĩ mình là một người trung thực và cởi mở, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình đang mỉa mai người khác.

Một ngày nọ, mẹ tôi cho tôi xem một bức ảnh gần đây của chị dâu. Tôi nhận thấy chị dâu đã thay một cặp kính quá khổ. Tôi ngay lập tức nhận xét: “Chà, hãy nhìn vào kích thước chiếc kính mới của chị dâu. Hãy hình dung về cặp kính tiếp theo của chị sẽ to như thế nào nhỉ! Có lẽ chiếc kính tiếp theo của chị sẽ to bằng cả khuôn mặt của chị!”. Tôi bật cười khi đưa ra những nhận xét này về chị dâu. Mẹ đã nhìn tôi rất nghiêm túc sau khi nghe thấy tôi nói điều này. Tôi ngừng cười và nhận ra những gì tôi vừa nói là chưa phù hợp.

Tôi nhớ một đồng tu cũng rất khó chịu khi tôi nói đùa về cô ấy. Tôi nghĩ đó chỉ là để cho vui, nhưng những gì tôi nói đã khiến cô ấy tổn thương.

Một học viên từng nói với tôi rằng cô ấy không chắc liệu mình có đang mỉa mai người khác hay không. Vì cô ấy luôn đưa ra những bình luận mỉa mai mọi người nên tôi nghĩ cô ấy cố tình làm như vậy.

Giờ đây tôi đã nhận ra rằng không phải ngẫu nhiên mà tôi nghe thấy hoặc nhìn thấy những thiếu sót của các học viên khác. Lúc đó tôi đã không nhận ra rằng các đồng tu đã cung cấp cho tôi một tấm gương để nhận ra những chấp trước của bản thân. Tôi chưa bao giờ tự hỏi tại sao tôi lại để ý đến những khuyết điểm của người khác. Đó là bởi vì tôi cũng có những vấn đề tương tự.

Sau khi tôi nhận ra điều này, tôi bắt đầu chủ động đề cao tu luyện của mình. Cuối cùng tôi đã hiểu được ý nghĩa của việc hướng nội vô điều kiện. Là học viên, chúng ta nên biết rằng bất cứ điều gì xảy ra xung quanh chúng ta đều liên quan trực tiếp đến các vấn đề của chính chúng ta — chúng ta đã thấy hoặc nghe về nó là để chúng ta suy xét lại bản thân và đề cao. Tôi hiểu rằng mâu thuẫn mang lại cho chúng ta cơ hội để tu luyện và đề cao tâm tính.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/18/421041.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/23/191092.html

Đăng ngày 30-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share