Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Vũ Hán, tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 06-11-2020] Tôi là học viên 68 tuổi và xin phép được chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình bao gồm kinh nghiệm làm công tác giảng thanh chân tướng trong đại dịch và đề cao tâm tính.

Ứng phó khẩn cấp khi bùng phát dịch

Vào thời điểm Tết Nguyên đán năm 2020, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bất ngờ thông báo về sự bùng phát của bệnh Viêm phổi Vũ Hán (coronavirus).

Đến lúc đó, tôi, một cư dân Vũ Hán, mới biết được sự thật gây sốc là toàn bộ bệnh viện, khách sạn và ký túc xá đại học ở thành phố Vũ Hán đã chật kín bệnh nhân và cái gọi là “Lôi Thần Sơn”, “Hoả Thần Sơn”, và bệnh viện dã chiến được xây dựng trong thời gian gấp rút đã quá tải và hơn nữa là không có thuốc chữa được bệnh viêm phổi.

Số người chết quá cao không thể đếm được – tất cả tám lò hỏa táng ở Vũ Hán đều làm việc suốt ngày đêm để phục vụ việc thiêu xác. Họ phải thuê thêm nhân công thời vụ – các công nhân này nói với các phóng viên rằng họ không có cơ hội để nghỉ ngơi vì họ cần phải vận hành các lò hoạt động suốt ngày đêm.

Tôi biết rằng không có cách nào để mang xác đi nơi khác vì mọi thứ – thành phố, đường xá, các khu dân cư và thậm chí một số tòa nhà – đã bị phong tỏa. Các văn phòng, nhà máy, trường học và phương tiện giao thông công cộng hoàn toàn bị đóng cửa, và không ai được phép rời khỏi nhà.

Tôi nhận thấy rằng không có con chim nào trên bầu trời, và cũng chẳng thấy có con mèo hay con chó nào chạy quanh. Chỉ có sự im lặng, và thậm chí không có cả tiếng trẻ con khóc.

Bên ngoài cửa sổ, những con phố từng sôi động nay trở nên hoang tàn, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng còi xe cứu thương. Cả thành phố bị bao trùm bởi nỗi kinh hoàng.

Cả tôi và con gái đều biết tại thời khắc sinh tử quan trọng này, các đệ tử Đại Pháp chúng ta phải bằng mọi cách giúp đỡ cho nhiều người hơn nữa bằng cách nói cho họ biết ai đã gây ra đại dịch, và nói với họ rằng thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” sẽ mang lại phúc báo.

Trước khi xảy ra dịch bệnh, tôi và con gái đã giảng chân tướng trực diện cho nhiều người và thuyết phục họ thoái làm tam thoái (thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó).

Lúc này toàn bộ thành phố đã bị phong toả, chỉ có tiếng loa phát thanh tại khu dân cư liên tục phát“Không ai được phép ra ngoài.” Toàn thể cộng đồng đều chết lặng, bất cứ ai đi lại hoặc ra ngoài đều sẽ rất dễ phát hiện, bên ngoài chỉ có các nhân viên bảo vệ và nhân viên giám sát.

Tôi và con gái đã giao lưu thể ngộ với nhau và cả hai cùng đồng ý rằng các đệ tử Đại Pháp tại thời điểm này có trách nhiệm to lớn hơn bao giờ hết là buông bỏ sợ hãi và giúp đỡ mọi người.

Chúng tôi đã đi đến từng tầng của mỗi tòa nhà chung cư trong khu phức hợp của chúng tôi để dán các áp phích, phân phát tài liệu thông tin Đại Pháp – trong đó bao gồm Cửu Bình, Mục đích Cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản – và nhớ thời gian của những người giao thực phẩm và rau giao hàng để giảng chân tướng cho họ.

Chúng tôi đã thuyết phục mọi người làm tam thoái, và nói với họ rằng hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” để được cứu. Đối với những người không tin chúng tôi, tôi mỉm cười nói “Bạn vẫn chưa minh bạch chân tướng. Tìm hiểu thêm về chân tướng sẽ mang lại cho bạn vô lượng phúc báo.”

Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“Người ta nói: ‘Ta đến xã hội người thường, giống như đến khách sạn, tá túc vài ngày, rồi vội rời đi’. Một số người cứ lưu luyến nơi này mãi, quên cả nhà của bản thân mình.” (Bài giảng thứ 9, Chuyển Pháp Luân)

Vì thời gian và sức lực của con người là có hạn, nên các đệ tử Đại Pháp phải có trách nhiệm trợ Sư Chính Pháp. Thời gian cấp bách, tôi không thể lãng phí thời gian, tiền bạc không thể mua được thời gian.

Kể từ đó, tôi đã giảng rõ chân tướng cho mọi người dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Giúp mọi người giữa đại nạn của gia đình

Chồng tôi 72 tuổi. Vào một buổi tối đầu tháng 11 năm 2018, tôi trở về nhà sau khi giảng chân tướng. Ông cảm thấy nhẹ nhõm và nói: “Sao bà về muộn vậy? Tôi sợ chết khiếp khi nghĩ rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với bà!” Rồi ông ấy trở về phòng.

Tôi tắm xong và đi vào phòng của ông để kiểm tra xem ông đã ngủ chưa và bị sốc khi thấy ông đang nằm trên sàn nhà!

Tôi vội chạy đến nâng ông dậy và hỏi xem chuyện gì vừa xảy ra. Ông đang nói lảm nhảm.

Tôi không đủ sức để nâng ông ấy lên, vì vậy tôi vừa ôm ông vừa không ngừng hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân–Thiện–Nhẫn hảo!” Khoảng một giờ sau, con gái tôi đi làm về và giúp tôi đưa ông lên giường.

Cả tôi và con gái không biết chồng tôi bị bệnh gì, vì vậy chúng tôi quyết định quan sát và xem xét. Chúng tôi đã ngồi phát chính niệm suốt đêm.

Sáng hôm sau, chúng tôi nhờ một đồng tu chở chồng tôi đến bệnh viện. Bác sĩ ở đó cho hay chồng tôi bị xuất huyết não nặng và họ cần phải tiến hành hồi sức cấp cứu ngay lập tức.

Bác sĩ mắng chúng tôi tại sao không đưa ông ấy đến bệnh viện ngay mà lại để ông ở nhà những hơn 10 tiếng đồng hồ và nói rằng đã quá muộn. Chồng tôi bị cao huyết áp, tiểu đường, tim mạch, đã mấy ngày rồi mà ông vẫn chưa tỉnh lại.

Bác sĩ điều trị gọi con gái tôi đến và cho hay rằng “Gia đình nên chuẩn bị tinh thần vì ngay cả có cứu được cha cô đi chăng nữa thì ông ấy cũng chỉ có thể sống thực vật.”

Con gái tôi quay lại vừa khóc vừa chuyển lời của bác sĩ cho tôi nghe. Tôi không bị dao động và nói với cháu rằng: “Chuyện này sẽ không xảy ra!”

Hai mẹ con tôi đã ngày đêm chăm sóc cho ông. Chúng tôi cầu xin Sư phụ cứu ông, và không ngừng phát chính niệm.

Tôi đã giảng rõ chân tướng cho tất cả những người mà tôi gặp trong bệnh viện khi đi lấy đồ ăn, rửa chén và đi lấy nước uống. Gần một tháng trời, hết lượt bệnh nhân này đến lượt bệnh nhân khác, ai tôi cũng giảng chân tướng cho họ và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Chồng tôi được chuyển đến một bệnh viện khác, ở đó tôi lại tiếp tục giảng rõ chân tướng. Một ngày nọ, tôi đã giảng chân tướng cho một nhà vật lý trị liệu, nhưng anh không tiếp nhận và đã tố cáo tôi với quản lý của anh.

Một quản lý nói rằng cô ấy sẽ gọi cho an ninh. Con gái tôi tình cờ nghe được sự việc này khi đang kiểm tra hồ sơ y tế điện tử cho chồng tôi ở gần đó. Con gái tôi đã ngăn cô ấy lại và nói “Thêm một việc không bằng bớt một việc” và phát chính niệm.

Con gái của tôi kể lại cho tôi nghe sự việc và nói: “Nếu mẹ bị bắt thì ai sẽ chăm sóc cho cha?” Chúng tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã bảo hộ.

Sau đó chồng tôi lại được chuyển đến một bệnh viện khác. Tôi cũng lại tiếp tục giảng rõ chân tướng cho mọi người ở nơi đó.

Hai tuần sau, ông đã có thể nói chuyện, ăn và muốn được về nhà. Ông nói ông muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Một học viên đã chở chồng tôi về nhà. Ông muốn tu luyện, vì thế một học viên khác đã đến giúp ông học Pháp.

Chồng tôi khoẻ hơn mỗi ngày. Một trong những đồng nghiệp của ông đến thăm ông, và nói với tôi rằng: “Chúng tôi từng có ý nghĩ không tốt về việc tu luyện của chị. Nhưng chúng tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy chị quyết định không thuê y tá mà tự tay chăm sóc cho anh ấy.”

Ông tiếp tục nói“ “Việc anh ấy hồi phục nhanh như vậy là nhờ chị đã ngày đêm chăm sóc chu đáo và nhờ chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trước đây, chúng tôi không hiểu lý do tại sao chị lại đi phát tài liệu, nhưng bây giờ thì tôi sẽ giúp chị phát những tài liệu đó!” Ông đã lấy một ít tài liệu giảng chân tướng khi ra về.

Không khí trong Khu Chăm sóc Đặc biệt rất ngột ngạt, nồng nặc mùi thuốc khử trùng và chất thải của con người.

Cả tôi và con gái tôi đều biết lý do tại sao chúng tôi có thể chịu đựng được khó khăn này, tất cả là vì chúng tôi được Sư phụ gia trì, và Đại Pháp đã ban cho chúng tôi sức khỏe tốt như vậy.

Tu luyện giữa những khó khăn

Mỗi ngày tôi đều thức dậy vào lúc 3 giờ sáng để luyện công, việc này vẫn duy trì ngay cả khi tôi đang chăm sóc cho chồng lúc ông còn nằm viện. Tôi học thuộc lòng Pháp sau khi phát chính niệm vào lúc 6 giờ sáng.

Để không bị buồn ngủ, tôi đã học thuộc Pháp trong tư thế đứng. Thật vất vả khi chăm chồng.

Ông ấy bị liệt nửa người và hoàn toàn không thể tự chăm sóc bản thân, vì vậy tôi đã học Pháp cùng ông, bón cho ông ăn và giúp ông súc miệng đánh răng mỗi ngày. Tôi thay túi đựng nước tiểu cho ông và giúp ông đi ngoài mỗi khi bị táo bón.

Tôi luôn tâm niệm rằng mình là một học viên, và mình phải sống cuộc sống của mình một cách tận tâm ngay cả những lúc khó khăn.

Để giúp ông hồi phục, mỗi ngày tôi đều giúp ông tập đứng và đi lại. Để giúp ông tập đứng tôi buộc ông vào một cái khung đứng, nhưng ông đã hai lần bị ngã cùng tấm khung.

Tấm khung kim loại rất nặng và nó đè lên người ông. Ông bị ngã ngửa ra và đầu đập xuống nền, trông rất đáng sợ, mà ông lại vừa mới bị xuất huyết não!

Tôi giúp ông đứng dậy và nhắc ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Mấy lần như thế nhưng ông vẫn ổn. Sư phụ đã và đang từng phút từng giây bảo hộ ông ấy!

Trong khi ông nghỉ trưa, tôi và con gái đã ra ngoài để giảng chân tướng. Chúng tôi tận dụng mọi cơ hội để làm ba việc.

Tôi cũng cảm ơn con gái mình, vì cháu đã giúp tôi đề cao tâm tính. Đôi lúc tôi cũng khó chịu và uỷ mị vì phải làm quá nhiều, những lúc ấy cháu sẽ gây gổ với tôi và đôi khi cháu rất xấu tính.

Tôi thuyết phục bản thân và nói “Mình sai rồi!” Khi các đồng tu thường học Pháp nhóm ở nhà tôi có hỏi thăm về chồng tôi, tôi đã vài lần phàn nàn trong vô thức.

Con gái tôi sẽ nói rằng tôi không “tu khẩu” tốt và la mắng tôi. Đôi khi chúng tôi cãi nhau và thỉnh thoảng cháu đã đánh tôi.

Sau mỗi sự việc này xảy ra, tôi đều hướng nội và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” để buông bỏ những cảm xúc xấu, cố gắng đồng hóa với Đại Pháp và tu tốt bản thân.

Tôi tự nhủ mỗi khi chăm sóc cho chồng của mình “Sư phụ đã dạy chúng ta nghĩ cho người khác trước. Mỗi ngày tôi phải mất rất nhiều thời gian để bón cho ông ấy ăn, mỗi lần mất cả vài tiếng đồng hồ, vì chỉ toàn thức ăn lỏng.

Tôi đã ăn bất cứ thứ gì còn thừa lại sau khi cho ông ấy ăn xong. Đôi khi tôi cũng cảm thấy thống khổ, mệt mỏi và kiệt sức, cảm thấy như mình không thể tiếp tục được nữa, nhưng ngay khi nghĩ đến Pháp của Sư phụ, tôi không còn cảm thấy việc này khó khăn nữa.”

Sư phụ giảng:

“Cật khổ đương thành lạc.”
(Khổ Kỳ Tâm Chí, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:
Lấy chịu khổ làm vui

Tôi rất kỹ lưỡng khi chuẩn bị đồ ăn cho chồng. Tôi đã mua thực phẩm bổ dưỡng làm sao để có thể cân bằng giữa thịt và rau.

Tôi đã tu tâm mình, cho dù phải hao tâm tổn sức thế nào đi nữa. Cảm giác chán ghét khó khăn và rắc rối của tôi đã biến mất, và tôi không hối tiếc hay phàn nàn gì.

Sức khoẻ của chồng tôi đã cải thiện rất nhiều, sắc mặt trở nên hồng hào, da dẻ không còn nếp nhăn, trông ông như trẻ ra mấy tuổi. Ông có thể nghe các bài giảng của Sư phụ và đã có thể tự mình đứng lên ngồi xuống. Ông ấy đang hồi phục nhanh chóng.

Tôi và con gái thật không biết làm thế nào để báo đáp Sư tôn. Chúng tôi chỉ có thể nghe lời Sư phụ và làm những việc mà các học viên nên làm.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/6/413798.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/28/191164.html

Đăng ngày 27-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share