Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 14-12-2020] Tôi năm nay đã 78 tuổi và là một đệ tử Đại Pháp đắc Pháp vào tháng 7 năm 1996. Giống như hàng ngàn vạn đệ tử Đại Pháp đắc Pháp khác, Sư phụ đã thanh lọc thân thể cho tôi ngay khi tôi bước vào tu luyện, vốn dĩ những căn bệnh thấp khớp, viêm phế quản, căng cơ thắt lưng, say tàu xe và các bệnh khác đã đeo bám tôi hơn nửa cuộc đời, tôi luyện công chưa đầy hai tháng tất cả bệnh tật đều đã khỏi. Điều này khiến tôi vững tin vào Đại Pháp. Gặp ai tôi cũng nói với họ rằng Pháp Luân Công thực sự rất tốt. Tất cả những gì Sư phụ Lý Hồng Chí giảng trong cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” đều là sự thật. Tôi nhất định sẽ tu luyện đến bước cuối cùng.

Sáng ngày 1 tháng 8 năm nay, tôi chuyển một bao gạo nặng 25kg từ ban công vào phòng khách. Vì ngoài ban công nắng to còn trong phòng khách lại tương đối râm mát nên khi đặt bao gạo xuống, cơ thể tôi bị mất thăng bằng khiến cả người và gạo đều rơi xuống đất. Tôi nằm trên mặt đất không thể dậy được vì đau đớn. Lúc đó suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Không sao đâu, mình là đệ tử Đại Pháp, mình có Sư phụ quản, cầu xin Sư phụ hãy cứu con”.

Cơn đau khiến tất cả quần áo tôi ướt đẫm mồ hôi. Mặc dù đau đớn nhưng tâm tôi rất thanh tỉnh và bình tĩnh, tôi không báo cho người trong gia đình bởi vì tôi sống một mình. Đệ tử Đại Pháp không thể dựa vào người nhà không tu luyện khi vượt những quan nạn lớn, chúng ta chỉ có thể dựa vào Sư phụ và Đại Pháp. Vì vậy, tôi chịu đựng đau đớn, trước tiên tôi thử xem có thể ngồi xếp bằng không, một lát sau tôi liền nhấc chân lên, trong tâm tôi có một cảm giác kiên định không nói nên lời. Tôi thực sự cảm thấy Sư phụ đang ở bên cạnh bảo hộ cho mình.

Tôi chịu đựng đau đớn di chuyển đến giường và bắt đầu nghe băng thu âm bài giảng Pháp của Sư phụ. Nhưng đến 4 giờ tôi phải ngồi dậy để phát chính niệm. Ngồi dậy là một quá trình cực kỳ đau đớn, tôi phải mất từ 30 đến 40 phút để rời khỏi giường. Đau đớn cả ngày lẫn đêm khiến tôi không ngủ được, đến tối tôi nghe các bài chia sẻ “Hồi ức về Sư phụ” cả đêm. Cứ như vậy, ban ngày tôi nghe Sư phụ giảng pháp, tối đến tôi nghe các bài chia sẻ “Hồi ức về Sư phụ”.

Ba ngày tôi không ăn được, sau đó tôi cũng dần dần ăn được một chút, tôi nhờ các con gửi đồ ăn đến khi tôi cần. Tôi cũng bảo các cháu nếu tôi không gọi thì chúng nhất định đừng đến.

Cứ như thế, tôi luyện công, học Pháp và phát chính niệm mỗi ngày. Tôi đã nghe bài chia sẻ “Hồi ức về Sư phụ” trong suốt 30 đêm, tôi được đắm mình trong Phật ân hạo đãng của Sư phụ, tôi cứ nghe mãi nghe mãi mà quên đau đớn trên thân thể lúc nào không hay biết. Trong quá trình nghe bài chia sẻ “Hồi ức về Sư phụ”, tôi đã thấy được sự độc hại của văn hóa tà đảng đối với người dân Đại Lục chúng ta. Các học viên Đại Lục ở trong trường từ bi to lớn của Sư phụ như vậy mà vẫn còn có một số học viên tỏ ra bất kính với Sư phụ. Trong khi học viên ở Đài Loan thì ngược lại, học viên ở Đài Loan biểu hiện rất kính trọng Sư phụ, điều này khiến người ta cảm thấy thật sự thoải mái. Trong toàn bộ quá trình truyền Pháp truyền công, Sư phụ đều dùng những lời nói cùng hành động để cứu độ các đệ tử của Ngài. Sư phụ từ ​​bi và khoan dung như vậy, để chúng sinh có thể được đắc Pháp mà Ngài không ngần ngại chịu đựng và phó xuất nhiều như vậy. Mọi người hãy nghĩ về điều đó khi chúng ta cứu độ chúng sinh ngày hôm nay. Nhưng chúng ta lại không nhận ra điểm này, chúng ta đã không đặt mình vào vị trí của đối phương để nghĩ cho họ.

Tôi nhìn lại và tìm nguyên nhân tại sao tôi lại bị cựu thế lực dùi vào sơ hở bức hại lần này. Nhìn lại con đường tôi đã đi qua trong tu luyện Chính Pháp, tôi vẫn luôn làm ba việc, quan lớn quan nhỏ đã vượt qua không ít, có quan vượt qua tốt, có quan vượt qua không tốt do ngộ Pháp chưa đến. Thông qua cú ngã lần này, tôi hướng nội và thấy rằng mình có tâm chứng thực bản thân rất mạnh mẽ, mỗi khi tôi ngộ ra điều gì đó từ trong Pháp, hoặc một lần vượt quan, tôi sẽ hiển thị và khoe khoang giữa các đồng tu trong thời gian dài. Tôi còn nói dối các đồng tu khiến họ lầm tưởng rằng tôi đang tu luyện tốt và họ luôn muốn tìm tôi chia sẻ về những mẫu thuẫn mà họ gặp phải. Tôi cũng khoác lác nói với đồng tu rằng cần làm thế này thế này. Nghiêm trọng hơn là có một số đồng tu học Pháp không sâu, họ đã phát triển tâm ỷ lại vào tôi. Tôi cũng cảm thấy trạng thái này rất nguy hiểm, nhưng tôi nhận thức Pháp chậm nên ngộ không đến được. Tôi không biết làm thế nào để cải biến trạng thái này, cú ngã này đã giúp tôi tỉnh ngộ.

Sau một tháng học Pháp và nghe bài chia sẻ “Hồi ức về Sư phụ”, giờ đây tôi đã hiểu được Pháp lý mà Sư phụ giảng: “Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ thấy rằng tôi có tâm thực sự muốn tu luyện, Ngài đã để tôi hiểu được Pháp lý ở tầng thứ này. Tất nhiên tôi vẫn còn những nhân tâm khác, trên đây chỉ là một vấn đề mà tôi ngộ được sau cú ngã lần này. Đệ tử cảm tạ sự từ bi bảo hộ của Sư phụ, Ngài đã giúp con chuyển biến việc xấu thành điều tốt. Trong quãng thời gian không còn dài này, con nhất định sẽ làm tốt ba việc để cứu nhiều người hơn nữa!

Hợp thập!

[Ghi chú của Ban biên tập: Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả và tác giả phải chịu trách nhiệm cá nhân về tính đúng sai. Mong độc giả tự mình cân nhắc.]

(Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/4/415792.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/3/191226.html

Đăng ngày 24-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share