Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 30-12-2020] Mặc dù tôi là một đệ tử lâu năm bắt đầu tu luyện từ năm 1995, nhưng gần đây, tôi đã để tâm quá nhiều đến cuộc bầu cử Hoa Kỳ và thường xuyên theo dõi các nền tảng We Media. Do đó, tôi đã bị can nhiễu và không chú tâm đến việc phát chính niệm. Vì vậy, gần đây tôi đã bị can nhiễu bởi những kẻ tay sai của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Một buổi trưa, có ai đó gõ cửa nhà tôi. Tôi nhìn thấy hai phụ nữ đến từ văn phòng cộng đồng khu dân cư; nên tôi đã không trả lời. Vào 9 giờ tối hôm đó, lại có người tới gõ cửa rất mạnh. Tôi không trả lời và giữ yên lặng. Từ ban công tôi nhìn thấy một nam thanh niên đang rời đi. Việc gõ cửa đã diễn ra trong hai ngày sau đó, cuối cùng, tôi nhìn thấy những người gõ cửa nhà tôi đang đứng cùng nhau ở bên ngoài.

Tôi đã ở trong nhà trong vài ngày tiếp sau. Tôi học Pháp, phát chính niệm và hướng nội tìm, phủ định bức hại. Tôi cũng xem xét lại trạng thái tu luyện của mình và tìm ra rất nhiều tâm chấp trước. Sau đó tôi đã chính lại bản thân và vứt bỏ các tâm chấp trước.

Lúc đầu, tâm sợ hãi của tôi rất lớn và cảm thấy khiếp sợ. Tim tôi đập nhanh khi tôi nghe thấy ai đó gõ cửa và phát chính niệm cũng không thể khiến tôi bình tĩnh lại được. Sau đó tôi học Pháp và tiếp tục phát chính niệm, tâm dần dần tĩnh lại. Niệm đầu tiên của tôi là không để họ tới sách nhiễu, phạm tội với Đại Pháp, dùng chính niệm để phủ định. Sau đó họ không ngừng gõ cửa, tôi liền nghĩ, có lẽ họ tới để được đắc cứu, vậy thì mình hãy đối diện với họ thay vì tránh mặt.

Những ngày tiếp theo khi tôi đi ra ngoài thì nhìn thấy một tờ ghi chú trên cửa viết rằng: “Thông báo đã tới kiểm tra gas nhưng không vào được.” Tôi đã kiểm tra lại với văn phòng quản lý tài sản và họ nói với tôi rằng không có ai hỏi về tôi. Sau đó tôi hỏi người của ủy ban khu dân cư; họ bảo tôi quay lại vào ngày mai vì họ đã hết giờ làm việc. Tôi nghĩ rằng mọi việc đã ổn rồi.

Tuy nhiên, ngày hôm sau lại có hai người phụ nữ khác tới gõ cửa nhà tôi. Tôi mở cửa và họ nói rằng họ đến từ văn phòng khu dân cư. Tôi biết họ đến để quấy rối tôi. Tôi mời họ vào, rót nước và mang trái cây tới cho họ, mời họ ngồi xuống. Sau đó, một người đàn ông bước vào với chiếc điện thoại thông minh trên tay. Anh ấy nói muốn ghi âm. Tôi nói với anh ấy không được ghi âm gì cả và hai người phụ nữ (một người trong số họ là phó thư ký văn phòng khu dân cư) cũng nói anh ấy không ghi âm. Anh ấy liền cất điện thoại và ngồi xuống. Không khí rất bình hoà.

Họ nói với tôi rằng họ không muốn can thiệp vào việc tôi tu luyện Pháp Luân Công nhưng họ đã nhận được chỉ đạo. Họ yêu cầu tôi hợp tác. Trong khi nói chuyện, thư ký của văn phòng khu dân cư gọi cho họ để hỏi tôi có nhà không. Tôi cầm điện thoại của họ và nói: “Tôi đã về nhà, anh có thể đến.” Tôi tiếp tục cuộc trò chuyện với họ.

Tôi nói với họ rằng tu luyện Pháp Luân Công là hợp pháp, rằng 14 tà giáo trong danh sách của Bộ Công an không bao gồm Pháp Luân Công, và Cục Quản lý Báo chí và Xuất bản đã chấm dứt lệnh cấm đối với các ấn phẩm Pháp Luân Công. Tôi cũng nói với họ rằng những người tập Pháp Luân Công bao gồm các thành viên của Ủy ban Thường vụ Bộ Chính trị và gia đình của họ; và rằng chính cựu lãnh đạo Giang Trạch Dân đã kiên quyết đàn áp môn tu luyện này. Sau đó tôi nói với họ: “Những người theo Giang Trạch Dân, bao gồm Ủy ban Chính trị và Pháp luật và Phòng 610, đang sai khiến các anh chị làm những điều xấu xa. Các anh chị nên lựa chọn làm điều đúng đắn.”

Sau đó tôi nói với họ về kết cục của Tôn Lập Quân và những người đi theo ông ấy. Họ chăm chú lắng nghe, và có vẻ ngạc nhiên. Tôi tiếp tục: “Trước đây sở cảnh sát và đồn công an đã từng quấy rối các học viên Pháp Luân Công nhưng họ đã ngừng lại. Tại sao? Họ có lẽ đã biết rằng ác hữu ác báo. Giờ đây, những kẻ đi theo Giang Trạch Dân đang sai khiến các chị làm những điều xấu.” Tôi kể cho họ nghe một số ví dụ về thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.

Sau đó chúng tôi nói về dịch bệnh viêm phổi ở Vũ Hán. Tôi nói với họ về đại ôn dịch xảy đến với Đế chế La Mã, tôi cũng nói với họ rằng virus corona nhằm vào những người bức hại Pháp Luân Công. Tôi nói với họ rằng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo,” và thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó sẽ giúp họ được bình an. Ngay lúc đó, thư ký văn phòng khu dân cư và một số nhân viên khác bước vào. Tôi hỏi họ: “Mọi người có biết Hoa Kỳ gần đây đã áp đặt các biện pháp trừng phạt đối với các thành viên ĐCSTQ và gia đình của họ không?“ Có người nói: “Biết.” Tôi nói với họ: “Thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó có thể giúp mọi người tránh được các lệnh trừng phạt.” Sau đó tôi nói lại: “Trong đại dịch hiện nay, làm tam thoái, và niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’ có thể bảo bình an.” Họ chăm chú nghe và gật đầu đồng ý. Tôi đã cho họ hoá danh mà họ có thể sử dụng để thoái khỏi ĐCSTQ.

Người thư ký lấy ra một tập văn bản và nói: “Tôi biết các chị đều là người tốt. Chúng tôi không muốn can thiệp vào việc tu luyện của chị và chị không vi phạm pháp luật. Tất cả những gì chị cần làm là ký vào tờ giấy này nói rằng chị sẽ không làm bất cứ điều gì bất hợp pháp trong tương lai.” Tôi không trả lời. Anh ấy tiếp tục: “Chị có thể chỉ cần ký vào chỗ trống.” Tôi vẫn không nói gì. Anh ấy nói: “Chị chỉ cần ký vào tờ giấy này nói rằng chúng tôi đã đến thăm chị cũng được.” Tôi mỉm cười và nói với anh ấy: “Nếu tôi ký vào bất kỳ giấy tờ nào trong số đó thì những nỗ lực tu luyện trước đây của tôi sẽ vô ích. Anh và gia đình anh sẽ phạm tội rất lớn.”

Họ nhìn nhau và dường như không biết phải nói gì. Cuối cùng, người thư ký bảo những người khác rời đi nhưng yêu cầu một nhân viên ở lại. Anh ấy nói với tôi: “Tôi không muốn can thiệp vào việc tu luyện của chị, nhưng tôi phải làm công việc của mình. Tôi sẽ ký cho chị.”

Tôi lấy tập giấy và xé chúng ra từng mảnh. Tôi nói: “Tôi không thể để anh phạm tội.” Tuy nhiên, anh ấy lo lắng không biết sẽ giải thích những gì đã xảy ra với cấp trên của mình như thế nào. Tôi nói với anh ấy: “Chuyện này rất dễ dàng. Cho tôi số điện thoại của ông ấy và tôi sẽ gọi cho ông ấy. Tôi không thể để họ làm hại anh theo cách này.” Nghe những lời của tôi, anh ấy nói: “Vậy chúng tôi về đây.”

Tôi đưa họ xuống cầu thang và nhìn thấy hai người nữa trong xe hơi. Tôi đã đến và nói chuyện với họ và cũng giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tổng cộng có sáu người thoái khỏi ĐCSTQ vào ngày hôm đó.

Nhìn họ lái xe đi, tôi hiểu rằng họ đã kiên trì tìm kiếm tôi vì họ đang sốt ruột để được đắc cứu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/30/416673.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/29/190146.html

Đăng ngày 06-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share