Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ tại Đức

[MINH HUỆ 13-02-2021] Bất cứ khi nào anh Vương Trân đưa con gái đi chơi ở công viên, anh không bao giờ chạy hoặc nhảy cùng với cháu. Con gái anh thường ngây thơ hỏi anh: “Bố ơi, chạy với con đi. Tại sao bố không thể chạy và chơi với con?”

Đối với mỗi bậc cha mẹ, việc chạy nhảy và chơi đùa cùng con cái là điều đương nhiên. Tuy nhiên, điều đó là không thể đối với Vương Trân. Anh ấy có đầu gối nhân tạo, vì vậy rất khó để anh có thể uốn cong chân của mình. Điều gì đã xảy ra với anh mà đầu gối của anh bị thương nặng như vậy?

Ngày 25 tháng 4 năm 2003 là một trong những ngày đen tối nhất trong cuộc đời anh Vương, một ngày mà anh sẽ không bao giờ quên.

Ngày hôm đó, anh bị tra tấn tàn bạo trong một trại lao động cưỡng bức. Kết quả của cuộc tra tấn, đầu gối của anh đã bị thương vĩnh viễn, tất cả là vì anh không từ bỏ đức tin của mình vào Pháp Luân Đại Pháp, một pháp môn tu luyện dựa trên Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Vương Trân là người ở Thượng Hải, 45 tuổi, hiện đang sống ở Đức. Anh tốt nghiệp một trong những trường đại học danh tiếng nhất Trung Quốc, Đại học Đồng Tế ở Thượng Hải với chuyên ngành kỹ thuật. Vương Trân đẹp trai và nổi tiếng, anh có niềm đam mê thể thao. Vương Trân chỉ mới 27 tuổi khi anh bị tra tấn đến tàn tật.

May mắn thay, anh đã có thể rời Trung Quốc và chuyển đến Đức, nơi anh kết hôn với người vợ Anke của mình. Con gái của họ hiện đã 7 tuổi.

e1d6aa504c3b973dd00ac371c796683a.jpg

Vương Trân và con gái

Anh Vương nói: “Con đường tu luyện không hề dễ dàng, nhưng tôi chưa bao giờ hối hận khi đã chọn con đường này”, anh cũng nói: “Cuộc sống của tôi trở nên có ý nghĩa khi tôi bắt đầu tuân theo Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp.”

Một con đường tu luyện đích thực

Vương Trân là một đứa trẻ kiểu mẫu. Tuy nhiên, anh luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó, và khao khát có được sự thiêng liêng. Khi lớn lên, anh đã học một môn khí công, nhưng nó không dạy về việc tự tu luyện bản thân nên anh ấy bắt đầu tìm kiếm một Sư phụ thực sự để hướng dẫn anh.

Khi Vương Trân 21 tuổi, anh nhìn thấy một tấm áp phích về Pháp Luân Đại Pháp trong khuôn viên trường đại học. Đó là năm 1997, và Pháp Luân Đại Pháp rất phổ biến và được chính phủ ủng hộ. Anh ấy đã đến điểm luyện công và từ đó bắt đầu cuộc hành trình tu luyện của mình.

Anh nhận ra tu luyện là một quá trình để trở thành một người tốt hơn. Anh đo lường từng lời nói và việc làm của mình theo Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Anh đã cải thiện tiêu chuẩn đạo đức của mình và cuộc sống của anh trở nên có ý nghĩa.

Mọi thứ đều thay đổi

Sau khi tốt nghiệp, Vương Trân đã tìm được một công việc tốt và nhanh chóng trở thành trụ cột của công ty.

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Vương Trân cảm thấy không có gì sai khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy anh ấy đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Trên đường đến đó, cảnh sát khám xét mọi hành khách và tìm thấy bản sao Chuyển Pháp Luân của anh. Sau khi ĐCSTQ phát động cuộc bức hại ở Trung Quốc, việc có cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” bị coi là một hành vi phạm tội. Anh Vương bị bắt và bị đưa trở lại Thượng Hải.

Mọi thứ đã thay đổi sau cuộc đàn áp. Nơi làm việc của anh Vương muốn sa thải anh. Họ bắt mẹ của anh Vương đi làm cùng anh vì sợ rằng anh sẽ tiếp tục thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã sa thải anh vài tháng sau đó.

Vương Trân cũng phải đối mặt với áp lực lớn ở nhà từ các thành viên khác trong gia đình. Ông bà của anh đã bị ĐCSTQ bức hại trong cuộc Cách mạng Văn hóa. Họ khiếp sợ ĐCSTQ, vì vậy họ đã gây áp lực buộc anh Vương ngừng lên tiếng vì Đại Pháp.

Mẹ của Vương Trân không phải là một học viên, nhưng bà biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, vì vậy bà đã bảo vệ anh. Khi mẹ anh nói những điều tốt đẹp về Đại Pháp, ông bà của anh Vương trở nên rất tức giận. Cả anh Vương và mẹ anh đều sống trong áp lực lớn.

Bị tra tấn tàn bạo

Vào tháng 9 năm 2001, ngay trước khi Hội nghị APEC được tổ chức, cảnh sát ập đến và bắt giữ Vương Trân tại nơi làm việc của anh. Anh đã bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức. Khi đó anh Vương chỉ mới 25 tuổi.

Anh Vương bị tra tấn tàn bạo trong trại lao động. Anh bị buộc phải ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ có kích thước 30cm x 20cm x 20cm trong nhiều giờ mỗi ngày, hai chân của anh bị buộc vào nhau và phải giữ cả hai tay trên đầu gối của mình. Anh đã không được phép cử động đầu hoặc cơ thể của mình. Nếu anh di chuyển dù chỉ một chút, các tù nhân được lính canh chỉ định sẽ đánh đập anh một cách tàn bạo.

(Ghi chú: Ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ là một hình thức tra tấn. Ghế đẩu thường cao 15 đến 18cm và rất hẹp, nó chỉ đủ rộng để ngồi. Trong những năm qua, hầu hết mọi học viên Pháp Luân Đại Pháp bị giam giữ bất hợp pháp trong tù hoặc trại lao động đã phải chịu hình thức tra tấn này.)

Vương Trân cũng bị buộc phải thực hiện một loại tư thế quân đội trong thời gian dài, bao gồm nhấc một chân lên không trung trong 10 đến 20 phút hoặc lâu hơn. Móng chân của mọi người sẽ trở nên đen sau khi bị tra tấn kiểu này.

Đôi khi anh buộc phải chạy tại chỗ từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, chỉ được nghỉ một tiếng. Vào mùa đông, anh Vương buộc phải chạy ngay cả với đôi giày ướt. Sau một vài ngày, bàn chân của anh ấy trở nên tê cóng, và toàn bộ cơ thể anh trở nên vô cùng đau nhức.

Vương Trân đã bị buộc phải mang phân đến khu đất nông nghiệp trong thời gian còn lại. Anh phải gánh hai cái xô nặng hơn 50kg. Anh phải bốc và dỡ phân trong ba hoặc bốn giờ mỗi ngày. Ngực và lưng của anh bị tổn thương nặng nề do quá trình lao động cường độ cao này.

Các cảnh sát cũng bức hại Vương Trân về mặt tinh thần. Họ bắt anh xem các video phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp và họ ra lệnh cho các tù nhân tẩy não anh.

Tra tấn đến tàn tật

Ngày 25 tháng 4 năm 2003 là một ngày mà Vương Trân sẽ không bao giờ quên. Ngày hôm đó, cảnh sát và một số tù nhân đã bắt Vương Trân liên tục gấp và mở chăn bông cho đến khi anh không thể đứng thẳng người lên được. Sau đó, họ đẩy anh ngã xuống đất.

Một tù nhân giẫm lên mắt cá chân của anh, trong khi một tù nhân khác giẫm vào chân anh. Một số tù nhân đã kéo anh vào tường và tra tấn anh bằng một phương pháp gọi là “tách chân”, họ cưỡng bức kéo chân anh ra theo một đường thẳng. Dây chằng của anh bị rách, gây thương tật vĩnh viễn.

dac6aeaeac5b5958db3c8c078327d9cc.jpg

Triển lãm chống tra tấn: “Tách chân”

Bàn chân của Vương Trân trở nên sưng tấy và 80% đến 90% chân của anh chuyển sang màu tím và đen. Bất chấp những vết thương của anh, các tù nhân vẫn tiếp tục tra tấn anh. Họ chỉ cho phép anh ngủ trong bốn giờ. Họ đốt các ngón tay của anh bằng thuốc lá và bắt anh phải ngồi xổm xuống.

Vương Trân nói: “Tôi đã bên ở bờ vực của sự suy sụp. Trong khoảng thời gian khó khăn nhất trong trại lao động, tôi luôn tự nhắc mình rằng Chân-Thiện-Nhẫn là nguyên lý của vũ trụ. Sẽ chẳng có ích gì nếu chúng ta từ bỏ những nguyên tắc này. Suy nghĩ này đã hỗ trợ tôi trong suốt thời gian khó khăn nhất.”

Vào cuối tháng 9 năm 2003, Vương Trân cuối cùng đã được thả ra khỏi trại lao động. Sau đó anh Vương biết rằng một số học viên bị giam giữ bất hợp pháp với anh đã chết vì bị ngược đãi.

Vương Trân cũng phát hiện ra rằng cùng ngày anh bị bắt, mẹ của anh, không phải là một học viên, cũng bị bắt và bị kết án hai năm trong trại lao động chỉ vì bà nói Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Điều ước của Vương Trân

Ngay cả sau khi anh ta được thả ra khỏi trại lao động, cuộc bức hại vẫn tiếp tục. Anh Vương thường xuyên bị sách nhiễu bởi cảnh sát địa phương. Một năm sau, anh rời Trung Quốc và chuyển đến Đức. Anh Vương đã có một công việc tốt tại một trong 500 công ty hàng đầu thế giới. Vương Trân cho biết anh có thể tiến xa hơn trong sự nghiệp của mình nếu có thể đến các địa điểm thực tế và khảo sát nhiều hơn. Tuy nhiên, sự tàn tật của anh ấy đã ngăn cản anh.

Đề cập đến cuộc bức hại tàn bạo và áp lực dữ dội từ toàn bộ xã hội ở Trung Quốc, anh Vương nói: “Không dễ dàng để bước đi trên con đường tu luyện nhưng tôi chưa bao giờ hối hận vì đã duy hộ Đại Pháp”.

Anh cũng nói: “Mọi người nên tìm hiểu sự thật. Không sao cả, tôi sẽ kiên trì duy hộ Pháp Luân Đại Pháp. Mọi người trong gia đình tôi đều sợ hãi sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Ngay cả ông bà tôi cũng bị hàng xóm sỉ nhục vì tôi tu luyện. Khi các thành viên trong gia đình tôi bị ốm và phải nhập viện, tôi không thể quay lại Trung Quốc để thăm họ vì cuộc bức hại. ĐCSTQ đã gây ra quá nhiều bi kịch.”

Anh Vương hy vọng người dân Trung Quốc có thể tự bản thân mình suy nghĩ, không nghe theo tuyên truyền của ĐCSTQ và biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Anh nói rằng: “ĐCSTQ đã làm rất nhiều điều xấu xa. Nó sẽ bị tiêu diệt.” Anh hy vọng tất cả người dân Trung Quốc sẽ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó để có một tương lai tốt đẹp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/13/420111.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/15/190955.html

Đăng ngày 04-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share