Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 2-11-2006] Kính chào Tôn Sư, kính chào các bạn đồng tu.

Tôi muốn chia sẻ với các bạn đồng tu các kinh nghiệm giảng thanh chân tướng để cứu độ chúng sinh của tôi.

Tôi là một nữ thương gia và việc thương mại của tôi khá tốt trước đây. Nhưng vào khoảng tháng bảy 2004, nó càng ngày càng tệ. Chồng tôi kêu tôi giúp anh ta coi sóc công việc làm ăn của anh ta, nhưng tôi thật sự không muốn đi, vì nơi đó không có bạn đồng tu nào cả. Chúng tôi có nhiều đồng tu Đại Pháp nơi này và tôi gặp họ hằng ngày.

Sư phụ nói trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago 2004:“
”Tôi không muốn để lạc mất một ai; do vậy suy nghĩ của Sư phụ thường khác với suy nghĩ của chư vị. Có lúc chư vị cảm thấy rằng có một số người là không đáng tin, có người là không thể độ, có người là thế này thế kia… Nhưng tôi không có cách nghĩ như chư vị. Mọi người đã biết, cửa độ nhân ấy tôi đã mở rất rộng; công tác của chúng sinh trong xã hội nhân loại đã là như vậy rồi, làm (nghề) gì cũng có. Tôi muốn độ tất cả. Chỉ cần họ đã học Pháp này, thì tôi đều muốn độ họ, tôi không muốn bỏ rớt họ. Chư vị nếu làm thế nào để trong các đệ tử Đại Pháp hình thành chính niệm mạnh mẽ hơn nữa thì mới thật là vĩ đại.”

Tôi rất cảm động những lời của Sư phụ. Tôi thật cảm thấy tôi là một học viên Đại Pháp trong thời Chính-Pháp và cứu độ chúng sinh là trách nhiệm và sứ mệnh của tôi. Tôi ngộ ra sự kiện Sư phụ đã dùng miệng của chồng tôi để giúp tôi bắt đầu một môi trường mới để cho các bạn đồng tu nơi vùng đó mà đã rời tu luyện dưới áp lực của chính phủ và để cho nhiều người hơn hiểu rõ sự thật và được cứu. Tôi nghĩ nếu Sư phụ muốn tôi đi nơi đó, xin hãy giúp tôi bán các hàng hoá mà tôi có trong tay. Té ra tất cả các hành hoá được bán ra rất nhanh. Điều này làm tôi hiểu rằng nhiều chúng sinh nơi đó đang chờ đợi nóng lòng được cứu. Chỉ trong một tuần lễ, phần đông các hàng hoá đều được bán đi.

Khi tôi đi đến nơi đó, mọi điều đều không quen thuộc. Tôi cảm thấy lo lắng, vì không có lấy một bạn đồng tu Đại Pháp. Tôi không ngủ được, cả sau nửa đêm, và tôi cảm thấy xuống tinh thần. Tôi hỏi Sư phụ, “Con phải làm gì?”Tôi nghĩ đi đến chợ để làm sáng tỏ sự thật. Như vậy tôi bắt đầu đi đến chỗ chợ để nói với những người có duyên về vụ “tự thiêu giả mạo tại Thiên An Môn”. Tôi cũng đưa cho người ta các CD giảng thanh chân tướng. Tôi nói với những người bị bệnh về các người thân của tôi mà trở nên mạnh khoẻ sau khi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thậm chí còn khuyên một số người tập luyện Đại Pháp.

Tôi đi với chồng tôi (không là một đồng tu), bạn bè và con tôi để làm sáng tỏ sự thật. Chúng tôi in ra, dán hoặc treo và phát ra các tài liệu giảng thanh chân tướng. Mỗi vài ngày, chúng tôi chạy xe máy đi phát tài liệu giảng thanh chân tướng. Chúng tôi hướng dẫn các đồng tu lớn tuổi phát ra các tài liệu trong các vùng lân cận. Chúng tôi chạy hai xe máy đến những nơi xa hơn 180 dặm để chứng thực Đại Pháp. Chúng tôi mang tài liệu Đại Pháp và Cửu Bình về Đảng cộng sản đến những gia đình nơi các vùng xa. Chúng tôi không ngừng kể từ đó. Không những chúng tôi đặt để một trường cho Đại Pháp trong thế giới nhân loại, chúng tôi cũng tiêu trừ và làm sợ hãi tà ác nơi các không gian khác. Môi trường của chúng tôi dần dần được thành lập và trở nên càng tốt lành. Dân chúng dần dần hiểu ra sự thật của cuộc khủng bố và biết về sự tốt lành của Đại Pháp.

Một ngày kia khi tôi đưa con tôi đi đến trường, tôi gặp một bà lão, than phiền thân mình bị đau. Tôi mau mắn nói với bà: “Chỉ niệm Pháp Luân Đại Pháp tốt.” Bà rời đi với một nụ cười. Sau khi tôi đi về đến nhà, tôi nghĩ tôi cần tìm một cơ hội để giảng thanh chân tướng với bà ta.

Tôi đi đến nhà bà chiều hôm sau. Bà nói với tôi bà bắt đầu tập luyện Đại Pháp vào tháng Sáu 1999 và cuộc khủng bố Đại Pháp bắt đầu một tháng sau. Cảnh sát đến nhà bà và không để cho bà tập luyện Đại Pháp. Bà rất sợ, vì vậy bà đốt tất cả các sách Đại Pháp của bà. Sức khoẻ của bà trở nên tệ sau đó. Cả mặt của bà đầy những vết nhăn và bà bị nhức đầu nặng nề. Sau đó bà mang về nhà một số tượng Phật và một số các đồ xấu khác. Không những sức khoẻ của bà không tiến bộ, mà nó còn càng ngày càng tệ hơn.

Tôi chảy nước mắt khi nghe bà kể. Tôi nói với bà: “Sư phụ muốn tôi tìm bà. Bà cần phải học Pháp nhanh. Chỉ có Đại Pháp và Sư phụ là có thể giúp bà.” Tôi đi về nhà lấy kinh văn và phát chính niệm cho bà ta. Sau một tháng, bà bỏ đi tất cả những đồ vật xấu mà bà ta có trong nhà. Bà bắt đầu tập năm bài công Pháp mỗi ngày một cách kiên trì. Sức khoẻ tinh thần và vật chất của bà tiến bộ lớn lao. Các nếp nhăn của bà biến mất và gương mặt của bà trở nên hồng hào. Khi những người chứng kiến sự mầu nhiệm của Đại Pháp, khoảng hai mươi người theo tập luyện Đại Pháp. Chúng tôi lập hai nhóm học Pháp. (Hoặc chúng tôi gặp nhau mỗi ngày hoặc một lần một tuần). Đó thật là ”Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh” (Bài giảng thứ 2, Chuyển Pháp Luân).

Bà bị đau ở cánh tay nơi một điểm. Bà gia tăng học Pháp và tập Công. Bà phát chính niệm kiên trì để tiêu trừ các thành phần tà ác và chính lại bản thân. Nhưng không có tiến bộ. Bà hỏi Sư phụ trong tâm: “Tôi học Pháp và tập công, tại sao tôi vẫn còn đau nơi cánh tay?” Sau đó bà chiêm bao về một người đưa cho bà thuốc. Chất liệu đầu tiên là “thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc” Khi bà thức dậy sáng hôm sau, bà đi ra làm sáng tỏ sự thật và khuyên người ta rời ĐCSTQ.

Công việc của chúng tôi tiến bộ lớn. Một ngày kia một người hàng xóm đến và hỏi chúng tôi: “Công việc của anh chị tốt như vậy, phải chăng anh chị thờ Phật? Tôi muốn mời một vị Phật giúp tôi kiếm chút tiền.” Tôi nghĩ tôi không thể giải thích sự hiểu biết của tôi trong một đôi lời là tôi sẽ không làm như vậy, vì vậy tôi nói: “Xin hãy đến nhà dùng cơm tối với chúng tôi và uống rượu với chồng tôi. Tôi sẽ nói với anh Phật nào nên mời.” Vì vậy khi anh ta và chồng tôi uống rượu với nhau, tôi ngồi bên cạnh họ và làm sáng tỏ sự thật với anh ta. Tôi nói với anh ta trong ba giờ đồng hồ. Khi anh ta rời đi, tôi đưa cho anh ta một số tài liệu để mang theo.

Anh ta thường đến để lấy thêm tài liệu giảng rõ sự thật. Một lần trong khi anh ta đang lái xe, cái thắng bị hư. Khi anh ta sắp đụng vào một chiếc xe hơi đắt tiền, anh ta nhắm mắt và la lớn: “Pháp Luân Đại Pháp tốt.” Chiếc xe hơi của anh ta ngưng và không có tai nạn. Anh ta chứng kiến sự mầu nhiệm của Đại Pháp. Một lần anh ta và chồng tôi đi ra để treo một băng vải. Nó rớt xuống và rớt trên một cái hố dơ. Không ngần ngại, anh ta nhảy vào trong hố, lấy tấm băng vải ra và lại treo nó lên. Một buổi chiều, anh ta đến nhà và la lớn: “Cái này cho bà.” Tôi đọc nó và thấy đó là một tờ tuyên bố nghiêm trọng: “Tôi đi theo ĐCSTQ trong quân đội. Tôi muốn tình nguyện rời khỏi ĐCSTQ bằng tên thật của tôi.” Tôi cảm thấy an ủi rằng dân chúng đang thức tỉnh.

Trong khi tôi làm sáng tỏ sự thật và khuyên dân chúng thoái ĐCSTQ, người ta thường nói với tôi là chính phủ đang theo dõi sát các học viên Pháp Luân Công và nói, “Nhiều người biết chị tập luyện Pháp Luân Công.” Họ khuyên tôi đừng đi làm sáng tỏ sự thật nữa. Tôi tự nghĩ: Bất kể chư vị nói với tôi điều gì, nó cũng không làm động được Chính Niệm của tôi trong việc chứng thực Đại Pháp và cứu độ chúng sinh. Nhưng sau một thời, các quan niệm con người của tôi dấy lên và tâm sợ hãi xuất hiện. Sau đó tôi mơ thấy một con chó dữ tợn nhìn tôi một cách tham lam. Khi tôi nhìn nó kỹ hơn, tôi thấy một vòng sắt hình chữ T cột nơi miệng con chó. Khi tôi thức giấc, tôi hiểu ra rằng Sư phụ chỉ điểm cho tôi: Đừng có sợ! Có Sư phụ và Pháp, không ai có thể làm hại chư vị khi chư vị có Chính Niệm.

”Từ thời khắc nó tự hô lớn rằng đảng nhất định phải chiến thắng Pháp Luân Công trở đi, con tà linh Trung Cộng và tập đoàn lưu manh tà ác Trung Cộng tại thế gian đang bức hại các đệ tử Đại Pháp đã bị chư thần trong toàn vũ trụ khép vào tội chết.. … Đảng ấy hiện nay không chỉ hành ác, mà những tội của nó là không thể tha thứ và tính chất của nó đã biến đổi rồi, và tự nhiên sẽ dẫn đến tai hoạ cho người của ĐCSTQ, Ai không rút khỏi Đảng Đoàn thì chính là một phần tử, một lạp tử của nó, một bộ phận cấu thành của nó, cũng chính là mục tiêu tiêu trừ của chư Thần.”’ (từ “Chuyển Luân hướng thế gian”)

Sau khi đọc các lời giảng của Sư phụ, Chính Niệm của tôi về làm sáng tỏ sự thật và khuyến người thoái ĐCSTQ trở nên mạnh hơn. Tôi làm sáng tỏ sự thật với các thân nhân của tôi mà tôi đã không gặp từ nhiều năm, những người đến làm ăn với chúng tôi, những người mà ngừng qua đấy, và những người mà ngồi ngang tôi trong xe lửa. Nếu có một cơ hội, đầu tiên tôi phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố tà ác sau lưng các người đó, và sau đó làm sáng tỏ sự thật với họ tận cùng để cứu độ họ. Gần như tất cả mọi người mà tôi nói chuyện đều muốn thoái đảng tà ác. Tôi nhắc họ đừng quên nói lại với gia đình và bạn bè họ.

Một ngày kia, một viên chức chính phủ cao cấp la lớn khi ông ta vừa ra khỏi xe hơi. “Tôi nghe nói chính chị đã giúp tôi buông bỏ cái tên của tôi.” Trong một lúc tôi không hiểu gì, nhưng sau đó tôi hiểu. Ông ta đã nhận được lá thư của tôi khuyên ông ta thoái ĐCSTQ. Tôi mỉm cười với ông ta và hỏi ông ta có đồng ý thoái ĐCSTQ hay không. Ông ta nói, “Có, tôi đồng ý. Tôi chọn một tên cho chị dùng để thoái cho an toàn. “Ông ta rất mừng vui và cám ơn tôi.

Tôi biết Sư phụ đã đắp con đường cho chúng ta trở về nhà, cho dù chúng ta chỉ làm một số việc bề mặt mà thôi. Nhưng Sư phụ đã cho chúng ta cái vinh dự và đức cao thượng và vĩnh hằng! Sư phụ đã hướng dẫn chúng ta chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh để trở nên thành thục và tiến về viên mãn, và hoàn thành nguyện ước nghiêm túc mà chúng ta đã làm từ xa xưa.

Tôi cám ơn Sư phụ cho sự chăm sóc từ bi của Sư phụ mà đã làm cho tôi được trở thành như ngày hôm nay. Tôi biết ơn các bạn đồng tu mà đã hoà đồng và giúp đỡ trong thời khó khăn nhất này trong lịch sử.

(Từ Đại hội Tâm đắc thể hội trên mạn lưới Internet cho các đồng tu tại Trung Quốc)

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/11/2/141412.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/11/18/80046.html

Đăng ngày 14-12-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share