[MINH HUỆ 16-5-2006] Bốn ngày từ 15 đến 18 tháng Bảy 1994 là đáng nhớ nhất trong đời tôi. Lúc bấy giờ tôi rất may mắn được tham gia bốn ngày giảng Pháp của Sư phụ được tổ chức tại sân bóng chuyền nữ tại Trân châu, tỉnh Hồ nam.

Cám ơn Sư phụ đã thanh hoá cơ thể của tôi

Vào sớm ngày 13 tháng Bảy 1994, người phụ trợ Pháp Luân Công tại thành phố của tôi và tôi, cùng với người lái xe, đi Trường Sa để gặp Sư phụ. Khi chúng tôi đến thành phố Hành Dương, xe cộ đầy chật. Xa lộ Quốc gia số 107 đang được sửa chữa. Đá gạch làm đường đầy khắp. Cái đuôi nối dài đến độ khoảng 2:00 giờ chiều chúng tôi vẫn chưa rời thị trấn Hành Dương. Tháng bảy tại Hành Dương nóng và ẩm thấp. Mặt trời chói lọi, khói xe đầy đặt, cái nóng phản chiếu trên con đường đất, và hơn nữa, chiếc xe của chúng tôi không có máy điều hoà không khí, nó giống như một phòng tắm hơi. Cơ thể tôi không khoẻ. Bây giờ, với những điều kiện khó khăn như vậy, tôi bị say nắng và cảm thấy rất bệnh.

Tôi không có tập Pháp Luân Công trong một thời gian lâu, và sự hiểu biết Pháp lý của tôi vẫn còn hạn chế. Trên suốt con đường, tôi luôn mong mỏi tìm thấy một tiệm thuốc bắc để mua một vài thứ thuốc lá cây để đỡ khó chịu. Nhưng không gặp. Tôi phải ráng chịu trên suốt con đường đến Trường Sa. Sáng hôm sau, chúng tôi bận rộn đi tìm chỗ ở cho Sư phụ. Sau bữa ăn trưa, chúng tôi lái xe đến phi trường để gặp Sư phụ. Thời tiết cũng không giúp. Có sấm và sét. Máy bay của Sư phụ bị trễ và không đến cho đến khuya hôm đó. Trong lúc chúng tôi đưa Sư phụ đến khách sạn, tôi hoàn toàn mệt mỏi. Tôi không biết vì sao nhưng có hai mụn cóc xuất hiện nơi ngón chân cái của tôi khiến cho tôi đi đứng rất khó khăn. Trong khi tôi sắp sửa rời phòng của Sư phụ, vị trưởng của Huyện Yizhang đến để chào Sư phụ. Sau khi chào hỏi thông lệ, Ông xin Sư phụ giúp điều chỉnh cơ thể cho ông. Không nói một lời, Sư phụ chữa cho cơ thể ông. Tôi cũng muốn xin Sư phụ làm cho tôi. Nhưng thấy rằng đã trễ và Sư phụ cần nghỉ ngơi sau một ngày dài lộ trình, tôi thấy không nên làm nhọc lòng Sư phụ.

Ba người chúng tôi từ Trân châu cùng ở một phòng. Khi tôi đi vào phòng, hai người kia đã ngủ. Tôi quyết định ngồi xuống và tĩnh định. Tôi vừa ngồi xuống thì Pháp thân Sư phụ xuất hiện, đứng sau lưng tôi, và ra dấu cho tôi ngồi thẳng. Tức thời cả cơ thể tôi nhẹ nhàng và thư giãn. Tất cả những sự đau đớn của tôi hoàn toàn biến mất. Tôi không biết tôi ngồi nơi đó bao lâu. Thình lình, tôi nhớ rằng tôi phải trả tiền phòng, vì chúng tôi rời đi sáng sớm ngày mai. Khi tôi đã thanh toán xong, tôi lên lại phòng của chúng tôi ở tầng lầu ba. Ngạc nhiên thay, lần này tôi leo lên các nấc thang một cách không khó khăn, như một người mới. Cám ơn Sư phụ đã thanh hoá cơ thể cho con.

Không có hình ảnh được chụp chung

Ngày 15 tháng Bảy 1994, bất kể sự mệt mỏi trên đường đi, Sư phụ đến giảng tại sân bóng chuyền. Những người tham gia gồm có đại diện của Hội Khí công và các cựu giám đốc thành phố. Tôi may mắn được mời. Sư phụ bắt đầu giới thiệu và giải thích đặc điểm của Pháp Luân Công. Nghe sự giới thiệu của Sư phụ, tôi cảm thấy thật là một môn khí công tuyệt vời. Sư phụ đã từ bi dạy nó cho chúng ta. Nhưng các giám đốc thành phố không có vẻ nghĩ như vậy. Họ là những cựu viên chức đã về hưu. Ngoài cái triết lý đấu tranh của Đảng Cộng sản Trung Quốc, họ không tin gì khác, kể cả khí công, trời hoặc Phật. Qua nét mặt của họ, họ xem không coi trọng sự giới thiệu của Sư phụ. Một người bình thản bình phẩm rằng có một số khí công thờ phụng tiền và Pháp Luân Công thờ phụng Thần. Sư phụ không tỏ dấu gì buồn phiền hoặc lưu ý điều y nói. Biết rằng Sư phụ là một người thầy khí công được tôn kính và nổi tiếng nhất trong cả nước, và để chia sẻ một chút danh dự, họ xin được chụp một tấm hình với Sư phụ. Sau khi đặt máy ảnh cố định trên giá 3 chân, nhiếp ảnh viên, một người có tiếng nhất trong thành phố, chụp lấy hai tấm hình chỉ để phòng bị. Chúng tôi được biết sau đó rằng không có tấm nào có hình cả. Không có ảnh hiện trên đó. ‘Lạ thường!’ họ nói như vậy.

Đi Tô Tiên Sầm (Suxiancen)

Suxiancen, cũng có tên là một trong mười tám Thánh địa, là một nơi thắng cảnh nổi tiếng nhất tại Hồ Nam. Nó cách ba cây số thành phố Sâm Châu, và là một thắng cảnh tuyệt đẹp.

Lúc đó vào giữa hè. Vì thời giờ chật hẹp, các buổi giảng bình thường chín ngày của Sư phụ được ép lại còn bốn ngày. Vì vậy, Sư phụ phải nói trong bốn năm giờ mỗi ngày. Chúng tôi cảm thấy ái ngại cho sự tình đó. Nơi tập công chung của Sâm Châu đề nghị mời Sư phụ đi Suxiancen, và Sư phụ đồng ý. Sáng ngày 16, vì là người địa phương, tôi đi theo Sư phụ trong chuyến đi đó.

Có ba lộ trình dẫn đến đỉnh Suxiancen. Du khách phải dựa theo một tấm bản đồ chỉ hướng đi. Tôi có ý dẫn đầu, nhưng Sư phụ đi quá mau đối với tôi. Tôi phải đi sau. Con đường mà Sư phụ chọn đi là cũng giống như tôi có ý đó. Nhưng Sư phụ có vẻ rất quen thuộc với phong cảnh. Nhìn thấy sự tự tin của Sư phụ, tôi hỏi, “Sư phụ, Ông đến nơi này lần chót là lúc nào?” Không nói một lời, Sư phụ đưa ra bốn ngón tay. Tôi không hiểu ý nghĩa — phải chăng Sư phụ nói rằng Ông đã đến nơi này bốn lần, hoặc ông ở nơi này 400 năm trước. Sau một lúc, Sư phụ nói, “Tôi rất quen thuộc với nhà cửa Sâm châu trong thời đại nhà Minh.” Qua lời bình đó, tôi đoán là có thể Sư phụ đã ở nơi này 400 năm trước.

Khi chúng tôi tiến gần đến đỉnh, một mỏm đá chìa ra, treo trước mặt chúng tôi. Trên phiến đá có chạm một bàn cờ và một dấu chân với mấy chữ “thăng tiên thạch.” Chỉ vào tảng đá, tôi cố giải thích câu chuyện của Tô Tiên (Suxian), vị tiên đã đắc Đạo và rời thế gian trên một con bạch hạc ngay nơi mỏm đá. Sư phụ nói nó không phải như thiên hạ gọi là thăng tiên. Chỉ vào hòn đá, Sư phụ nói, “Đây là con lộ thông qua một không gian khác.”

Trên đỉnh núi là một Đạo tự tên gọi là Tự Tô Tiên (Suxian). Ngay khi chúng tôi sắp sửa bước qua ngưỡng cửa chính, Sư phụ ngưng chúng tôi lại bảo, “Chúng ta tu Phật. Trong tương lai, nếu chư vị cần đi vào một Đạo tự, hãy đi vào bằng cửa sau.” Sau đó Sư phụ dẫn chúng tôi đi vào bằng cửa sau. Sau khi rời khỏi Tô Tiên Tự, Sư phụ nói, “Tôi đã làm sạch toàn trái núi.” Trong khi đi xuống núi, Sư phụ có vẻ nghiêm trang và nói, “Đến thời mạt kiếp, người ta giống như trái lệ chi chín, sắp bị hư.” Sau đó Sư phụ khuyến khích chúng tôi quí trọng cơ hội tu luyện của chúng tôi.

Có khi nào anh thấy một thầy khí công mang dù không?

Chiều ngày 17 tháng Bảy, Sư phụ tiếp tục giảng dạy Pháp tại sân bóng truyền. Trời nóng và ẩm. Hàn thử biểu chỉ độ cao và chúng tôi thở khó khăn. Không bao lâu sau khi buổi giảng bắt đầu, trời trở nên tối sầm, mây đen kéo đến, sấm sét tiếp theo đó. Khi mưa vừa bắt đầu, nó đổ như trút. Sau khi Sư phụ nói xong, mưa vẫn còn tiếp tục. Dù buổi giảng của ngày đã xong, chúng tôi không thể rời đi. Mọi người đều chờ nơi hành lang và một số ở trong phòng khách. Tôi đứng gần cửa và chờ với những người khác.

Khi tôi lại nhìn quanh, Sư phụ đã bước xuống lầu. Ông đi ngang trước mặt tôi và đi thẳng ra cửa, giống như không có mưa gì cả. Tôi mau mắn chụp một cây dù của một học viên và quyết định đi sau đưa Sư phụ trở về phòng nghỉ. Sư phụ xoay đầu lại nhìn tôi và nói, “Có khi nào anh nhìn thấy một thầy khí công mang dù không?” Trong khi nói với tôi, Ông tiếp tục bước đi. Tôi nghĩ tôi hiểu điều Sư phụ nói, vì vậy tôi mau mắn trả lại cây dù và đi theo sau Ông trở lại phòng nghỉ.

Điều đáng quan tâm là, cho dù mưa vẫn tiếp tục rơi, không có một dấu hiệu là áo quần của Sư phụ bị ướt. Mưa cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/5/16/127893.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/6/8/74225.html

Đăng ngày 18-12-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share