[MINH HUỆ 25-9-2006] Tôi quá may mắn khi được là một tham dự viên trong khoá dạy của Sư phụ tại Thành Đô trong thời gian từ 29 tháng Năm đến 6 tháng Sáu 1994, và tôi sẽ không bao giờ quên những ngày đáng ghi nhớ đó. Hơn mười năm đã qua, và kỷ niệm các cảnh tượng vẫn xuất hiện rõ ràng trước mắt tôi. Đúng như lời Sư phụ nói trong Chuyển Pháp Luân,
”Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền công giảng Pháp, tôi nói thật rằng…… sau này chư vị sẽ hiểu ra; chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường. Tất nhiên chúng tôi nói về duyên phận; mọi người ngồi tại đây đều là duyên phận.”

Tiền duyên

Tôi được sinh năm 1949 và tôi lớn lên rất bị ảnh hưởng bởi văn hoá cộng sản. Trời, Thần và Phật không có nghĩa gì đối với tôi, kể cả các nguyên lý tu luyện của họ. Vào khoảng đầu năm âm lịch 1994, một cái mụn, to bằng một quả trứng gà, thình lình xuất hiện ở chân của đứa con gái 20 tuổi của tôi, khiến nó rất đau. Hơn nữa, ngoài cái chân bị đau, nó không thể đổ mồ hôi bất cứ một chỗ nào trên cơ thể. Tất cả các bác sỹ mà chúng tôi đi gặp đều không cho một kết quả thoả đáng và chúng tôi rất lo lắng.

Một ngày kia, khi đi thăm một người em trai, tôi gặp được một người thân đang tập luyện Pháp Luân Công. Chị nói với tôi nhiều câu chuyện mầu nhiệm của Sư phụ trong các khoá dạy tại Bắc Kinh. Bán tín bán nghi, nhưng đồng thời cũng muốn con gái tôi được hết bệnh, tôi nói với chị ta cho tôi biết khi nào Sư phụ đến Thành Đô bắt đầu khoá học mới. Không bao lâu sau, chị gọi tôi và nói cho tôi biết rằng Sư phụ sắp đến vào đầu tháng Sáu để dạy khoá học tại Thành Đô. Sau đó chị cho tôi các thông tin liên lạc.

Sự ấm áp của các học viên Đại Pháp

Sau khi xác nhận ngày giờ của khoá học, con gái tôi và tôi mau chóng đến tham gia khoá học sau giờ làm việc. Có rất nhiều người. Nhiều người trong họ đã tham gia các khoá học trước. Tôi không thể hiểu được tại sao có người đã đi theo Sư phụ khắp nơi khi mà họ đã tham gia các khoá học trước. Các học viên đến từ khắp nơi trong nước. Thật là một nhóm người vui vẻ hạnh phúc! Họ mặc đồ vàng sáng rực và đều có nụ cười.

Ai cũng háo hức để giúp đỡ, từ lúc chúng tôi ghi danh đến lúc tìm được ghế ngồi. Rất kiên nhẫn, họ trả lời tất cả các câu hỏi của tôi. Họ rất thân thiện và bầu không khí thân thiện này rất khác với mọi nơi khác mà tôi đã biết – tại nhà, nơi sở làm hoặc bất cứ nơi nào ở khắp nơi.

Lần đầu tiên nhìn thấy Sư phụ

Khi Sư phụ vừa xuất hiện nơi khán đài, khán thính giả đứng dậy chào mừng Ông nồng nhiệt. Tiếng vỗ tay kéo dài một thời gian lâu. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Sư phụ. Tôi vỗ tay trong khi nhìn ngắm Sư phụ. Ông trẻ, cao và đang mỉm cười. Gương mặt của Ông sáng ngời một niềm vui. Sư phụ chào chúng tôi với bàn tay để thẳng trước ngực. Các học viên tiếp tục vỗ tay, và có người được nhìn thấy mừng vui đến đổ lệ – mọi người đều được bao trùm trong sự từ bi của Sư phụ.

Tôi được tràn ngập với niềm vui và hạnh phúc. Không có sự buồn khổ và cái cảm giác đó ở mãi trong tâm tôi từ đó.

Con gái tôi ngủ mê say trong lúc khoá học

Sư phụ có một giọng nói rất truyền cảm. Ông rất nghiêm trang nhưng vui vẻ trong lời nói. Thỉnh thoảng Ông phát ra một vài câu đùa. Dùng những thí dụ để diễn tả điều Ông muốn nói, Ông dần dần hướng dẫn chúng tôi, một nhóm người mang đầy nghiệp lực, vào sự hiểu biết những nguyên lý của vũ trụ. Tôi thật là quá may mắn được cơ hội đích thân nghe Sư phụ dạy! Tôi rất cảm động, và tất cả những quan niệm trước kia của tôi dần dần tan biến mất.

Tôi hoàn toàn được lôi cuốn vào lời giảng của Sư phụ. Nhưng, con gái tôi, mà ngồi bên tôi, đã ngủ say. Tôi rất lo lắng. Một đôi lần, tôi cố kêu nó thức dậy, nhưng nó lại ngủ tiếp.

Khi Sư phụ giải thích tại sao một số người ngủ trong khoá dạy, tôi mới giải toả và cảm thấy biết ơn Sư phụ cho sự từ bi vô biên của Ông, mang đến thế giới này sự ban ơn như vậy. Ông nói rằng để thanh hoá cơ thể cho mọi người, Ông phải xem người ấy chịu đựng được bao nhiêu, như vậy có lúc cần phải cho họ vào trạng thái ngủ thiếp.

Sau khoá học ngày 29 tháng Năm, con gái tôi ngưng uống thuốc. Nó bắt đầu tập công, và bắt đầu ra mồ hôi. Cái chân sưng của nó bắt đầu trở lại bình thường.

Nhìn Sư phụ đi xuống thang lầu

Bên ngoài phòng giảng có một cái thang. Sau buổi học một ngày nọ, khi tôi bước ra khỏi phòng giảng, tôi nhìn thấy rất nhiều người bước xuống thang cùng với Sư phụ. Sư phụ cao lớn hơn mọi người. Ông có một bộ dạng thiện lành, từ bi và chân thật và mái tóc đen của Ông cũng xuất hiện khỏi mọi người khác. Tôi hoàn toàn ngạc nhiên trước khung cảnh đó.

Sư phụ rất tự nhiên và hoà hợp khi chung cùng với các học viên. Nhưng phong quang của Ông nổi bật trên tất cả. Tất cả mọi người chung quanh hình như di động hoà hợp với cái lực vô hình của Sư phụ. Lúc bấy giờ, tôi chỉ có một niệm – Sư phụ thật là một Chân Sư.

Hào quang xuất hiện trong hình chụp với Sư phụ

Sau khoá học, trong sự vui mừng của tôi, chúng tôi được phép chụp hình chung với Sư phụ. Để đỡ tốn thời giờ, chúng tôi chia thành nhiều nhóm. Ở hàng đầu, chúng tôi để một cái ghế và mời Sư phụ ngồi vào giữa. Bất cứ nhóm nào xong trước thì chụp hình trước. Thời tiết nóng nực, thật là làm khó cho Sư phụ phải qua đây qua đó để chụp hình.

Khi tôi nhìn thấy bức hình ngày hôm sau, tôi để ý thấy một cột ánh sáng vàng, khoảng hai thước bề cao và một thước bề rộng, ngay nơi trung tâm bên trên đầu Sư phụ. Nghĩ rằng chúng tôi đã làm hư một tấm hình quí giá như vậy, tôi hơi buồn. Sau này, có người mang bức hình đưa cho Sư phụ xem, Ông an ủi chúng tôi rằng đó là điều tốt. Chúng tôi cảm thấy thật mừng vui.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/9/25/138614.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/11/5/79643.html

Đăng ngày 25-12-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share