[MINH HUỆ 9-10-2006] Tôi bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp vào tháng ba 1995 khi tôi đang mang bệnh. Tôi không biết làm sao để biểu lộ tấm lòng biết ơn của tôi đối với Sư Phụ . Người đã chịu đựng rất nhiều cho tôi suốt khoảng thời gian 12 năm trời qua trong quá trình tu luyện. Tôi hiểu rõ ràng tại sao Sư Phụ nói với chúng ta là không dễ dàng gì truyền Pháp, hoặc cho chúng ta đắc Pháp. Cá nhân tôi chưa từng gặp Sư Phụ, nhưng trong những giấc mơ tôi đã rất vui sướng gặp được Người một vài lần. Tôi cũng là nhân chứng cho biết bao nhiêu sự kỳ diệu từ Đại Pháp mang lại trong sự tu luyện của tôi. Tôi viết những kinh nghiệm ra đây để chứng thực Pháp , và nói với mọi người Đại Pháp là thật và chính xác, tình thương vô bờ bến không bao giờ chấm dứt của Sư Phụ mang lại sự cứu độ cho chúng ta.

Thân thể tôi vẫn còn thấy khó chịu trong một vài tuần lễ đầu tiên học Pháp. Vào một ngày trong một giấc mơ, tôi nhìn thấy một Pháp Luân chói lọi, tuyệt đẹp, Pháp Luân quay tít bay vào nơi tôi đang ở, và căn nhà mướn của tôi bất thình lình trở nên sáng chói, toả đầy những tia sáng bằng vàng. Cái màu của Pháp Luân rất sáng. Ngay lập tức sau đó, tôi cảm thấy rất rõ ràng có ai đó đang xoa bóp cánh tay phải của tôi. Nó rất là dễ chịu. Bàn tay không còn đau nữa vào ngày hôm sau và tôi có thể nhấc nó lên cao vừa đủ để chải tóc. Việc học Pháp sau đó giúp tôi hiểu rõ sự việc hơn đó là do Pháp Thân của Sư Phụ đã thanh tẩy thân thể tôi. Sự đau đớn giày vò tôi trong nhiều năm nay không còn nữa.

Lần khác tôi mơ thấy Sư Phụ trong bộ áo Cà sa, đang ngồi trên một con thuyền lớn, làm sạch dòng sông. Có rất nhiều học viên đứng trên bờ sông. Su Phu gọi lớn, “Hãy lên thuyền nếu quý vị muốn nhìn thấy Châu Âu”. Tôi lập tức nhảy lên thuyền. Tôi thấy rất rõ ràng có 3 hàng trên thuyền, mỗi hàng có 3 màu ngăn ra. Tôi nghĩ , ” Hàng nào ta sẽ ngồi? “Sự Phụ dịu dàng nói với tôi, “Ngồi vào chỗ nào mà con thích. Hàng nào mà con nghĩ sẽ ngồi ? ”. Sau một giây suy nghĩ , rồi tôi ngồi xuống hàng đầu tiên phía bên phải đằng sau Sư Phụ. Người quay lại và nhìn tôi mỉm cười. Tôi nói, “Sư Phụ, khởi hành đi “. Sư Phụ trả lời mà không nhìn trở lại, “Hãy chờ thêm một chút và xem coi có ai nữa muốn đi không.” Vì vậy tôi ngồi lại với đôi chân xếp bằng bán già. Tôi không nghĩ bất cứ cái gì cả trong đầu. Nửa giờ trôi qua, và không còn ai bước lên thuyền Pháp. Bởi vì tôi không học Pháp tốt, lại một lần nữa, tôi nói, “Sư Phụ khởi hành đi.” Sư Phụ trả lời, “Chờ thêm một chút“. Lại nửa giờ trôi qua, Sư Phụ nói một mình. “Có vẻ không còn ai lên thuyền nữa. Nào, chúng ta khởi hành.” Sư Phụ bắt đầu chèo thuyền. Dòng sông trở nên trong sạch và trong sạch hơn, và tầm nhìn dọc theo bờ sông trở nên đẹp đẽ hơn khi chúng tôi đi qua. Chiếc thuyền đánh vòng lại. Phong cảnh thậm chí còn đẹp hơn, với âm nhạc rất hay phát xuất từ chỗ nào đâu đó. Bây giờ thì tôi nhận ra đó là bài Phổ Độ (Pudu).

Thật đáng tiếc, tôi đã thức giấc ngay vào thời điểm này. Tôi nhớ lại giấc mơ đẹp trong tâm của tôi và ngay lập tức nhận ra rằng Sư Phụ đã nhắc nhở tôi đọc bài giảng Pháp của Người ở Châu âu 1998. Tôi hiểu được nhiều nguyên lý từ việc học bài giảng này, và những thông tin đó đã rất chính xác đúng với điều mà tôi muốn biết. Tôi vẫn thường nhớ lại giấc mơ này.

Tôi đã chứng kiến Pháp thân của Sư Phụ điều chỉnh thân thể tôi. Vào một ngày khi tôi vừa lên giường, khi đó thình lình tôi cảm thấy Pháp Luân quay rất mạnh trong phần bụng dưới của tôi, như là nó đang quay cả vũ trụ. Cùng lúc đó tôi thấy Pháp Thân Sư Phụ nhìn tôi mỉm cười với một tình thương lớn và tấm lòng bao la. Người giúp tôi ngồi thẳng lại , và nói với tôi ráng chịu đựng một chút đau đớn. Tôi trả lời ngay mà không cần suy nghĩ, “Con sẽ chịu đựng được”. Tôi nghĩ nó sẽ rất đau đớn. Sư Phụ rạch đằng sau cổ tôi vài đường. Cổ tôi lúc trước rất là đau. Không có gì được lấy ra khỏi cổ cả, nhưng tôi cảm thấy như có cái gì bị bẻ gãy. Sư Phụ nói với tôi hãy ráng một chút nữa thôi. Tôi trở nên có ý thức được tình thương của Sư Phụ đang loại bỏ cái gốc rễ của sự đau đớn trong xương sống cổ của tôi, do đó tôi trả lời ngay lập tức, “Sư Phụ, xin tin tưởng vào sự chịu đựng của con.” Sư Phụ rạch thêm một vài đường nữa. Ái chà! Tôi nhìn thấy như là một cái đinh tròn đen, và nó cũng là nguyên nhân gây cho tôi nhiều năm đau đớn!. Sự đau đớn không quá lâu. Nó chỉ thoáng qua một lúc, và sau đó thì biến mất.

Làm sao có thể nói lên hết được tình thương của Sư Phụ ! Dòng nước mắt chợt tuôn trào! Tôi nhìn Sư Phụ và nói, “Cám ơn Người !” Sư Phụ nhìn tôi trìu mến và nói, “Không có chi” và Người biến mất ngay. Tôi khóc. Nghĩ là tôi quá vui mừng, tôi cũng cảm thấy buồn, bởi vì Sư Phụ đã chịu đựng rất nhiều cho tôi.

Vào một năm mà sự bức hại tàn khốc nhất. Một ngày chúng tôi không có nước dùng. Chồng tôi vặn vòi nước nhưng quên khoá lại trước khi ông đi mua sắm. Tôi không biết đến bao giờ thì nước sẽ được cung cấp trở lại. Trên đường trở về nhà, tất cả các phòng đều bị ngập nước rất tồi tệ. Chồng tôi đã gọi điện thoại cho tôi và kêu tôi trở về nhà. Tôi khám phá chỗ nơi những sách Đại Pháp được cất giữ thì khô ráo ! Tôi rất kinh ngạc. Sư Phụ đã bảo vệ sách. Rồi tôi bảo với chồng tôi xuống quan sát gia đình ở dưới nhà xem sự ngập lụt của chúng tôi có làm rỉ nước xuống căn hộ mà họ vừa sửa chữa không. Chồng tôi trở lại và nói lại rằng không có nước chảy xuống dưới nhà. Gia đình đó cũng không biết việc căn hộ của chúng tôi đã bị ngập nước. Tất cả đều được sự che chở của Sư Phụ.

Khi chồng tôi và tôi trở về làng để thăm viếng họ hàng. Chúng tôi đã thu xếp một người hàng xóm trông nom dùm căn hộ của chúng tôi. Vào một ngày, người hàng xóm không thể nào mở được cửa, dù cho đã hết sức cố gắng. Trong sự kinh hoàng, ông ta đã gọi “110” ( 911 bên Mỹ). Cảnh sát vừa mới đến tầng thứ tư thì người hàng xóm bất thình lình tự mình mở được ổ khoá. Nghe tiếng cửa mở, người cảnh sát rời khỏi mà không bước vào căn hộ của chúng tôi. Ông ta đã nói với chúng tôi chuyện đã xảy ra khi chúng tôi trở về nhà. Tôi biết đó là do Sư Phụ che chở cho tôi, bởi vì tôi có nhiều bức hình của Sư Phụ ở trong nhà. Cảnh sát sẽ thấy được ngay khi vừa bước vô, và tôi sẽ bức hại về sự việc này.

Khi tôi phát Chính niệm vào bốn thời điểm, tôi thấy vị chủ tịch trước của Đảng Cộng sản là ông Mao Trạch Đông tà ác, cùng nhiều, nhiều ma quỷ khác. Bóng ma của ông Mao đang bị thương và càng tồi tệ hơn. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy gương mặt của ông ta đang chảy máu và nó biểu lộ sự xấu xa, đau đớn vô cùng. Bất cứ khi nào khi tôi đánh với nó hoặc tôi thấy nó, tôi đều xin Sư Phụ trợ lực cho tất cả các đệ tử. Bóng ma đó trông rất hung dữ. Do đó tôi phải tập trung chủ ý thức và dùng những công năng mà Đại Pháp đã ban cho các học viên để tiêu diệt nó. Cuối cùng nó cũng bị bại trận, nhìn rất nguy hiểm và đáng sợ. Những con ma tồi bại và những lũ quỷ rơi xuống, bị thương rất nhiều, nhưng tôi không thừa nhận nó, bởi vì tôi tin tưởng những cái đó chỉ là những hình ảnh giả tạo mà thôi. Với sự trợ giúp của Sư Phụ và những công năng của Đại Pháp, chúng ta sẽ đánh tan những lũ quỷ yêu quái và hoàn toàn tiêu huỷ tất cả những hắc thủ và lạn quỷ.

Tôi viết bài này để nói về việc trợ giúp Sư Phụ cho chúng ta niềm tin, với những học viên mà không có quan tâm về việc phát Chính niệm thì sẽ bắt đầu chú ý tới nó và làm mạnh lên những công năng của mình khi phát Chính niệm. Đây là một cơ hội mà Sư Phụ đã ban cho các đệ tử Đại Pháp giúp cho chúng ta tạo được công đức vô lượng, và cơ hội này sẽ không còn nữa khi chúng ta đánh mất nó. Chúng ta phải biết quý trọng nó, và theo sát quá trình Chính Pháp của Sư Phụ, hoàn toàn tiêu trừ tất cả những tà ác còn sót lại trong vũ trụ.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/10/9/139733.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/11/8/79739.html

Đăng ngày 2-1-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share