Bài viết của Lian Yun tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-10-2006] Năm 2002 tôi viết nhiều bức thư cho thân nhân, bạn bè, bạn học cũ và những người quen biết tại thành phố quê hương tôi để phơi bày những giả dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Sau đó, tôi bị báo cáo lại, và một thân nhân của tôi nói với tôi rằng nhà của họ bị lục soát lung tung. Chị ta nói với tôi phải rời nhà đi ngay tức thời. Tôi gom góp một số vật dụng cần thiết và rời nhà. Tôi ở nơi nhiều người thân, mỗi người một thời gian ngắn, nhưng không ai dám cho tôi ở lâu. Thật tế tôi đi ở nơi những thân nhân rất xa. Tôi vừa vào nhà họ, một người nói, “Tôi có chỉ một điều kiện: chị có thể ở nơi này, nhưng chị phải đốt tất cả các sách Pháp Luân Công của chị và các tài liệu liên hệ với Pháp Luân Công.” Tôi cương quyết trả lời, “Các sách Pháp Luân Công và tôi luôn ở cùng nhau.”

Để bảo vệ các sách, tôi quyết định rời đi. Bước vào trong đen tối của đêm mùa đông lạnh lẽo, tôi bị cóng và đói. Nước mắt chảy dài. Lúc bấy giờ, tôi thật nhớ Sư phụ, mà tôi tin rằng là người hiểu tôi nhiều nhất. Sư phụ gần gũi tôi hơn bất cứ người thân nào của tôi. Tôi gọi luôn trong tâm tôi: “Sư phụ, Sư phụ ở đâu? Đệ tử thật nhớ Sư phụ!”

Vào tháng giêng, trời vô cùng lạnh và đêm rất dài. Tôi mang một cái túi lớn đựng đầy những sách Đại Pháp và các tài liệu ‘giảng rõ sự thật’ khác. Để giữ cho mình ấm, tôi bước tới lui. Lúc bấy giờ tôi nghĩ, “Tôi là một vị trời thần. Tôi phải bảo vệ Đại Pháp của vũ trụ. Con đường tôi chọn đi là chính.” Tôi kiên quyết tin nơi Sư phụ và Pháp. Tôi cảm giác rằng Sư phụ ngay bên cạnh tôi che chở cho tôi. Giọng nói vang rền của Sư phụ trong khi giảng Pháp còn văng vẳng trong tai tôi. Tôi lắng nghe bài giảng của Sư phụ trong khi bước đi. Dần dần tôi bắt đầu cảm thấy càng lúc càng ấm hơn. Cảnh tượng khoá dạy chín ngày của Sư phụ tại Linggang năm 1994 mà tôi đã tham dự xuất hiện trước mắt tôi. Lúc bấy giờ, tôi có làm một điều khùng điên. Mỗi khi tôi nghĩ tới đó, tôi cảm thấy hối hận. Sau khi học Pháp và tập Công, tôi hiểu ra rằng cái tư tưởng lúc bấy giờ là không phải của tôi mà là nghiệp tư tưởng và các quan niệm con người đã thâu thập. Lúc bấy giờ, Sư phụ thanh hoá đi các điều xấu đó cho tôi. Không có lời gì mà tôi có thể diễn tả sự biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Tôi chỉ có thể cám ơn Sư phụ ở trong tâm đã cứu tôi và cám ơn sự từ bi cao vời của Sư phụ.

Tôi còn nhớ đó là một buổi sáng năm 1994 tôi đi tham dự khoá dạy chín ngày của Sư phụ. Tôi đi đến nơi đó rất sớm nhưng quảng trường đã đầy người. Nhìn thấy nhiều người như vậy tham gia, tôi cảm thấy vị thầy khí công này phải là tốt lắm. Tôi đầy bệnh tật và đã đi hằng chục bác sỹ trong một số các nhà thương lớn của thành phố, nhưng các bệnh tật không được chữa hết. Người ta nói với tôi khí công có thể chữa bệnh, vì vậy tôi tham gia khoá học của Sư phụ. Trong lo lắng tôi chờ đợi vị thầy khí công đến. Lúc bấy giờ tôi tin rằng để chữa bệnh, tôi phải tìm các bác sỹ lớn tuổi vì chỉ các ông lớn tuổi mới có nhiều kinh nghiệm hơn. Như vậy, các thầy khí công tốt cũng phải già. Tôi nhìn chằm chặp lên khán đài. Không bao lâu, một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi bước lên khán đài. Ông mặc một bộ đồ tây màu sậm với một chiếc áo sơ-mi trắng và cà-vạt. Dù bộ đồ có vẻ hơi cũ, Ông xem rất sạch sẽ, và cung cách rất đường hoàng. Ông xem rất dễ thân thiện.

Người đàn ông trẻ đó bước lên khán đài và tự giới thiệu là thầy khí công mà sẽ dạy chúng tôi Pháp Luân Đại Pháp. Tôi rất ngạc nhiên, “Người đàn ông trẻ này có thể trị được bệnh tôi không?” Sau một lúc, Ông nói, “Tôi sẽ không nói về trị bệnh nơi này. Chúng tôi cũng không trị bệnh.” (“Bài giảng thứ nhất” trong Chuyển Pháp Luân, bản dịch năm 2003). Nghe như vậy, các bệnh tôi càng thêm tệ, và tim tôi đặc biệt bị đau. Tôi không nghe các lời giảng sau đó. Cuối cùng Sư phụ chấm dứt, và một người đàn ông trẻ khác đến hướng dẫn chúng tôi bài tập công thứ nhất. Mọi người đều đứng dậy. Tôi cũng đứng dậy, nhưng tôi đã không còn thích thú để học bài tập. Tôi nghĩ tập công sẽ không chữa lành bệnh nào cả, và vô ích để học nó.

Tôi đứng nơi đó trống rỗng. Vị ‘Thầy khí công’ này đứng trên khán đài, đang mỉm cười xuống tất cả chúng tôi từ nơi khán đài. Một lúc đôi mắt Ông ngừng lại nơi tôi. Ông mỉm cười với tôi, và dịu dàng ra dấu cho tôi bảo học công đi. Tôi nhìn chung quanh và thấy rằng hằng ngàn người, từ trên lầu đến dưới lầu, đều đang học tập công. Tôi là người duy nhất mà không làm gì hết. Vị ‘Thầy khí công’ nhìn tôi, và tôi cảm thấy rằng các đau đớn mà tôi có nhiều nơi trên thân trở nên ít hơn và tim tôi cũng không đau nhiều nữa. Sau đó, tôi biết rằng đó là Sư phụ đã lấy đi các bệnh tật của tôi. Lúc bấy giờ tôi để ý rằng sắc diện của Sư phụ khác thường. Nó chiếu sáng một vẻ đẹp và hồng hào. Ông xem rất hiền lành và dễ mến, và các động tác của Ông vững chắc. Đúng lúc đó, tôi thình lình cảm thấy rằng tôi đã biết Sư phụ từ rất lâu. Kể từ đó, tôi bắt đầu có đức tin kiên định nơi Sư phụ. Không ai có thể làm lung lay đức tin của tôi nơi Sư phụ và Đại Pháp. Khi tôi hiểu ra điều đó, một sự mầu nhiệm xảy ra. Tôi cảm thấy rất thoả mái từ đầu đến gót chân. Toàn thân tôi cảm thấy nhẹ nhàng. Tôi biết được rằng thế nào là không bệnh tật. Tôi rất cảm xúc. Tôi sẽ để Sư phụ an bài mọi việc cho tôi.

Đến lúc tôi xong nhớ tưởng đến đó thì trời đã gần sáng. Các thân nhân tôi thình lình xuất hiện ngay trước mặt tôi. Họ hình như đã quên sự khó chịu trước đó và nói, “Cảm ơn Trời Phật, chúng tôi đã tìm được chị. Chị có bị lạnh không?” Tôi nói với họ đừng có lo về điều đó, nhưng điều kiện mà họ đặt ra cho tôi trước đó là không thể chấp nhận được. Họ nói, “Xin hãy đi về nhà với chúng tôi bây giờ. Không ai sẽ động đến một cuốn sách nào của chị đâu.” Tôi cảm thấy rất an tâm nghe như vậy và đi trở về với họ. Họ có vẻ rất bị lạnh, nhưng tôi thì ấm. Tôi nói với họ tôi cả đổ mồ hôi nữa, và để cho họ cảm giác bàn tay tôi, mà đang ấm và ướt. Họ nghĩ tôi đã bị cảm, và đang bị nóng, và cần đi nhà thương. Tôi để họ rờ trán và bàn tay tôi. Một người thân rờ trán tôi, thấy nó ấm và đổ mồ hôi. Chị nói thật là lạ lùng. Làm sao mà tôi có thể đổ mồ hôi trong khi tôi chỉ mặc một vài cái áo lá và đứng bên ngoài trời gần suốt đêm? Tôi nói với chị ta, “Sư Phụ tôi đã dạy Pháp cho tôi suốt thời gian đó. Tôi đã lắng nghe các bài giảng của Sư phụ.” Chị nghi ngờ đó là sự thật. Tôi nói, “Nếu không phải là sự che chở của Sư phụ thì tôi đã bị lạnh cóng đến chết. Người thường không bao giờ hiểu được người tu, trừ phi họ cũng tu. Điều mà người ta nghĩ là không thể tin được thì rành rành trước mắt chúng tôi.” Sau đó, chị bắt đầu hiểu ra sự thật và đã rút lui khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Tôi sẽ không bao giờ quên những ngày quí báu khi Sư phụ ban cho chín ngày giảng Pháp. Ông xem mọi người như nhau. Ông luôn có nụ cười. Khi Ông chụp hình với chúng tôi, Ông luôn mỉm cười, cả khi trời thật lạnh và Ông chụp hình với rất nhiều nhóm trong một thời gian lâu. Các học viên mà đã tham gia khoá học, không một ai muốn rời Sư phụ. Chúng tôi cố ở lại quanh Ông. Ông luôn từ bi và nhìn chúng tôi với nụ cười.

Trong số những người tham gia khoá học, có một số là nằm liệt giường hằng nhiều năm, và một số có bệnh đã đến giai đoạn cuối cùng. Nhưng khi đến cuối của khoá học chín ngày, tất cả chúng tôi đều được dứt bệnh. Tôi là một trong số đó. Trong quá khứ, tôi có đủ thứ bệnh, nhưng bây giờ tôi rất khoẻ mạnh. Từ 1994, khi tôi đầu tiên bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công cho đến ngày nay, 12 năm đã qua, và tôi đã không uống một viên thuốc. Tôi xem trẻ hơn những người cùng tuổi tôi. Gia đình tôi và tất cả thân nhân của tôi đều đồng ý. “Pháp Luân Đại Pháp thật mầu nhiệm.”

Trong những ngày đó mà tôi tham gia khoá dạy của Sư phụ, tôi chính thân kinh nghiệm qua điều mà Sư phụ nói trong Chuyển Pháp Luân:
”Bởi vì như tôi đã nói, việc này hiện nay chỉ có mình cá nhân tôi đang làm. Sự việc như thế này, cơ hội không nhiều, và tôi cũng không truyền [giảng] lâu theo cách này. Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền công giảng Pháp, tôi nói thật rằng…… sau này chư vị sẽ hiểu ra; chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường. Tất nhiên chúng tôi nói về duyên phận; mọi người ngồi tại đây đều là duyên phận.” (Chân chính đưa con người lên cao tầng, Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi viết xuống những kinh nghiệm quí báu trên để chia sẻ với các bạn học viên. Xin đừng quên sự cứu độ khó khăn của Sư phụ. Chúng ta vô cùng may mắn đã đắc được Đại Pháp tuyệt vời này, mà đã không thể có trong hằng ngàn năm. Chúng ta phải làm tốt ‘ba điều’ mà Sư phụ yêu cầu nơi chúng ta. Chúng ta phải hoàn tất công tác của chúng ta mà lịch sử đã ban cho chúng ta để phụ trợ Sư phụ trong Chính-Pháp.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/10/30/141382.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/11/15/79929.html

Đăng ngày 3-1-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share