[MINH HUỆ 5-7-2006] Sư phụ đến thăm thành phố Đại Liên ba lần mặc dù Ông rất bận rộn. Ông đi gần khắp mọi nơi tại Đại Liên, lo lắng cho chúng sinh. Thật đúng như lời Sư phụ nói,
”Thao tận nhân gian sự, Lao tâm thiên thượng khổ.”
(“Cao xứ bất thắng hàn”, Hồng ngâm)

Bây giờ mười hai năm sau, chúng tôi vẫn còn nhớ rõ những điều Sư phụ đã làm và nói. Tôi sẽ luôn nhớ rất rõ ràng những giây phút mà chúng tôi đã trải qua với Sư phụ.

(1) Tại Đại học Ngoại ngữ Đại Liên

Ngày 27 tháng ba, 1994, nơi giảng đường của Đại học Ngoại ngữ Đại Liên, mẹ tôi và tôi tham dự khoá giảng Pháp đầu tiên của Sư phụ tại Đại Liên. Mẹ tôi sức khoẻ rất kém. Bà có đủ thứ bệnh, nhất là ho lao, khiến cho bà đi đứng rất khó khăn. Anh tôi nghe nói rằng Pháp Luân Công rất nổi tiếng tại Bắc Kinh. Khi Sư phụ đến Đại Liên, anh tôi mua vé cho mẹ tôi và tôi để được tham gia khoá dạy của Sư phụ.

Lúc bấy giờ, tôi không hiểu gì cả về tu luyện. Tôi nghĩ rằng các thầy khí công phải khá già. Khi tôi nhìn thấy Sư phụ, tôi có chút nghi ngờ vì Ông xem quá trẻ. Những lời của Sư phụ khiến mọi người chú ý và Ông luôn mỉm cười. Ông xem rất bình thường, nhưng cũng rất cao quí.

Lúc bấy giờ không có nhiều người tại Đại Liên biết về Pháp Luân Công. Hàng trăm người đã tham dự khoá dạy đó. Có một số ghế còn trống trong phòng giảng, nhưng Sư phụ rất trách nhiệm đối với cả một nhóm nhỏ này. Ông giải thích Pháp cặn kẽ cho chúng tôi. Sư phụ kêu mọi người đưa một bàn tay ra với lòng bàn tay hướng lên trên để cảm giác Pháp Luân. Rất nhiều người nói họ nhìn thấy và cảm giác được Pháp Luân. Mẹ tôi nói bà nhìn thấy một vật tròn đang quay trong lòng bàn tay của bà. Tôi không nhìn thấy và cảm giác gì hết, vì vậy tôi rất muốn xem coi Pháp Luân ra sao. Sau đó Sư phụ nói với chúng tôi rằng có người có thể nhìn thấy và có người không thể. Kinh nghiệm của mỗi người là khác nhau. Tôi không có nói gì cả về điều tôi cảm giác, nhưng Sư phụ đã biết.

Chúng tôi cũng chứng kiến Sư phụ chữa trị cho một người bị bại liệt. Cô ta là một đồng nghiệp của anh tôi. Sư phụ phất tay của Ông nhiều lần, và cô ta bắt đầu lại bước đi. Thật là một sự mầu nhiệm. Trong lúc khoá học, mẹ tôi cảm giác toàn thân bà nhẹ nhõm thoải mái và cả sự hô hấp của bà cũng trở nên thoải mái. Sau khoá học, mẹ tôi tức khắc ghi danh cho khoá dạy Pháp Luân Công của Sư phụ. Tôi cũng muốn tiếp tục nghe Sư phụ, nhưng tôi phải đi làm. Cái đêm mà sau khi chúng tôi tham gia khoá dạy, mẹ tôi ngủ rất ngon. Sau đó bà tự đi đến khoá học một mình bằng xe buýt.

(2) Tại sân vận động của Xưởng Đầu máy Đại Liên

Đó là vào mùa hè nóng năm 1994. Mười một người trong gia đình tôi đi tham gia khoá dạy thứ nhì do Sư phụ tổ chức tại Đại Liên. Ngày 1 tháng Bảy 1994, sân vận động Xưởng Đầu máy Đại Liên đông chật người. Cả phần trước khán đài của Sư phụ cũng đầy người ngồi dưới đất. Nhờ vào sự sắp xếp từ bi của Sư phụ, nếu không tôi cũng không thể đi tham dự. Tôi làm việc trong một cửa hàng rất bận rộn và tôi không thể xin nghỉ việc dù chỉ một ngày. Nhưng nhiều ngày trước khoá dạy của Sư phụ, người trưởng nhóm của tôi bỗng kêu tôi đi làm việc buổi sáng nơi một gian hàng tại chợ. Tôi làm việc từ 6 giờ sáng đến 12 giờ trưa. Tôi rất mừng được đi tham dự khoá dạy của Sư phụ.

Nơi cửa hàng chi nhánh tại chợ này, mọi người trừ tôi ra đều có được công việc làm tại đây là nhờ vào những liên hệ cá nhân. Nhiều người rất muốn được vào làm việc nơi này vì nó chỉ mở cửa có 6 giờ trong khi nơi cửa tiệm chính thì mở cửa 12 giờ. Mọi người đều nói tôi thật may mắn. Kỳ thật, đó là vì sự ban phước của Sư phụ.

Trong khoá dạy này, Sư phụ mở thiên mục cho tôi. Tôi được nhìn thấy Pháp Luân thật đẹp đẽ. Và tôi cũng nhìn thấy được hình ảnh của đủ các vị Phật và Thần trên máy micro, máy phóng thanh, và cả chai nước trên bàn của Sư phụ. Sư phụ luôn đi đến sân vận động trước giờ. Một lần tôi được gặp Sư phụ khi Ông bước về hướng tôi. Lúc bấy giờ, tôi thật ngu ngốc và cả không biết làm sao để chào Sư phụ bằng cách chấp tay trước ngực. Tôi vẫn còn cảm thấy hối hận khi nghĩ đến điều đó.

Mẹ tôi nhìn thấy rất nhiều Pháp Luân đủ cỡ. Bà nhìn thấy chúng bay trong sân vận động và điều chỉnh cơ thể của các học viên. Trong lớp học, có một người đàn bà bị phụ thể. Bà lâu lâu phát ra tiếng khóc. Người ta quay đầu lại để nhìn bà ta. Sư phụ nói với chúng tôi đừng nhìn bà ta và tất cả đó là can nhiễu. Ông cũng nói rằng không dễ gì để đắc được Pháp và vì vậy mọi người phải nên chăm chỉ nghe. Sư phụ cũng phát ra Công trong khi Ông nói điều này. Mẹ tôi nhìn thấy một thứ khói đen bay ra khỏi sân vận động.

Cả nhà tôi không thể quên được cử chỉ từ bi của Sư phụ. Sư phụ đã được nổi tiếng trong nước, nhưng Ông không giống như những thầy khí công khác mà kênh kiệu. Một ngày sau buổi học, đứa cháu trai bảy tuổi của tôi muốn mua một cây cà rem. Sư phụ thình lình cũng bước ngang qua đó. Ông vỗ vào đầu cháu trai tôi, mỉm cười, và kêu nó hãy tu luyện chuyên cần. Chúng tôi không thể không xúc động trong khi nhìn Sư phụ bước đi. Sư phụ thật đáng kính.

Sau khi khoá học chấm dứt, Sư phụ bắt đầu thanh hoá cơ thể của tôi. Tôi biết rằng tôi đã gom góp rất nhiều nghiệp trong các đời trước của tôi. Tôi nổi cục u trên chân tôi, chúng sưng to đến độ không thể mang giày. Tôi phải ở nhà trong hai ngày. Cục u trên chân tôi biến mất, nhưng sau đó chúng xuất hiện nơi bắp chân tôi và chảy mủ. Nhưng không làm cản trở tôi đi làm. Sau đó, các cục u xuất hiện nơi các ngón tay tôi. Sau đó các móng tay tôi rớt ra, và những móng tay mới mọc lên. Tôi không đi nhà thương. Tôi chỉ đi làm như thường lệ và mọi điều đều được chữa dứt.

Hồi xưa tôi có nhìn thấy chữ ‘Tu luyện’ trong sách, nhưng tôi không có kinh nghiệm gì về tu luyện cả. Cho đến khi tôi bắt đầu tu luyện tôi mới biết được ý nghĩa thâm sâu của nó. Sư phụ luôn che chở cho tôi. Không bao lâu sau khoá học, một sự kiện xảy ra. Vào lúc 5 giờ sáng, tôi đang đi trên xe buýt. Khi xe buýt sắp đến trạm ngừng, tôi đang đứng ở cửa chờ nó mở ra. Cửa mở ra, nhưng xe buýt không chạy chậm lại. Tôi té ra ngoài cửa và rớt xuống đất. Nhưng tôi không sao cả. Đúng như lời Sư phụ nói,
”Nợ thì phải hoàn [trả]; do vậy trên đường tu luyện có thể phải gặp một số điều nguy hiểm. Nhưng khi gặp những sự việc loại này, chư vị sẽ không sợ hãi, cũng không để cho chư vị thật sự gặp nguy hiểm.” (Chuyển Pháp Luân)

(3) Tại sân vận động Xinghai tại Đại Liên

Vào cuối tháng mười hai 1994, sân vận động lớn nhất của Đại Liên, Sân vận động Xinghai, đã chật kín người. Khi Sư phụ đến, mọi người đều vỗ tay và nhiều người khóc. Thật là một giây phút tuyệt diệu. Nhiều người như vậy trong một vận động trường lớn như vậy đều im thin thít khi Sư phụ đang giảng Pháp.

Sau khi Sư phụ xong buổi dạy, Ông bắt đầu thanh hoá cơ thể của học viên. Ông làm mỗi lần một phía sân vận động. Khi đến phiên chúng tôi, chúng tôi không dậm chân đúng lúc. Sư phụ mỉm cười và kêu chúng tôi làm lại. Tôi không thể tưởng tượng được Sư phụ phải gánh chịu bao nhiêu cho chúng sinh. Tôi không thể diễn tả bằng lời con người. Khi tôi nhìn Sư phụ rời đi, tôi nghĩ rằng khoá học này sẽ là khoá cuối cùng mà Sư phụ ban cho tại Trung Quốc. Không ai biết đó là lần cuối chúng tôi được nhìn thấy Sư phụ.

Trong những ngày bình an và nắng chói đó, mẹ tôi học Pháp và tập công. Tại điểm tập công, bà nhìn thấy một phong cảnh y như Sư phụ nói trong Chuyển Pháp Luân, ”Các Pháp thân của tôi ngồi thành một vòng tròn, trên không úp trên trường luyện công có Pháp Luân lớn, [và] Pháp thân lớn ở trên nắp trông coi trường này. Trường này không phải là một trường bình thường, không phải là một trường luyện công bình thường, mà là một trường tu luyện. Chúng ta có rất nhiều người có công năng đã thấy được trường này của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi, che phủ bằng ánh sáng đỏ, toàn là màu đỏ.” Trong khi bà ngồi định, bà cũng kinh nghiệm được điều Sư phụ nói trong Chuyển Pháp Luân, ”…cảm giác bản thân mình mỹ diệu hệt như đang ngồi trong vỏ trứng gà, cảm giác thoải mái phi thường.” Tất cả bệnh tật của bà đều biến mất. Sức khoẻ của bà trải qua những thay đổi lớn lao. Có lúc bà nhìn thấy những thế giới vàng nơi cõi không gian khác.

Sau ngày 20 tháng Bảy, 1999, khủng bố bắt đầu và môi trường tu luyện của chúng tôi biến mất. Láng giềng, đồng sự, và thân quyến tất cả đều cố khuyên mẹ tôi bỏ tu luyện. Bà nhất định nói với họ rằng bà sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công cả nếu mọi người khác đều ngưng. Bà nói bà trước bị đủ thứ bệnh tật mà không thuốc men gì chữa khỏi. Chỉ có Sư phụ ban cho bà một mạng sống thứ hai. Bà cương quyết đi theo Sư phụ và tu luyện cho đến cùng. Dù bà tiếp tục học Pháp và tập công, Tâm Tính của bà bị rớt xuống vì bà bị nổi giận đối với việc chính phủ không cho phép người ta tập Pháp Luân Công. Bao nhiêu tiền thuốc sẽ được tiết kiệm nếu mọi người đều được tập luyện Pháp Luân Công?

Lúc bấy giờ Cửu bình về Đảng Cộng sản chưa được đăng. Chúng tôi không biết bản chất tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tà ác lợi dụng chỗ hở của chúng tôi. Mẹ tôi bị nổi một mục nhọc to bằng nắm tay nơi phía trái bao tử của bà. Bà có thể rờ thấy nó nhưng bà không để con cái biết.

Một ngày vào tháng ba 2001 vào khoảng 6 giờ, thình lình mẹ tôi bị bắt đầu thổ huyết trộn lẫn với một thứ chất xem như hư thối. Bà xem rất xanh xao. Tôi khóc kêu lên tên Sư phụ. Sau khi mẹ tôi thổ ra rất nhiều huyết xem như cả nửa chậu nước, thì ngừng. Bà cảm thấy dễ chịu hơn. Anh tôi đến nhà mang bà đi nhà thương. Anh rất lo vì mẹ tôi đã gần 70 tuổi và vừa mới thổ ra huyết nhiều như vậy. Vào nửa đêm tại nhà thương, bà lại thổ huyết nữa. Các bác sĩ và y tá rất lo. Nhưng bản báo cáo y khoa cho thấy rằng bà không việc gì cả. Trong nhà thương, tôi đọc thuộc lòng cho bà Hồng Ngâm và các bài kinh văn của Sư phụ.

Nhiều ngày sau đó, mẹ tôi muốn đi về nhà. Bác sĩ kêu bà phải ở lại thêm nhiều ngày nữa. Tôi nói với bà rằng bà sẽ được ra nhà thương nếu các vấn đề đều dứt hết.

Một buổi sáng khi bà ngồi thiền định, bà nhìn thấy Pháp thân Sư phụ bay qua cửa sổ. Pháp thân Sư phụ không nói một lời. Bà nói với tôi rằng Sư phụ có vẻ rất buồn. Bà khóc và hiểu ra rằng bà đã không qua được trắc nghiệm. Bà tức thời rời khỏi bệnh viện.

Sức mạnh của Đại Pháp và Sư phụ đã cứu mạng của mẹ tôi rất nhiều lần. Chúng tôi không lý do gì mà không buông bỏ chấp trước của chúng tôi, ‘làm ba điều’ cho tốt, tu luyện tinh tấn, và biết trân quí cơ duyên quí báu này. Nơi đây tôi muốn cám ơn người bạn học viên mà đã khuyến khích tôi viết ra bài này.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/7/5/132151.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/8/6/76408.html

Đăng ngày: 18-8-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share