Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-07-2020] Trong suốt cuộc bức hại Pháp Luân Công kéo dài 21 năm qua, tôi đã gặp nhiều người từ mọi các tầng lớp trong xã hội. Trong đó, một số người đã bị những lời tuyên truyền dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đầu độc. Tâm trí họ lấp đầy sự sợ hãi và thù hận đối với Pháp Luân Công. Tuy nhiên, thái độ của họ đã thay đổi sau khi được các học viên giảng chân tướng và họ trở nên tôn trọng Pháp Luân Công và đối xử tốt với các học viên.

Cảnh sát hợp tác với học viên

Sau khi tôi bị cảnh sát địa phương bắt, cảnh sát T đã gây khó dễ cho tôi. Khuôn mặt anh mang đầy vẻ thù hận. Anh đã tìm thấy trong túi xách của tôi một bản sao của cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Cuốn sách được gói rất cẩn thận. Anh đã lật qua lật lại cuốn sách rồi cất lại vào túi. Khi tôi yêu cầu anh gói lại cuốn sách, anh đã đổ một chai nước vào mặt tôi.

Cảnh sát T là người đã đưa tôi vào phòng xử án và đến bệnh viện. Trên đường đi, tôi đã nói chuyện với anh về Pháp Luân Đại Pháp và khuyên anh không nên tham gia vào cuộc bức hại. Tôi cũng hát cho anh nghe những bài hát do các học viên sáng tác. Dần dần, thái độ của anh đã thay đổi. Tôi đã từng nói với anh: “Nếu có người báo cáo các học viên Pháp Luân Công phát tài liệu hoặc nói về môn tu luyện này với công chúng, anh nên nói với người đó rằng: ‘Nếu bạn không muốn đọc tài liệu của họ hoặc nói chuyện với họ thì thôi. Không cần phải báo cáo họ.’ Đồng thời, anh cũng không nên đáp lại báo cáo của họ.“ Cảnh sát T cười và nói: “Đó là những gì chúng tôi vẫn đang làm.”

Trên đường đến phòng xử án hoặc đến bệnh viện, tôi thường hô lên: “Bức hại Pháp Luân Công là vi phạm Thiên pháp!” Cảnh sát T rất lúng túng. Một lần, sau khi tôi hô lên ở trong bệnh viện, anh đã nổi khùng lên với tôi và nói: “Tôi không phải là người đã bắt anh. Tại sao anh lại khiến người ta nghĩ rằng tôi chính là người bức hại anh?” Tôi cười và nói: “Được, vậy tôi sẽ nói cụ thể hơn.” Sau đó, tôi hô lên: “ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Công chính là vi phạm Thiên pháp.” Anh giả vờ như không nghe thấy tôi nói gì.

Một lần khác, anh yêu cầu tôi: “Lần này, anh không hô lên có được không? Tôi cảm thấy rất mất mặt.” Tôi nói: “Tôi phải nói cho mọi người biết sự thật. Nhưng nếu cảm thấy bị mất mặt, anh có thể giả vờ nổi điên lên và quát mắng tôi. Tôi sẽ không cãi lại. Như vậy anh sẽ giữ được thể diện phải không?”

Lúc ở bệnh viện, khi có nhiều người xung quanh, anh đã giả vờ nổi điên và quát mắng tôi. Trên đường trở về trại tạm giam, anh đã mua cho tôi bốn cân bánh bao, nhưng mà anh đã dùng tiền của tôi. Tôi nói: “Hôm nay tôi đã làm anh đẹp mặt trước đám đông. Vì vậy, anh cũng nên giúp tôi. Khi chúng ta đi xe qua chỗ đông người, anh có thể đi chậm lại và để tôi hô to qua cửa sổ được chứ?” Anh đã đồng ý. Vì vậy, mỗi lần nhìn thấy đám đông, tôi lại bảo anh dừng xe lại. Sau đó, tôi hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Tiểu Lý – Các học viên là những tấm gương

Tiểu Lý là một trong năm hoặc sáu cảnh sát đã theo dõi tôi khi tôi nhập viện. Anh là người thân thiện, đồng thời rất thông cảm và tôn trọng các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Anh thường xuyên nhắc nhở tôi phải chú ý an toàn. Một ngày nọ, anh nói với tôi: “Hôm qua tôi đã kể cho con trai tôi về những trải nghiệm của anh. Tôi nói với cháu rằng những người như các anh chính là những tấm gương mẫu mực.”

Đại Lý – Từ chối tra tấn một học viên

Đại Lý là trưởng cai ngục trong tù. Các học viên khác nói với tôi rằng anh ta khá tích cực trong việc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không thường xuyên nói chuyện với anh ta. Có lẽ anh ta đã động tâm khi biết tôi phải chịu đủ loại tra tấn tàn khốc, vì vậy anh ta đã cố gắng tránh phát sinh xung đột với tôi.

Ở trong tù, mỗi tù nhân được phát một bộ chăn ga gối đệm mới để khoe với khách đến thăm và thanh tra. Họ phải giữ cho giường ngủ gọn gàng và gấp chăn thành hình vuông. Tôi không quan tâm đến các yêu cầu đó và không bao giờ bận tâm đến việc gấp chăn theo cách như vậy. Tuy nhiên, Đại Lý không bao giờ gây khó dễ cho tôi.

Máy thu thanh bị cấm sử dụng trong tù. Các lính canh thường xuyên lục soát đồ đạc cá nhân của chúng tôi để tìm chúng. Tuy nhiên, tôi rất muốn nghe “Thanh âm Hy vọng”, một đài phát thanh do các học viên vận hành, bởi vì thông tin về Đại Pháp là rất quan trọng đối với tôi. Một ngày nọ, tôi nói với Đại Lý: “Tôi không thích xem tivi. Anh có thể đưa cho tôi một máy thu thanh được không? ” Anh ta cười và nói: “Anh muốn nghe đài VOA phải không? Cũng được. Chỉ cần anh giấu nó đi và không để bất kỳ ai biết rằng chính tôi đã đưa nó cho anh.”

Nghe chương trình “Thanh âm Hy vọng” đã giúp tôi giảm bớt căng thẳng về tinh thần. Đồng thời, tôi cũng nhận được nhiều thông tin để giảng chân tướng về Pháp Luân Công khi ở trong tù.

Một tù nhân khóc vì một học viên

Một tù nhân ở trại tạm giam đã từng bị đưa đến trại lao động cưỡng bức nhiều lần khi còn trẻ. Lần đầu tiên ông bị đưa đến trại lao động trên một chiếc xe tải, mẹ ông đã chạy theo xe và khóc. Khi chiếc xe rời đi, ông nhìn qua tấm kính đằng sau xe và thấy bà ngã xuống trong tuyết. Ông nói với tôi: “Ngay cả điều đó cũng không khiến tôi phải khóc. Trái tim tôi rất lạnh lùng và cứng rắn.”

Tù nhân này thường trò chuyện với tôi. Tôi luôn kiên nhẫn khuyên ông sau khi ra tù không nên làm những việc xấu như tham gia hoạt động xã hội đen hay trộm cắp, bởi vì con người ta phải hoàn trả hết thảy những nghiệp chướng mà họ đã gây ra. Ông tin tưởng tôi, và chúng tôi đã trở thành bạn bè.

Tôi đã từng tuyệt thực để phản đối một bản án bất công và đã bị bức thực. Các lính canh đã ra lệnh cho tù nhân này giữ cho tôi ngồi im. Sau đó, bác sĩ đưa một cái ống rất rộng vào lỗ mũi của tôi và xoay tròn cái ống để tra tấn tôi. Tôi bắt đầu chảy máu và gần như ngạt thở. Tôi cảm thấy đau đớn không thể chịu nổi. Tù nhân này đã nắm lấy tay tôi bằng một tay và liên tục lau nước mắt bằng tay kia. Ông vừa khóc vừa nói: “Hãy ăn gì đó đi. Anh không cần phải chịu đựng như vậy.“ Đây là người đã từng nói với tôi rằng ông là một người lạnh lùng và không bao giờ khóc, nhưng ông đã rơi nước mắt vì một đệ tử Đại Pháp. Điều ấy khiến tôi vô cùng cảm động.

Đại ca xã hội đen được giao nhiệm vụ giám sát

Một tù nhân khác là người đứng đầu một băng đảng xã hội đen ở địa phương. Anh chuyên đe dọa người khác để cướp tiền trước khi bị giam giữ ở đây. Anh đã được chỉ định giám sát phòng giam của chúng tôi.

Anh lúc nào cũng muốn bát ăn cơm phải tuyệt đối sạch sẽ. Sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi đã đề nghị được làm người đi lấy thức ăn và rửa bát cho mọi người trong phòng giam. Điều ấy khiến anh rất ngạc nhiên, bởi vì tôi đã từ chối mặc đồng phục của trại giam, từ chối lao động nặng nhọc, và không chịu làm theo lệnh của lính canh, anh không nghĩ rằng tôi sẽ rửa bát cho mọi người. Tôi không phân biệt đối xử hay bắt nạt bất kỳ ai khi lấy thức ăn cho họ. Vì vậy, môi trường trong toàn bộ phòng giam được cải thiện rất nhiều. Trước đây, các tù nhân luôn tra tấn và bắt nạt những người mới đến. Về sau, họ đã ngừng làm điều đó.

Phòng giam của chúng tôi là một “trạm chuyển tiếp”. Những tù nhân mới thường được chỉ định ở đây trong một đêm và sau đó được chuyển đến các phòng giam khác nhau. Hầu như ngày nào chúng tôi cũng tiếp nhận những người mới đến. Trước khi bị chuyển đến nhà tù này, hầu hết họ đã bị giam trong đồn cảnh sát một hoặc hai ngày và không bao giờ được cho ăn, vì vậy tôi đã đề nghị các tù nhân để dành một chút thức ăn thừa của họ sau bữa trưa và bữa tối để cho những người mới đến. Họ đều tôn trọng tôi, nên tất cả đều đồng ý. Khi những tù nhân mới đến, họ không bị bắt nạt và còn được cho ăn. Họ thực sự rất biết ơn chúng tôi.

Mỗi ngày sau bữa tối, người giám sát ra lệnh cho mọi người ngồi nghe anh đọc nội quy trại giam. Sau khi hiểu rõ hơn về các học viên Pháp Luân Đại Pháp, anh luôn thêm một câu vào cuối bài phát biểu của mình: “Điều quan trọng là, các bạn phải nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Lúc nào anh quên, tôi sẽ ra hiệu cho anh. Sau đó, anh sẽ nói thêm câu ấy.

Trước khi tôi bị chuyển đến nhà tù, anh đã làm một chiếc chăn hai lớp để tặng tôi, và tôi đã sử dụng nó trong nhiều năm.

Tù nhân này đã được phúc báo — sau này, tôi được biết rằng quan tòa đã xử một bản án nhẹ cho anh.

Nhận một cuốn sách điện tử quý giá có thông tin Đại Pháp

Tôi đã gặp một tù nhân khác. Khi tôi cố gắng giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho anh vào lần đầu tiên, anh đã không trả lời tôi. Sau đó, tôi được biết rằng trước khi tôi đến, lính canh đã ra lệnh cho tất cả các tù nhân không được nói chuyện với tôi.

Ba tháng sau, anh nói với tôi rằng nửa năm nữa anh sẽ được trả tự do và anh sẽ giao cho tôi một thứ quan trọng trước khi rời đi. Tôi rất ngạc nhiên – anh ta đang nói về cái gì vậy? Anh nói khẽ: “Tôi có một máy đọc sách điện tử, trong đó có bản sao các sách của Pháp Luân Công.”

Tôi đã rất hào hứng. Ở trong tù, tôi không được phép dùng bút hay giấy. Vì vậy, có thể đọc được những bài giảng của Sư phụ là điều vô cùng trân quý và quan trọng đối với tôi. Một tháng sau, anh nói: “Tối nay, tôi sẽ đưa cho anh thứ mà tôi đã nói với anh.”

Tối hôm đó, anh nói với tôi: “Thứ mà tôi hứa tặng anh hiện đang ở trong tủ đựng đồ của phòng XX, cửa của nó không khóa. Tôi đã tìm thấy cuốn sách điện tử đó trong một tủ sách sang trọng. ”

Trước đó, anh đã giấu cuốn sách dưới một cái thớt trong phòng kho. Sau đó, anh mới giấu nó vào trong tủ đựng đồ. Một ngày sau khi anh chuyển cuốn sách vào tủ đựng đồ, rất nhiều đồ đạc khác đã được chuyển vào kho.

“Thật may mắn vì tôi đã lấy nó ra vào ngày hôm trước”, anh nói. Tôi biết rằng đó là do Sư phụ an bài. Kinh văn mới nhất có trong cuốn sách điện tử đó là bài giảng của Sư phụ vào năm 2006. Trong đó cũng có Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản Trung Quốc, Những câu chuyện tu luyện của Đức Phật Milarepa, v.v. Nó thực sự vô giá. Trước khi được thả, tôi đã đưa nó cho một học viên khác.

Kết bạn với một tù nhân

Một tù nhân 50 tuổi tập võ từ khi còn trẻ và có một cơ thể rất khỏe mạnh. Tôi nhìn ông ôm một tù nhân trẻ tuổi (là một quân nhân) mà thấy không khác gì một con sư tử đang ôm một con thỏ. Chàng trai trẻ khi bị ôm đã đau đớn hét lên. Sau đó, anh ấy nói rằng đôi tay của người tù kia rắn như thép.

Tù nhân này quen biết nhiều học viên và nói rằng ông thực sự tôn trọng họ. Tôi và ông đã trở thành bạn tốt của nhau. Một lần, tôi phải nhập viện sau khi bị tra tấn. Tôi biết các lính canh thường lục soát tủ đựng đồ của chúng tôi để tìm những thứ bị cấm. Tôi lo lắng về cuốn sách điện tử, vì vậy tôi đã nhờ người tù này tạm giữ nó cho tôi. Việc này rất mạo hiểm đối với ông, nhưng ông đã không do dự. Khi được trả tự do, ông đã đến bệnh viện để cho tôi biết cuốn sách ở đâu. Ông nói với tôi rằng ông đã giấu nó trong phòng trực ban của lính canh bởi vì sẽ không có ai tìm kiếm ở đó cả.

Từ chối trở lại cuộc sống của một kẻ bất lương

Một thời gian lâu trước đây, tôi đọc được một câu chuyện trên mạng về một chàng trai rất trung nghĩa với bạn bè của mình. Câu chuyện rất ấn tượng, nhưng không có tiêu đề hoặc ám chỉ xảy ra vào giai đoạn thời gian nào. Khi tôi bị chuyển đến một khu giam mới, bốn tù nhân lần lượt được chỉ định theo dõi tôi.

Một người trong số họ thích nói chuyện với tôi. Một hôm, anh kể cho tôi nghe một câu chuyện về bản thân, nó rất giống với câu chuyện mà tôi đọc được trên mạng nhưng chi tiết hơn. Tôi hỏi có phải anh đã đăng nó lên mạng không. Anh nói rằng bạn gái anh đã đăng nó. Câu chuyện ấy đã chứng tỏ rằng anh là một người có trái tim nhân hậu.

Người đàn ông này còn trẻ. Anh bị kết án sau khi cùng một nhóm bạn xã hội đen cướp một sòng bạc ngầm. Họ đã sử dụng số tiền đó để vận hành sòng bạc của họ. Ngoài ra, anh còn buôn bán ma túy. Tuy nhiên, anh tin vào Thần Phật, điều này dường như mâu thuẫn với những tội lỗi mà anh đã phạm phải.

Tù nhân này muốn tìm hiểu thêm về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã cho anh mượn cuốn sách điện tử. Sau đó, tôi chép lại các bài thơ trong Hồng Ngâm và Hồng Ngâm II và đưa bản chép lại cho anh. Sau khi được thả, anh không về nhà ngay. Thay vào đó, anh đến thăm tôi và nói với tôi rằng anh đã thuộc lòng tất cả các bài thơ, và anh đã đưa bản chép của tôi cho một tù nhân khác trước khi ra tù.

Sau khi được trả tự do, cuộc sống của anh rất khó khăn. Anh đã làm các công việc lao động nặng nhọc để kiếm sống. Nhóm bạn xã hội đen của anh đã rủ anh gia nhập lại băng đảng, nhưng anh đã từ chối.

Một tù nhân đã thay đổi nhờ Pháp Luân Đại Pháp

Một tù nhân là một tên trộm khét tiếng ở quê. Anh bắt đầu ăn trộm khi còn rất nhỏ, và đã từng đấu súng với cảnh sát rồi bỏ chạy khi bị bắn. Anh muốn trở thành một tên trộm có học thức, vì vậy anh bắt đầu đọc sách về Nho giáo trong tù.

Sau khi tôi đến nhà tù, anh đã tận dụng mọi cơ hội để nói chuyện với tôi, và đã bị cảnh sát đe dọa nhiều lần vì điều này. Khi tôi bị tra tấn, anh đã cố gắng hết sức để bảo vệ tôi. Khi tôi bị tra tấn đến gần chết, anh đã cố gắng kiếm cho tôi thức ăn ngon. Anh nói với tôi rằng chính những lời dạy của Pháp Luân Đại Pháp đã giúp anh thay đổi.

Sau khi cả hai chúng tôi được trả tự do, anh kể với tôi rằng anh đã từng bị giam giữ trong phòng biệt giam. Khi không thể chịu đựng được đau đớn, anh đã niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Sau đó anh không còn đau nữa. Anh đã được phúc báo vì đối xử tốt với các đệ tử Đại Pháp – bản án của anh đã được thuyên giảm.

Anh nghĩ đến việc trả thù những người đã làm tổn thương anh và gia đình của anh. Nhưng tôi đã cố gắng khuyên giải anh. Đôi lúc, tôi nói chuyện với anh hơn một tiếng đồng hồ qua điện thoại và cuối cùng đã thuyết phục được anh không làm điều đó.

Lời kết

Nếu ĐCSTQ và Giang Trạch Dân không phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công, thì bây giờ có bao nhiêu người ở Trung Quốc đang tu luyện pháp môn này? Có bao nhiêu tội phạm sẽ trở thành người tốt? Có bao nhiêu người có thể tránh bị bỏ tù? Chính phủ Trung Quốc sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tiền cho việc thực thi pháp luật?

ĐCSTQ đã từng dành một phần tư GDP của đất nước để bức hại Pháp Luân Công, số tiền này có thể được chi dùng để cải thiện cuộc sống cho người dân. Có bao nhiêu dân thường sẽ được hưởng lợi từ điều đó? Hãy tưởng tượng một xã hội mà trong đó mọi người đều cố gắng trở thành người tốt — điều đó sẽ yên bình và tuyệt vời biết bao!

Điều này chẳng phải sẽ cải thiện danh tiếng của Trung Quốc trên thế giới hay sao? Với việc truyền bá Pháp Luân Công, Trung Quốc sẽ trở thành một quốc gia thực sự giàu mạnh, nhân dân và các nhà lãnh đạo Trung Quốc sẽ nhận được sự tôn trọng của các chính phủ và người dân trên thế giới.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/21/409323.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/21/188349.html

Đăng ngày 08-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share