Bài của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-7-2006] Để chia sẻ với đồng tu một vài điều huyền diệu mà tôi đã kinh nghiệm qua để khuyến khích cùng nhau, tôi viết ra điều này, cho dù chúng có vẻ hơi nhỏ nhoi. Nhưng đối với tôi, chúng thật là những kinh nghiệm tuyệt đẹp.

Như tôi còn nhớ, có một lần trong khi tôi đang tập công chung tại một ngôi trường và đang tập bài ‘Pháp Luân Trang Pháp’, thì một bạn trợ đạo giúp tôi, và thình lình, tôi cảm thấy một giòng năng lượng mạnh mẽ ấm áp chạy xuyên khắp cơ thể tôi từ đỉnh đầu đến gót chân. Tôi biết sau đó là Sư phụ đang thanh hoá cơ thể cho tôi.

Một buổi chiều trong lúc tôi đang nghỉ lễ, con trai của chị tôi chưa đầy ba tuổi, đang chơi trên chiếc ghế bành. Tôi thình lình để ý thấy thằng bé nhìn chăm chú lên trần nhà giống như nó đang nhìn thấy một điều gì. Thình lình nó ngồi xuống, mỉm cười với tôi, tréo hai chân lại và chắp hai tay hợp chưởng.

Trong một lúc nó hỏi tôi, “Chú, chú có thể cho cháu một cái Pháp Luân để chơi không?” Tôi hỏi, “Pháp Luân ở đâu?” Nó chỉ lên vai tôi và nói, “Pháp Luân ở đó.” Và nó chỉ vào lòng bàn tay mặt của tôi nói, “Nơi đây cũng có nữa.” Điều này khiến tôi khá xúc động, vì tôi không thấy gì cả. Tôi hiểu ra rằng chính Sư phụ của chúng ta muốn gia trì đức tin cho tôi qua lời của đứa bé trai nhỏ. Mẹ tôi, cũng là một đồng tu, đến và hỏi nó, “Bà nội có Pháp Luân không?” “Không!, ” nó trả lời. Mẹ tôi cảm thấy mắc cỡ và bước đi học Pháp ngay.

Người hàng xóm của tôi là một cô giáo, và cả ba người trong gia đình chị đều là đồng tu Đại Pháp. Thiên mục của chồng chị được mở. Một lần trong khi chúng tôi đang ngồi thiền định, thì chồng chị nhìn thấy một vị Phật nhỏ nơi bụng dưới của đứa con gái họ và một hoa sen trên đầu nó. Một lần khác trong khi chị đang phát chính niệm, một người bạn đồng tu của chị ta nói với chị ta, “Ồ, tôi nhìn thấy một hoa sen bay lên cao từ đình đầu chị.”

Tôi cũng biết một bạn đồng tu, một vị lão bà, con trai và con gái không hiểu bà, nhưng đứa cháu gái, không là một đồng tu, đã nói với bà nhiều điều. Cháu gái của bà nói, “Bà, khi họ (đứa con trai và con gái của bà lão) đang la bà, họ đang cho bà rất nhiều Đức”. “Đức ra làm sao?” bà nó hỏi, “Đức là một chất màu trắng, rất nhẹ, giống như một cái lông, ” cháu gái của bà trã lời. Vị lão bà này cũng tả cho tôi nghe Nghiệp ra làm sao. Bà nói nó giống như một mảnh ngói phản chiếu cái mặt của một con ma.

Những điều như vậy không làm chúng ta ngạc nhiên sau nhiều năm tu luyện. Nhưng điều mà chúng ta đã kinh nghiệm qua thật không là gì cả để mà viết xuống bởi vì chúng ta vẫn còn đang trong mê; nhưng khi chúng ta nhớ đến những người thường thiển cận, họ biết ít như thế nào, và họ luôn chống lại với những điều mà họ không nhìn thấy, thì chúng ta chỉ có thể cảm thương cho họ mà thôi.

Ngày 27 tháng bảy 2006

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/7/29/134175.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/8/17/76954.html

Đăng ngày 11-9-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share