Bài một học viên Pháp Luân Công tại thành phố Trường Xuân

[MINH HUỆ 11-8-2006] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công năm 1996. Tôi trước đây có nhiều bệnh, như là bệnh tim, bệnh thận, chóng mặt, và một vai bị cứng. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tất cả các bệnh của tôi đều dứt và toàn thân tôi cảm thấy nhẹ nhàng khi tôi bước đi. Hơn nữa, tôi bắt đầu lại có kinh. Sau khi nhìn thấy những sự thay đỗi lạ lùng nơi tôi, chồng tôi tin rằng Pháp Luân Công tốt. Ông bắt đầu tu tập Pháp Luân Công trong tháng giêng 1999.

Sau 20 tháng bảy 1999, chế độ Giang Trạch Dân bắt đầu khủng bố các học viên Pháp Luân Công, ngoài việc nhục mạ và tấn công Pháp Luân Công. Chồng tôi bị sợ bởi tuyên truyền và bỏ sự tập luyện của ông. Kết quả là, vào tháng tư 2000, ông bị bệnh xuất huyết não và bất tỉnh. Ông được gửi đi một bệnh viện, ở lại nơi đó trong một tháng, và bị mất khả năng nói chuyện hoặc bước đi. Sau khi ông tỉnh lại, tôi nói với ông, “Chúng ta phải nên tiếp tục tập luyện Pháp Luân Công!” Ông đồng ý.

Thật lạ lùng. Chính ngay ngày hôm đó bác sỹ của ông nói với chúng tôi rằng nếu ông có thể bước đi, thì ông có thể rời viện. Lúc bấy giờ, ông quả thật không thể bước đi chút nào. Nhưng, khi tôi đở ông và cố giúp ông bước đi, ông quả có thể bước đi nhiều bước. Đến ngày thứ hai, chúng tôi được rời viện. Trong nhà thương, bác sỹ nói với tôi rằng chồng tôi phải uống thuốc của ông ba lần một ngày, ba viên mỗi lần. Nhưng tôi nghe lầm rằng bác sỹ kêu uống chỉ một lần một ngày và một viên mỗi lần. Sau khi chúng tôi về đến nhà, tôi hiểu ra rằng tất cả đó là dấu hiệu từ Sư phụ.

Sau đó, chúng tôi học Pháp với nhau. Vì ông không thể nói, tôi đọc quyển sách và ông lắng nghe. Sau này tôi mượn các băng thâu âm các bài giảng Pháp của Sư phụ từ một bạn đồng tu. Chồng tôi cố công học Pháp và dần dần có thể ngồi tập công. Lúc đầu ông vẫn còn cố uống thuốc. Với sự giúp đỡ của các bạn đồng tu, ông quyết định ngưng uống thuốc. Bây giờ, ông có thể tập tất cả các bài công Pháp. Sức khoẻ của ông phục hồi mau lẹ. Ông có thể nói chuyện và tự săn sóc lấy mình. Ông có thể đọc Pháp lớn tiếng. Bạn bè của chúng tôi đều nghĩ rằng sự bình phục mau lẹ của ông quả là lạ lùng.

Vào đầu tháng mười 2005, con trai lớn của chúng tôi thình lình bị đau nơi cột xương sống và bị ho trầm trọng. Vợ nó mang nó đến nhà thương và khám chi tiết. Kết quả cho thấy nó bị ung thư gan đến thời cuối. Các tế bào ung thư đã lan tràn khắp gan và đã quá trễ để giải phẫu. Bác sỹ nói nó chỉ còn sống được có từ một đến ba tháng.

Khi tôi nghe cái tin ghê gớm này, tôi hiểu ngay là đó là một khảo nghiệm và tôi phải trải qua cuộc khảo nghiệm khó khăn nhất này. Đồng thời, tôi phải giúp chồng tôi qua cuộc khảo nghiệm. Sau khi học Pháp, chúng tôi buông bỏ chấp trước. Nhưng chúng tôi phải bàn với con trai chúng tôi phải làm sao trị bệnh và làm sao đối diện với tình thế. Con trai tôi nói, “Con không muốn trị nó nữa. Con muốn tập luyện Pháp Luân Công như mẹ.” Tôi tức thời nói với nó, “Con sẽ được bình phục. Không có gì phải lo cả. Sư phụ sẽ chăm sóc cho con. Nhưng con phải buông xuống cái tinh thần cầu mong. Mẹ tin rằng mọi sự sẽ tốt lành.” Tôi gửi các băng thâu âm và băng thâu hình các bài giảng của Sư phụ và các sách Pháp Luân Công đến nhà nó. Nó thật tình bắt đầu học Pháp mau mắn và tập các công pháp. Sức khoẻ của nó thật sự phục hồi. Sau Tết, nó trở lại làm việc.

Sư phụ đã cứu toàn gia đình tôi. Tôi sẽ không bao giờ đi ngược lại với ước muốn của Sư phụ. Tôi sẽ học Pháp tốt, sẽ làm ‘ba điều’ tốt, xứng đáng là một học viên Pháp Luân Công, và đi theo sát cận Sư phụ đến viên mãn.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/8/11/135307.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/8/26/77326.html

Đăng ngày 27-9-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share