Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ tại Ninh Hạ, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-11-2020] Ông Tạ Nghị Cường, 56 tuổi, ở thành phố Ngân Xuyên, tỉnh Ninh Hạ, được trả tự do vào ngày 10 tháng 3 năm 2020, sau khi ngồi tù 3,5 năm vì đức tin vào Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp), một pháp môn tu luyện cả thân lẫn tâm cổ xưa đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999. Kể từ khi được thả, ông đã bị sách nhiễu nghiêm trọng đây là một phần của chiến dịch “xóa sổ” trên toàn quốc của chính quyền Trung Quốc nhằm buộc mọi học viên Pháp Luân Công trong danh sách đen của chính phủ phải từ bỏ đức tin của họ.

Trước lần thụ án gần đây nhất của mình, ông Tạ, một kỹ sư cao cấp của Bộ phận kiểm tra thiết bị cơ điện chuyên dụng, đã bị buộc lao động cưỡng bức 3 năm vào năm 2001 và bị kết án 4 năm tù vào năm 2008. Ông suýt mất mạng do bị tra tấn trong trại lao động cưỡng bức, và bị sa thải khỏi công việc của mình. Mẹ ông đã qua đời trong khi ông bị giam cầm vì quá lo lắng và đau buồn.

Bản tường thuật của ông Tạ về cuộc bức hại gần đây nhất

Bị bắt và bị kết án

Vào đêm ngày 4 tháng 9 năm 2016, khi đang đi trên phố để tìm xe buýt trở về thành phố Ngân Xuyên thì một chiếc xe cảnh sát đột nhiên chạy tới và dừng lại bên cạnh tôi. Bốn nhân viên cảnh sát nhảy xuống xe và giật mở túi của tôi để kiểm tra. Họ tìm thấy một vài đĩa DVD về Pháp Luân Công, do đó họ đã bắt giữ tôi.

Tôi bị đưa đến Đồn Công an Thị trấn Kim Quý và bị thẩm vấn trong một giờ. Một nhân viên của Phòng An ninh Nội địa đến thẩm vấn tôi một lúc rồi rời đi. Tôi bị còng tay vào một chiếc ghế kim loại suốt đêm, và bị chuyển đến Trại tạm giam Huyện Hạ Lan vào ngày hôm sau.

Tại trại tạm giam, tôi đã tuyệt thực và bị bức thực tại bệnh viện vài ngày sau đó. Sau khi tôi bị đưa trở lại trại tạm giam, cảnh sát lấy lý do rằng tôi sẽ rút ống truyền thức ăn để biện hộ cho việc còng tay tôi vào ghế kim loại. Đêm đó tôi đã không thể ngủ được.

2006-3-4-msj-kuxin-65.jpg

Tái hiện tra tấn: Ghế kim loại

Hai tháng sau, tôi bị chuyển đến trại tạm giam Ngân Xuyên, vì trại tạm giam Hạ Lan đã bị phá bỏ. Tôi từ chối hợp tác với các lính canh trong khi điểm danh, và một phó giám đốc đe dọa sẽ trừng phạt tôi. Tôi bị đưa đến Khu vực số 8. Mặc dù vậy, tôi từ chối hợp tác và một quản giáo đã đá tôi trong khi một lính canh kéo quần áo tôi một cách thô bạo, khiến áo khoác mới của tôi bị rách.

Tôi đã viết đơn kháng cáo khi ở trại tạm giam nhưng quản giáo nói rằng có một phần trong đơn không phù hợp để nộp và đã tịch thu nó. Tôi nói với anh ta rằng tòa án sẽ là người đưa ra quyết định chứ không phải trại tạm giam. Nhưng anh ta không nghe và đe dọa tôi khi tôi tập bài tĩnh công vào ban đêm.

Quản giáo đã quản thúc nghiêm ngặt tôi vào tháng 7 năm 2017, vì tôi tập bài tĩnh công mỗi đêm. Phòng giám sát nghiêm ngặt rộng khoảng năm mét vuông, với ba thiết bị cố định trên mặt đất — một giá để cùm chân và hai giá còn lại dùng để còng tay. Sau khi bị buộc vào các giá đỡ, tôi chỉ có thể nằm thẳng trên mặt đất và không thể nghiêng hay ngồi dậy. Các còng được mở một lần vào mỗi buổi sáng và buổi tối trong vài phút để ăn hoặc sử dụng nhà vệ sinh. Tôi được chia một nửa cái bánh mì và một cốc nước nhỏ cho mỗi bữa ăn. Sau vài phút, tôi sẽ lại bị còng tay. Vài phút đó là lần duy nhất tôi được phép sử dụng nhà vệ sinh. Trong những lần khác, tôi buộc phải đại tiểu tiện trong quần.

Trong khi bị còng tay, tôi đã nói với quản giáo những nguyên tắc rằng làm việc thiện sẽ được ban phước và làm điều ác sẽ gặp quả báo. Anh ta đá vào người và đánh vào mặt tôi. Sau đó tôi đã buộc phải kiểm tra sức khỏe trước khi chuyển vào Nhà tù Thạch Chủy Sơn. Với đầy vết bầm tím, trung tâm tiếp nhận của nhà tù đã từ chối tiếp nhận. Họ chỉ nhận tôi vào lần thứ hai.

Đồ vật của người mẹ quá cố được dùng làm bằng chứng truy tố

Khi tôi vẫn bị giam giữ tại đồn công an sau lần bắt giữ gần đây nhất vào năm 2016, cảnh sát đã lấy đi chìa khóa nhà và lục soát nơi ở của tôi mà không có mặt của gia đình hoặc hàng xóm chứng kiến. Họ cũng làm hỏng cửa và thay khóa cửa nhà tôi.

Trong phiên xét xử lần đầu, Viện kiểm sát đã dùng đồ vật của người mẹ quá cố để làm bằng chứng chống lại tôi.

Mẹ tôi cũng là một học viên Pháp Luân Công. Khi tôi bị kết án 4 năm tù lần đầu vào tháng 5 năm 2008, tôi đã bị giam giữ tại trại tạm giam Ngân Xuyên. Trại rất xa nhà, nhưng mẹ tôi, ngoài 70 tuổi vẫn đến thăm tôi ít nhất một lần một tuần.

Vì bà không được phép gặp tôi, bà đã dùng một vài tấm khăn trải giường màu trắng để chép lại toàn bộ cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Bà nghĩ rằng bà có thể đưa ga trải giường cho tôi. Tuy nhiên, do quá lo lắng và đau buồn, bà đã qua đời sau đó.

Bộ khăn trải giường đã trở thành thứ trân quý nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng bộ khăn đã được sử dụng làm bằng chứng truy tố tôi trong phiên xét xử vì có thông tin về Pháp Luân Công.

Tôi bị tòa án kết án hai năm bốn tháng. Sau khi tôi nộp đơn kháng cáo, thẩm phán của tòa sơ thẩm đã tăng thời hạn của tôi lên ba năm sáu tháng.

Bị bức hại tại Nhà tù Thạch Chủy Sơn

Tôi bị đưa đến Nhà tù Thạch Chủy Sơn vào ngày 30 tháng 10 năm 2017 và bị đưa vào phòng kiểm soát nghiêm ngặt khi đến nơi. Căn phòng sáng đèn suốt ngày đêm, tôi bị lột sạch quần áo mùa đông, chỉ để lại một lớp quần áo duy nhất. Tất của tôi cũng bị cởi ra và tôi phải đi dép lê.

Có một bồn tiểu trong phòng, mùi hôi kết hợp với không gian phòng làm tăng thêm nỗi sợ hãi cho các tù nhân. Để sử dụng nhà vệ sinh, tôi phải báo cáo trước.

Tôi không được cung cấp bữa ăn sáng. Chỉ có bữa trưa và bữa tối bao gồm một nửa chiếc bánh mì và một cốc nước nhỏ. Nếu muốn uống thêm nước, tôi phải dùng tay để múc nước từ chỗ đi tiểu.

Tôi bị lạnh và đói mỗi ngày. Khi lính canh thấy tôi không thay đổi thái độ sau bốn đến năm ngày, họ đã để mở cửa sổ. Tôi đã bị cảm lạnh vào ban đêm do gió lạnh.

Sau năm hoặc sáu ngày, tôi bị chuyển đến một phòng kiểm soát nghiêm ngặt khác. Mặc dù tôi được cho ăn uống bình thường và được mặc quần áo dày hơn, nhưng vẫn có một chiếc loa phát liên tục hàng ngày trong 16 hoặc 17 giờ trong căn phòng nhỏ. Các bản thu âm đều là tài liệu tuyên truyền ca ngợi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và phỉ báng Pháp Luân Công. Đôi khi loa phát suốt ngày đêm và tôi không thể ngủ được. Tôi cảm thấy chếnh choáng mỗi ngày. Tôi cũng thường bị yêu cầu hát các bài hát của ĐCSTQ. Sau đó, tôi bị yêu cầu trả lời “có” trong khi điểm danh và sau đó quay lại và ngồi xổm xuống với hai tay ôm đầu. Đôi khi tôi bị bắt đứng và suy ngẫm về thái độ của mình đối với Pháp Luân Công.

Tôi được thông báo rằng các học viên từ chối từ bỏ Pháp Luân Công sẽ không được gọi điện thoại và gặp gỡ gia đình, cũng như không được phép mua các nhu yếu phẩm hàng ngày. Vì vậy, mỗi lần đi đại tiện, tôi sẽ phải dùng nước để rửa nếu không gặp tù nhân tốt bụng nào chia sẻ giấy vệ sinh của họ. Tôi đã báo cáo điều này với các lính canh và được thông báo rằng tôi chỉ được phép mua nhu yếu phẩm hàng ngày trong vòng 4 tháng sau khi bị quản thúc nghiêm ngặt.

Do bị tra tấn về thể chất và tinh thần, sức khỏe của tôi đã giảm sút và ý thức của tôi cũng trở nên yếu hơn. Có một lần tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và nghĩ rằng trời đang đổ tuyết, nhưng không phải vậy.

Ngày 28 tháng 3 năm 2018, tôi bị chuyển đi nơi khác còn tệ hơn cả khu vực kiểm soát nghiêm ngặt. Các nhà chức trách đã để trống một số phòng trong nhà tù đặc biệt dùng để bức hại các học viên.

Mỗi học viên sẽ ở trong một căn phòng lớn với băng đen che cửa ra vào và cửa sổ. Căn phòng luôn được chiếu sáng. Hai tù nhân luôn túc trực để canh chừng tôi và luân phiên thay đổi ba hoặc bốn ngày một lần. Tôi được yêu cầu ngồi cố định trên một chiếc ghế đẩu nhỏ (không được cúi gập người, duỗi chân, xoay người, dựa vào giường, hoặc đứng lên) từ sáng đến tối, trừ những lúc đi vệ sinh. Thời gian ngủ cũng do các tù nhân hoặc lính canh kiểm soát.

Vào ban đêm, một tù nhân ngồi bên cạnh đầu tôi và một tù nhân khác ở dưới chân. Tôi phải ngủ với tư thế nhìn thẳng vào bóng đèn. Nếu tôi vô tình lật người, các tù nhân sẽ ngay lập tức xoay tôi trở lại vị trí cũ. Các tù nhân cũng bị xúi giục để thẩm vấn tôi. Có một tử tù được hưởng án treo vì tội giết người. Anh ta được bổ nhiệm làm trưởng phòng giam, và giáo dục tôi và các học viên khác về ý nghĩa của cuộc sống.

2004-10-18-jms1.jpg

Tái hiện tra tấn: Ngồi trên ghế đẩu nhỏ

Sau một khoảng thời gian, tôi bị bắt ngồi trên một chiếc ghế đẩu cao mười phân. Chiếc ghế đẩu này được cho là đến từ Nhà tù Ngân Xuyên. Tôi bị bắt ngồi trên ghế đẩu đến nỗi mông tôi bị mưng mủ sau 6 ngày phải ngồi liên tục.

Sau đó tôi bị bắt ngồi trên một chiếc ghế băng nhỏ, nhưng thời gian ngồi đã kéo dài hơn và tôi bị cấm ngủ, kể cả khi đã muộn. Một tù nhân nói với tôi rằng một học viên khác đã buồn ngủ sau khi bị bắt ngồi trên ghế băng trong thời gian dài và anh bị xịt nước từ một chai nhựa có lỗ nhỏ trên nắp chai. Một lính canh tên là Dương Lập Bình thường đá vào bắp chân của học viên đó.

Dương đến nói chuyện với tôi vào ngày 18 tháng 5 năm 2018. Khi nói chuyện, anh ta liên tục dùng tay đánh vào đầu tôi. Trong thời gian đó, nhà tù thậm chí còn chuẩn bị cả cáng, để sẵn sàng đưa tôi đến bệnh viện bất cứ lúc nào. Tôi đã trở nên khỏe mạnh sau khi tu luyện Pháp Luân Công và huyết áp của tôi ở mức bình thường. Nhưng trong những ngày đó, huyết áp của tôi rất không ổn định. Tôi cũng cảm thấy chóng mặt cả ngày và răng của tôi bị lung lay.

Tôi đã viết bản Nghiêm chính thanh minh để bãi bỏ tất cả những tuyên bố mà tôi buộc phải viết để từ bỏ Pháp Luân Công. Tôi đã giao nó cho nhà tù trước khi mãn hạn. Tuy nhiên, tôi đã bị kiểm soát nghiêm ngặt cho đến tận khi tôi được thả vào ngày 10 tháng 3 năm 2020.

Cận kề cái chết trong trại lao động cưỡng bức

Ngoài cuộc bức hại gần nhất mà tôi vừa liệt kê ở trên, sau đây là bản tóm tắt về cuộc bức hại mà tôi đã phải chịu trước đây.

Tôi bị bắt vào tháng 3 năm 2001 và bị giam tại Trại Lao động Cưỡng bức Số 1 Ngân Xuyên trong ba năm.

Vào đêm đầu tiên của tôi ở đó, các tù nhân đã sử dụng gậy đánh hai tội phạm để khiến tôi sợ hãi. Một trong số họ vẫn đi khập khiễng sau vài tháng.

Vài ngày sau, tôi đang tập bài tĩnh công vào ban đêm thì một tù nhân phát hiện ra tôi và đánh thức mọi người trong phòng giam để chửi bới tôi. Người tù nhân cũng đã đánh vào đầu tôi vài cái và đe dọa các tù nhân khác để chửi bới Pháp Luân Công.

Trong khi tôi bị giam giữ tại trại lao động cưỡng bức, cơ thể tôi bắt đầu bị thối rữa, và đầy những vết phồng rộp do cuộc bức hại và điều kiện mất vệ sinh. Tôi phải dùng giấy vệ sinh để làm sạch hết mủ từ những vết phồng rộp đó, cả một cuộn giấy vệ sinh cũng không đủ. Tôi không thể mặc quần lót vì quần áo của tôi rất dễ dính vào da thịt. Cuối cùng, tôi không thể đi lại một cách bình thường.

Trước khi bước đi, tôi phải chống bằng tay và chờ cho đôi chân lấy lại chút cảm giác. Khi đi bộ, các mụn nước ở chân và bàn chân của tôi bị chảy máu. Sau đó, cơ thể tôi bốc ra mùi hôi, và ảnh hưởng đến mọi người trong phòng giam. Sau đó tôi bị chuyển đến một căn phòng khác. Tôi rùng mình vì nhiệt độ quá thấp.

Một ngày nọ, cảnh sát còng tay tôi và buộc tôi phải ra ngoài làm việc. Họ chỉ dừng lại khi nhận ra rằng tôi thậm chí không thể đứng được vững.

Sau khi tôi bình phục được một chút, tôi đã bị còng tay vào một cái cột bên ngoài suốt cả ngày.

Sau đó tôi bị chuyển đến một nhà máy bê tông và bị bắt làm công việc vô cùng nặng nhọc. Rất khó để rửa sạch xi măng. Sau khi kết thúc công việc, tôi phải dùng bột giặt để rửa. Nước đã từng ngừng chảy khi tôi đang tắm, vì vậy tôi đã múc một chút nước cuối cùng để súc miệng. Khi mở két nước ra kiểm tra thì phát hiện bên trong có xác chuột chết. Tôi bắt đầu nôn mửa trong khi những người khác hả hê vì chuyện đó.

Bài liên quan:

Kỹ sư thâm niên bị xét xử bằng bằng chứng phi pháp

Luật sư bị đưa ra khỏi phòng xét xử vì bào chữa cho học viên Pháp Luân Công đã cấp bách đệ đơn kiện thẩm phán


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/6/宁夏高级工程师谢毅强在石嘴山监狱遭酷刑迫害-414567.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/8/188652.html

Đăng ngày 17-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share